Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Trương Triết Hạn đồng ý dễ dàng như vậy, thế mà tim Cung Tuấn không đập nhanh nữa.

Hắn cẩn thận đỡ lấy sau gáy Trương Triết Hạn, chầm chậm áp môi hôn lên hai cánh môi nóng bỏng của y, vì ban nãy chúng nó đã bị hắn "chà đạp" qua một lần nên có hơi đỏ lên, mọng nước ướt át, khiến hắn kìm nén không được, nhẹ nhàng mút một hơi, phát ra một tiếng "chụt" vang dội.

Cung Tuấn: "..."

Trương Triết Hạn: "..."

Trương Triết Hạn trợn mắt nhìn Cung Tuấn, không nói nên lời, nhưng vì muốn nhanh chóng chui ra khỏi vỏ trai nên y nhịn, chỉ giơ tay bấm vai Cung Tuấn như là giục hắn mau mau một chút.

Cung Tuấn chột dạ, cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nghĩ thầm có lẽ mình nên dừng lại trước khi sự việc đi quá muộn, hắn bèn lùi về một chút. Ai ngờ Trương Triết Hạn đột nhiên trừng hắn, há miệng ngậm lấy môi hắn, đầu lưỡi trơn mềm sống động linh hoạt chui vào miệng hắn, quấn quít lấy lưỡi hắn không buông.

Tiếng nước bọt dính nhớp và âm thanh môi răng va chạm vang rõ mồn một bên tai, không gian trong vỏ trai vừa hẹp vừa tù bí khiến Cung Tuấn ngơ ngác trong chốc lát, để rồi nhận ra Trương Triết Hạn đang khiêu khích hắn, cổ vũ hắn, nhiệt tình tước đoạt quyền chủ động hôn môi của hắn.

Hắn không cam lòng, ôm chặt eo y, đè y nằm xuống, thi triển toàn bộ kĩ thuật hôn mà hắn tích góp trong mấy ngày gần đây.

...Không thể trách hắn trước, Trương Triết Hạn là người đầu tiên hắn hôn, nếu có tích lũy kinh nghiệm thì cũng phải là thực chiến với y, mà hắn cũng không muốn hôn bất kì một ai khác.

"Ưm, ưm..."

Trương Triết Hạn bị hôn choáng váng, thật sự choáng váng, không phải y nóng đầu đột nhiên tấn công Cung Tuấn mà là hai người bọn họ hôn chưa đủ năm phút, chưa đạt điều kiện thoát ra. Y không biết tại sao Cung Tuấn lại rời đi, chỉ tưởng hắn đếm nhầm thời gian, bèn giữ hắn lại, không ngờ...

Cảm giác bàn tay nóng rực của hắn mò vào quần áo, Trương Triết Hạn sững sờ, lại bị hắn chặn môi không thể nói năng đàng hoàng, đành phải cắn mạnh vào lưỡi cho hắn tỉnh táo lại.

"Sh..."

Bất thình lình bị cắn đau, Cung Tuấn cũng không buông tha, hai mắt hắn đỏ lên, vừa hôn y vừa rưng rưng nước mắt như thể người bị thiệt thòi là hắn chứ không phải ai khác.

Trương Triết Hạn: "..."

Mẹ!

Vốn là Trương Triết Hạn không nổi đóa, lúc này cũng cảm thấy hơi giận, y trợn mắt trừng hắn, đột nhiên giơ năm ngón tay túm lấy đũng quần của hắn, nghiến răng gằn một chữ: "Buông!"

Vỏ trai chó má, không mở ra được, y phá hủy cả vùng biển này!

Cũng may là sau khi Cung Tuấn cảm nhận được nguy hiểm đang uy hiếp khu vực quân sự của hắn, lập tức hít sâu một hơi buông đôi môi Trương Triết Hạn ra, mà lúc này vỏ trai cũng bật mở, đẩy hai người bọn họ ra ngoài. Hắn nhanh chóng ôm chầm lấy Trương Triết Hạn, lăn một vòng, làm đệm cho y.

Trương Triết Hạn lồm cồm bò dậy, vung mười móng vuốt, lao về phía vỏ trai với thế đằng đằng sát khí.

"Đừng, đừng đánh!"

Cung Tuấn vội vàng giữ chặt vai y: "Nó không có ý xấu, chỉ là quá lâu không gặp người!"

"Quá lâu không gặp người nên muốn chúng ta diễn xuân cung đồ cho nó xem sao?" Tuy rằng Trương Triết Hạn sống ở trời Tây nhưng bản chất vẫn là quỷ hút máu phương Đông, nghe có vẻ phi lý nhưng gốc gác của y là như vậy. Hàng trăm năm trước, y từng tới một thành trì nằm tại một quốc gia phương Đông dạo chơi, đúng vào dịp người ta tổ chức lễ hội hoa đăng đối đáp gì đó, còn có kẻ thuyết thư chuyên kể chuyện linh dị thần quái cho người trong thành nghe, sau đó hắn còn bán sách, bán tranh, bán bảy bảy bốn mươi chín thứ khiến quần chúng mở mang tầm mắt.

Đúng, hắn bán cả xuân cung đồ!

Nghĩ tới đây, Trương Triết Hạn xoa xoa trán, lườm Cung Tuấn một cái: "Cậu giao tiếp với nó thế nào mà biết..."

"Nó truyền ý nghĩ của mình cho tôi!" Cung Tuấn sợ y nổi điên, vội vàng vuốt lông cho xẹp xuống: "Con trai này chết khi còn chưa lập gia đình nên không biết mùi vị của ân ái là như thế nào, muốn chúng ta làm mẫu, hứa là sẽ giải đáp thắc mắc cho chúng ta!"

"...Nói cách khác, nó chết rồi?" Trương Triết Hạn nhìn cái vỏ kia, cũng đúng, vỏ còn người mất, đúng là nghiệp chướng.

Đáng đời!

"Khụ, đúng là đã chết..." Cung Tuấn ho khan: "Nhưng chấp niệm của nó vẫn còn, hóa thành một tia linh thức, kêu gọi tôi tới đây..."

"Đi thôi, nó sẽ dẫn chúng ta tìm tới đáp án mà chúng ta cần."

Cung Tuấn định nắm tay Trương Triết Hạn, nhưng sợ y phản cảm, đành phải lóng nga lóng ngóng đi được hai bước thì quay đầu: "Anh theo sát tôi nhé."

Trương Triết Hạn nhìn bóng lưng ướt đẫm mồ hôi và gò má còn chưa thôi đỏ của hắn, trong lòng thầm cười lạnh, giả bộ đi, giả bộ tiếp đi!

Sờ sờ bờ môi hơi sưng và dấu tay bầm tím trên cổ, Trương Triết Hạn thở hắt một hơi, dấn bước đi theo Cung Tuấn.

Sau khi chiếc vỏ trai "phun" bọn họ ra ngoài, nó lệch qua một bên để lộ một lối đi dẫn xuống lòng đại dương. So với mặt nước biển thì nơi này không tính là sâu, đi thêm vài mét, bọn họ chạm phải một mặt kính trong suốt, rất giống tấm chắn tách nước biển và đống quan tài kia thành hai thế giới khác nhau.

Chíp chíp chíp...

Đứng trước mặt kính, nghe thấy tiếng chim hót líu lo ở đầu bên kia, cả Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đều không nén được kinh ngạc.

Bọn họ nhìn nhau, cùng bước qua tấm kính, thoát khỏi thế giới dưới đáy biển, xuất hiện ở một cánh rừng bạt ngàn mênh mông.

Hai chú chim sặc sỡ trên cành đang tranh nhau một con sâu, nghe tiếng bước chân, chúng hoảng loạn bay đi, đụng phải đám chim chóc trên những cái cây còn lại. Trong phút chốc, những đôi cánh vỗ phần phật lên cao, đàn chim nhao nhao huyên náo khắp một vùng.

"Thật không ngờ..." Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn xung quanh, tấm kính vẫn còn ở sau lưng hắn, trước mắt là rừng xanh, sau lưng là đáy biển, nếu là trước kia, có nằm mơ hắn cũng không tưởng tượng được cảnh này.

"Vậy... tấm kính này chính là cánh cửa thần kỳ của Doraemon sao?"

"Doraemon?" Trương Triết Hạn quay đầu nghi ngờ: "Là ai?"

"Một con mèo máy có đủ mọi bảo bối trên đời." Cung Tuấn sờ mũi, đảo mắt suy nghĩ xem có bảo bối nào làm cho Trương Triết Hạn hứng thú, chợt nghe y lên tiếng: "Tôi cũng có rất nhiều bảo bối mà!"

Tuy rằng y là Huyết tộc, không phải rồng đen, nhưng y cũng có sở thích sưu tầm bảo vật, còn giấu chúng ở kho tàng bí mật của mình, trước giờ chưa từng khoe với ai.

"Chờ sau khi chúng ta về tới nhà tôi, tôi sẽ cho cậu xem."

Trương Triết Hạn bâng quơ nói, sau đó cất bước đi xem xét xung quanh.

Nghe y nhắc tới nhà, Cung Tuấn ngây ra một lúc, hắn nhớ tới cha mình, nhớ tới căn phòng với hằng hà sa số sách vở chất đống, nhớ tới chiếc điện thoại bàn cũ kĩ mở đầu câu chuyện...

Cũng nhớ tới mẹ của Tiểu Nữu.

Nghĩ tới những việc mình làm ban nãy, bất chợt hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi tái. Đúng vậy, tại sao hắn lại quên là Trương Triết Hạn có một đứa con, trong lòng vẫn còn giữ tình cảm nồng nàn với mẹ của Tiểu Nữu? Trương Triết Hạn để mặc cho hắn làm càn là vì tin tưởng hắn không có ý đồ xấu với mình, cho nên dù hai người đã hôn nhau nhiều lần, cũng chỉ có hắn cảm thấy nôn nao bối rối, còn với Trương Triết Hạn, chắc là y đã quen.

Cung Tuấn ỉu xìu, tự tát bản thân một cái, hắn làm như vậy có khác gì người đàn bà năm đó suýt hãm hại mình đâu? Cũng là dùng mưu kế dụ dỗ người khác thuận theo ý mình vì niềm tin mà thôi.

Cung Tuấn vỗ đầu một cái, thầm mắng bản thân, rồi hắn nghĩ lại, vì mẹ của Tiểu Nữu đã rời khỏi hai cha con bọn họ từ lâu, hơn nữa nhìn thái độ của Trương Triết Hạn, có vẻ như y cũng không trông chờ gì về cô gái đó, vậy nên hắn... còn có cơ hội.

Hắn còn cơ hội.

Cung Tuấn siết nắm tay, quyết định phải nắm chặt lấy cơ hội này.

Sau đó hắn lại nghĩ, nếu như sau này hắn và Trương Triết Hạn thật sự tiến xa hơn, vậy hắn sẽ về nhà hay là ở lại đây?

Bất giác, hắn nhớ lại câu nói của Trương Triết Hạn, hắn không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì cũng phải rời đi, huống hồ hai người không cùng một chủng tộc, thậm chí hắn còn không phải phi nhân loại, nếu hai người thật sự ở bên nhau, cái ngày sinh ly tử biệt mà tới, ai sẽ là người đau lòng hơn?

"Cậu nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy? Con trai kia liên hệ với cậu chưa?" Trương Triết Hạn trông thấy vẻ mặt Cung Tuấn biến hóa khôn lường, lúc thì kiên định, lúc thì nhăn nhó, chẳng nhăn nhó được bao lâu đã chuyển sang hoảng hốt, còn bây giờ là mất mát thất vọng, thầm nghĩ chẳng những thế giới nội tâm của tên nhóc này quá phong phú mà thần kinh còn thô, đã vào thời khắc nguy hiểm thế này rồi, hắn vẫn còn thả hồn lên mây được.

"Không, không có gì!" Cung Tuấn lắc đầu, giằng co tâm lý một hồi, thế mà hắn lại bình tĩnh rất nhanh, hắn nhìn xung quanh: "Nó bảo tôi chờ ở đây, không bao lâu nữa, sẽ có người cho chúng ta thấy."

"Chờ tôi tìm được con trai đó, sẽ nướng mỡ hành!" Trương Triết Hạn hừ một tiếng, đang định tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, y chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở xa xa. Y nhíu mày đứng dậy, nhảy phóc lên một cái cây gần đó, nhìn về phía bìa rừng, trông thấy một đoàn người ngựa rầm rập phi tới.

Tấm kính đưa bọn họ tới một khu rừng trên núi, chia thành nhiều tầng thực vật, từ nơi bọn họ nhìn xuống là một thung lũng lớn với những dãy núi chồng chéo liên tiếp. Ở góc độ của Trương Triết Hạn có thể thấy được một con đường núi khá dốc dẫn tới đỉnh núi, có đi ngang qua chỗ bọn họ, mà đoàn người ngựa kia đang chạy về phía này, không qua bao lâu nữa là có thể tới đây.

Trương Triết Hạn nhíu mày túm lấy Cung Tuấn, kéo hắn lên cây, cùng quan sát xem đám người kia là ai.

Biết thị lực của y không tốt, Cung Tuấn đảm nhiệm chức vụ quan sát: "Nói ra anh sẽ bất ngờ."

Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn hắn – nói đi?

Cung Tuấn chớp chớp mắt, rất là hưởng thụ cảm giác được y chú ý: "Trong đội binh đó có người quen của chúng ta, mặc dù tôi không quen biết gì gã nhưng có thể nhận ra gã nằm trong số những tên lính tuần tra từng đi theo Giáo hoàng... ừm, chính là cái bọn bắt gặp chúng ta hôn trong hẻm tối..."

Hắn miêu tả dung mạo của người này, Trương Triết Hạn lập tức nhíu mày: "Cậu chắc không?"

"Chắc chắn!" Cung Tuấn gật đầu: "Không chỉ có gã mà còn có vài tên khác!"

Lúc đó tuy là gục đầu nhưng hắn có liếc sơ qua, mấy tên này mắng bọn họ hăng nhất, còn có kẻ định nhổ nước bọt vào người bọn họ nhưng bị Giáo hoàng ngăn lại mà.

Trương Triết Hạn trầm ngâm một lát, chỉ về phía đoàn người, trong mắt y, y chỉ thấy một đống người lúc nhúc di chuyển tới gần, không nhìn rõ là ai với ai: "Không có Giáo hoàng, chúng lại đi theo công tước Sesbas, lính của Giáo hoàng thì không được phục tùng cho một ai khác, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất."

"Chuyện này có liên quan tới Giáo hoàng."

Nhìn đoàn người ngựa phi rầm rập tới gần, hai người không hẹn mà cùng im bặt, nương nhờ tán cây và bóng tối che khuất thân mình, chờ đoàn người đi tới gần, bọn họ nín thở tập trung quan sát những cái lồng sắt được bọc vải đen kia.

Lồng sắt cao khoảng nửa người, rộng hơn một mét vuông, bị bọc kín kẽ không lộ chút sơ hở, hơn nữa bây giờ còn là ban đêm nên càng khó bề phân biệt trong đó có thứ gì.

"Còn bao xa thì tới?"

Một tên cưỡi ngựa thở phì phò nói: "Tại sao lại nhốt mấy con quái vật ở nơi khỉ ho cò gáy này? Quyền lực của ngài công tước cao như vậy, chỉ cần đào một cái hầm ném chúng vào là được! Chẳng phải ngài ấy cũng có cách thuần hóa chúng sao? Ban ra một mệnh lệnh là xong, cần gì phải phức tạp như thế?"

"Mày thì biết cái gì! Đám quái vật này có trí tuệ, không ngu như mày nghĩ! Không thấy chúng nó giết bao nhiêu người phe ta rồi sao? Nếu không đưa chúng tới đây làm lễ, chúng sẽ chịu để yên cho ngài công tước làm việc chắc?"

"Ý mày là sao? Rainer đại nhân có cách khiến chúng nghe lời à?"

"Chứ còn sao nữa? Mày không thấy ngay cả ngài công tước cũng phải nghe theo Rainer đại nhân ư?"

Hai tên lính nói chuyện với nhau, vừa nói vừa khoe khoang đắc ý như thể chúng đã chọn đúng phe mà vào, mấy tên khác cũng gật gù đồng tình, tán gẫu hăng say: "Nếu không phải do Rainer đại nhân bị bọn quỷ hút máu chết tiệt hãm hại, có lẽ là sức lan tỏa truyền giáo của ngài ấy đã vượt ra khỏi khu vực đông nam này từ lâu! Tất cả là do đám quái vật khát máu bẩn thỉu đó, còn có mấy tên người sói thấp kém và lũ tinh linh hèn hạ nữa!"

"Hừ, sớm muộn gì cũng có ngày Rainer đại nhân thu phục được bọn chúng, xóa sổ đám quái vật này khỏi thế giới loài người!"

Chúng vừa nói vừa nhìn những cái lồng bị phủ vải đen, nhe răng hung ác bật cười xảo trá: "Sức người có hạn thì để chúng tự chém giết lẫn nhau, tao không tin là chúng còn sống được!"

"Ở thế giới này, chỉ có loài người cấp cao mới xứng tồn tại, ngay cả bọn dân đen kia cũng không có quyền được thở!"

Hết Chương 32


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net