Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mình Trương Triết Hạn chọn một trong hai lối, dấn bước đi thẳng vào trong, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt trông mong của Cung Tuấn. Lúc nãy Trương Triết Hạn có chú ý tới tên thủ lĩnh đoàn lính dẫn theo nhiều thân tín vào lối này, chứng tỏ trong lòng hắn, điểm cuối của con đường có thứ quan trọng cần hắn đích thân tiếp xúc.

Trương Triết Hạn rũ mắt vẽ một đường cong lên không khí, đường cong thắt thành một con bướm, bay về phía bóng tối mịt mù phía trước. Y cũng giấu mình vào bóng tối, lần theo hơi thở của chú bướm, hoàn toàn không dùng tới thị lực.

Trương Triết Hạn hòa mình vào bóng đêm, may mắn là không mất bao lâu, y đã đuổi kịp đoàn lính kia, lúc này chúng vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, có vẻ con đường này dài hơn hai lối còn lại. Không một người nào phát hiện Trương Triết Hạn đi sau lưng bọn chúng, chúng vẫn lầm lũi mang một chiếc lồng bị phủ vải đen tiến vào màn đêm, đi rất đều nhịp, kẻ phía sau giẫm lên dấu giày của kẻ phía trước như một quy tắc.

Trương Triết Hạn cũng học theo chúng.

Dần dần, y ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, không phải cái loại tanh nồng kích thích khứu giác như máu mà là vị tanh của rong rêu và mùi nước đọng lâu ngày, như thể phía trước có một cái hồ không lộ ra ánh sáng, nước trong hồ là thành quả tích lũy sau năm dài tháng rộng.

Trương Triết Hạn đoán không sai, đi thêm một khoảng, y nhìn qua đỉnh đầu của đoàn lính, thấy được hồ nước đọng rộng lớn phía trước. Cái hồ này nằm giữa lòng núi, trên đỉnh tối đen không biết có khe hở hay không, giữa hồ có một tảng đá lớn nổi lên, một người đàn ông mặc áo trắng đứng giữa hồ, tư dung trang nhã, mặt mày thánh khiết như sứ giả bầu trời.

Là công tước Sesbas.

Chưa gặp tên này lần nào nhưng Trương Triết Hạn đã chắc mẩm rồi.

Đoàn lính đi tới bên bờ hồ, cung kính cúi người chào Sesbas, sau đó quỳ một gối xuống: "Thánh tử đại nhân kính mến, chúng tôi đã đưa tế phẩm tới nơi."

Sesbas cười ôn hòa: "Vất vả cho các vị rồi, ta sẽ giữ lời hứa, khoản đãi các người một cách chu đáo."

"Bảy tòa dinh thự ven biển, năm khoáng sản tự nhiên, hai trăm nô lệ được huấn luyện chuyên nghiệp, cùng với vô số xe cơ giới và vũ khí hạng nặng." Sesbas nghiêng đầu mỉm cười: "Tất cả sẽ là của các vị... trong kiếp sau."

Đám lính đang vui sướng hân hoan, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên chúc mừng, chẳng qua khi nghe tới ba chữ cuối cùng, bọn chúng ngẩng ra: "Ngài thánh tử? Ngài nói vậy là có ý gì..."

Sesbas mỉm cười, bất chợt cúi đầu, hai tròng mắt trợn trừng nhìn về hướng sau lưng đám lính như sắp ăn tươi nuốt sống ai đó: "Các người không biết mình đã dẫn thứ gì tới đây sao?"

Đám lính sững sờ dáo dác nhìn quanh, cuối cùng nhìn về phía cuối đoàn theo tầm mắt của Sesbas.

Không có cái gì mà?

Chúng hoang mang lo sợ: "Thánh tử đại nhân, rốt cuộc ngài muốn đề cập tới thứ gì..."

"Các người không phát hiện có chuột trà trộn vào sao?" Sesbas trợn mắt chỉ còn tròng trắng, trông rất đáng sợ: "Đã chắc chắn mình không làm lộ kế hoạch chưa? Một khi kế hoạch bị ảnh hưởng có nghĩa là buổi lễ tế sẽ bị vấy bẩn, không hoàn thành ý chỉ của thánh phụ đại nhân, các người có chắc mình đủ tư cách gánh vác thiệt hại không?"

Đoàn lính không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh: "Thánh tử..."

"Chắc chắn!" Thủ lĩnh đoàn lính đột ngột đứng ra, thề thốt khẳng định: "Ta thề, lấy mạng ra đảm bảo!"

"Được." Sesbas lại cười nhẹ nhàng: "Vậy thì đưa cái lồng tới đây, ta chờ các người đã lâu, buổi lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi."

Đoàn lính sửng sốt, thay nhau thở phào, tên thủ lĩnh lại không dám thả lỏng, vẫn căng thẳng như trước: "Thánh tử đại nhân, những lần trước đều có nhiều hơn một tế phẩm, lần này lại chỉ có một cái lồng, liệu có đủ hay không?"

"Tất nhiên là không đủ rồi."

Sesbas gật đầu tán thưởng, bất chợt, hắn ta giơ tay chạm vào một mô đá nhô lên, như ấn trúng cơ quan nào đó. Đoàn lính và Trương Triết Hạn đều không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ phải lắng tai nghe ngóng, cuối cùng bọn họ cũng nghe được tiếng nước ào ào từ xa tới gần, như thể có thứ gì đó đang quẫy đuôi bơi tới, không chỉ có một con mà là rất nhiều con!

Rào rào!

Tiếng nước càng lúc càng kịch liệt khiến mọi người vô thức nuốt nước bọt, cả người căng như dây đàn, vận sức chuẩn bị bỏ chạy bất kì lúc nào. Ở đây chỉ có một mặt hồ là có nước, không cần nghĩ cũng biết những thứ kia đang bơi ở bên dưới, đó có thể là cái gì? Cá? Thủy quái?

Hay là... Siren?

Nghĩ tới khả năng này, bọn chúng đồng loạt run lên, do dự suy nghĩ có nên tránh xa mặt hồ hay không. Chỉ là chúng còn chưa cân nhắc xong, tiếng nước đã ngừng.

Mọi thứ lại quay về với tĩnh lặng, yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim đập trong lồng ngực. Đoàn lính nhìn nhau, ai ai cũng đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cảm giác chờ đợi trong thấp thỏm này còn đáng sợ hơn cảnh cầm súng đạn chiến đấu trực tiếp, bọn chúng thà đối mặt với đổ máu bỏ mạng còn hơn ngồi yên đợi nguy hiểm tới gần, không khác gì chờ chết...

Rốt cuộc có người không nhịn được cúi đầu nhìn xuống mặt hồ, đúng lúc đối diện với một cặp mắt màu xanh lá.

Tên lính này kinh sợ, bật ngửa ra sau, nhưng chưa kịp móc dao ra tự vệ thì đã nghe thấy tiếng nước rào rạt cùng vang lên, sau đó chủ nhân của đôi mắt xanh lá kia bất ngờ xuất hiện bên bờ hồ, hai bàn tay lạnh ngắt túm chặt cổ chân gã, lôi mạnh xuống chuyện!

Ùm ùm!

Tiếng vật nặng liên tục rơi xuống nước khiến những tên khác cảnh giác, ngoài vài tên xấu số bị lôi xuống hồ, thủ lĩnh và bốn người may mắn khác kịp thời lùi về sau, thoát khỏi phạm vi công kích của kẻ địch.

"Là Siren!" Một tên lính xui xẻo chỉ kịp thét lên một tiếng, tiếng kêu tiếp theo của hắn ta chìm trong nước hồ.

Ục ục ục...

Bọt bóng nổi lên trong chớp mắt, tiếng vùng vẫy giãy giụa ầm ĩ vang lên dưới nước, chỉ là chuỗi âm thanh này không kéo dài được lâu, những tên lính kia đã bị lôi xuống đáy nước, không còn động tĩnh gì nữa.

Năm người trên bờ hoảng sợ chưa hoàn hồn, nhìn đồng đội bị kéo xuống nước, nhớ lại hình ảnh những con Siren mắt xanh nhe răng sắc bén bấu lấy đồng đội của chúng rồi dìm xuống nước, máu huyết trên cơ thể năm người như chảy ngược, lồng ngực co thắt không thở nổi.

Mãi cho tới khi tiếng nước hoàn toàn biến mất, năm tên này mới ngẩng đầu, chưa hết kinh hồn táng đảm, trố mắt nhìn chằm chằm vào Sesbas. Chúng không biết rõ lắm về kế hoạch cải tạo Siren của vị thánh tử này, nhưng cũng biết Siren bị bắt về không có kết cục tốt, không ngờ sau khi qua tay Sesbas, Siren càng đáng sợ như vậy, còn tấn công người cùng phe!

"Thánh tử đại nhân, ngài có ý gì?" Thủ lĩnh hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định: "Tại sao..."

"Không phải anh hỏi tôi một tế phẩm có đủ hay không à?" Sesbas vuốt ve mô đá, như tỉ tê tâm sự: "Nếu không đủ thì cứ bù số người vào là được, dù sao thì đây cũng sẽ là lần làm lễ cuối cùng, các người cũng không còn giá trị lợi dụng, tốt nhất là xuống bầu bạn với đồng đội đi!"

Giọng nói hờ hững lạnh nhạt của hắn ta vang khắp hang động, như nhát dao đâm vào lồng ngực những người chứng kiến, năm người run như cầy sấy, lòng vừa sợ vừa tức. Một tên bí quá hóa liều, vạch tấm vải đen trên cái lồng lên, chĩa dao vào cổ người ngồi bên trong.

"Mày không được làm bậy! Nếu mày ra lệnh cho đám Siren đó quay lại, tao sẽ giết thằng oắt này!"

Vì quá hoảng, lưỡi dao kề sát cổ người bị nhốt vẽ ra một đường máu mỏng, làm cho anh ta đau đớn tỉnh lại. Trương Triết Hạn đứng ở xa, thị lực không ổn nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là cái tên xông lên con thuyền, giễu võ giương oai với y và Cung Tuấn lúc trước. Bây giờ cũng bị bắt rồi sao?

Tên lính không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đồng đội, rơi vào bước đường cùng, gã hùng hổ ngang ngược, lành làm gáo vỡ làm muôi: "Dị Cục Rome đã phát hiện ra sự mất tích của tộc Siren, quay nay mai, bọn họ sẽ cho người tới đây điều tra thực hư! Tới lúc đó, mày đừng hòng sống yên! Ngay cả Giáo hoàng còn phải nể mặt Dị Cục Rome nửa phần, bắt lấy mày rồi thẩm vấn chẳng phải chuyện khó gì với họ, cho dù sau lưng mày có ai che chở cũng phải lùi ba bước, khúm núm nghe lời..."

Tên này càng nói càng hăng, ban đầu còn vênh váo tự đắc nhưng sau đó gã phát hiện vẻ mặt Sesbas không hề thay đổi, hoàn toàn không sợ lời uy hiếp của mình, gã rùng mình: "Mày không tin sao?! Mày hoành hành lâu như thế, chắc không phải ảo tưởng bản thân làm việc kín không kẽ hở, đầu xuôi đuôi lọt chứ? Tao nói thật cho mày biết, đám thây ma ở nhà xưởng Coster đã bị tiêu diệt rồi, không còn một mống, chỉ có một đống cát bụi! Ả mèo đen xấu xí kia cũng bị trừng phạt, chết không toàn thây, mày tưởng mình thật sự có thể một tay che trời thật sao..."

Chẳng biết tên này nói thế nào lại nhắc tới "ả mèo đen" khiến Trương Triết Hạn nhíu mày, mèo đen mà gã nhắc tới và mèo đen y biết có phải cùng một người hay không? Nếu đúng như vậy, hai chuyện này có liên quan tới nhau hay vốn dĩ chúng xuất phát từ tay một thế lực?

Y vểnh tai muốn nghe tên lính nói kĩ hơn, bất ngờ nghe thấy một tiếng "bụp" giòn vang!

Đầu tên lính như quả dưa hấu bị đập nát, dịch nhầy vung vãi tứ phía. Trương Triết Hạn không nhìn thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được, thầm nghĩ may mà Cung Tuấn không ở đây.

Thủ lĩnh đoàn lính đứng sau lưng tên vừa chết, tay cầm một cái gậy sắt lớn, vẻ mặt không cảm xúc: "Thánh tử tha lỗi cho phàm nhân đui mù, không nhận ra hào quang uy nghiêm của ngài."

Công tước Sesbas cười đáp: "Không sao, thần không so đo với kẻ ngu si."

Thần?

Trương Triết Hạn cười nhạt, nếu Sesbas là thần, liệu bây giờ y ra tay giết hắn ta, hắn ta có chết không nhỉ?

Rất nhiều kẻ đều muốn người khác tôn sùng mình là thần, bọn họ lại không tự ý thức được bản thân thậm chí chẳng bằng một con kiến. Muốn người khác coi mình là thần, trước hết, bản thân phải sở hữu thần cách, là người mà cả thiên địa tuần hoàn đều công nhận, sẵn sàng cho mượn sức.

Trong lòng Trương Triết Hạn, chỉ có người kia mới xứng đáng được vạn người kính ngưỡng.

Bất giác nghĩ tới người kia, y lại không nhịn được nhớ tới Cung Tuấn, không biết bây giờ Cung Tuấn đang làm gì, có gặp nguy hiểm hay không? Y không lo lắng lắm về khả năng bảo vệ của Mắt Sẹo, đúng là tên này hung hãn nhưng không phải hạng mãng phu không có trí tuệ, y cũng đã cho hắn ta thấy tầm quan trọng của Cung Tuấn trước mặt y, Mắt Sẹo thà tàn phế cũng sẽ không để Cung Tuấn trầy da tróc vảy.

Quan trọng nhất là trực giác nói cho Trương Triết Hạn biết, nếu y và Cung Tuấn cùng đi chung với nhau, cơ duyên sẽ không tới với hắn. Trương Triết Hạn cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, chẳng qua thay vì xoắn xuýt chuyện này, y cho rằng mau mau tìm được cách đưa Cung Tuấn trở về mới là chân lý, vì thế giới này không hề hòa bình như bề ngoài, không chỉ là chiến tranh nhân loại chầm chậm lên men mà còn là sự tác động có chủ đích của đám người phi nhân loại lẩn trốn khắp mọi ngõ ngách trên toàn cầu.

Nói thật, bản thân Trương Triết Hạn không dám chắc mình có thể cứu hắn mọi lúc hay không, chỉ phải tìm cách đưa hắn về chỗ an toàn. Nếu là khi sức mạnh của y còn ở thời kỳ trung giai, y có thể nghênh ngang cướp người từ tay kẻ khác, nhưng sau trận chiến thế kỷ đó, y còn không dám nhớ lại những gì đã diễn ra.

"Tôi đã mất ngài ấy rồi, tôi không thể để cậu cũng bị chôn vùi ở đây..."

Lòng Trương Triết Hạn nghĩ như vậy.

Rõ ràng sự xuất hiện của Cung Tuấn ở thế giới này không chỉ đơn giản là một sự cố, có kẻ cố ý kéo hắn quay lại. Trương Triết Hạn không dám chắc chắn với suy đoán của mình, y phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng.

Hết Chương 35


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net