Chương 137: Ngược sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Hứa Lâm chẳng có gì với Lý Mỹ Lệ thật, nếu mà có thì giờ đã không đến lượt Lệ Vân.

Lý Cường thừa biết điều đó, anh nói ra chỉ vì không muốn tên đàn ông này quá đắc ý vênh váo. Vẻ mặt đó thật sự rất đáng ghét.

Tôi xem anh là anh em tốt, anh lại âm thầm dụ dỗ em gái của tôi?

Mỗi lần nghĩ đến điều này, Lý Cường lại âm thầm cắn răng. Đây có phải là cướp nhà khó phòng hay không?

Không nói đến việc Hứa Lâm và Lý Cường đấu trí đấu dũng như thế nào, bây giờ, tại đồn cảnh sát, Lý Mỹ Lệ cũng đang gặp phải những cuộc thẩm vấn kéo dài.

Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ dịu dàng giỏi giang của cô ấy đã không còn nữa. Lý Mỹ Lệ bây giờ gầy gò, nhếch nhác, tính tình lại âm u và lầm lì.

Cô ta mặc cho đội cảnh sát làm đủ điều, bản thân thì ngậm miệng, gục mặt, chẳng thèm lên tiếng dù chỉ nửa câu.

Đến khi các thành viên của đội thẩm vấn mệt lả, cô ta mới ngẩn đầu lên, đôi mắt hạnh ngày nào giờ như hai hố đen sâu thẳm, ai nhìn vào cũng lạnh người.

"Tôi muốn gặp Hứa Lâm." Cô ả nói với cái giọng khàn khàn quái dị.

Người đối diện lộ vẻ khó xử, cô ta lập tức cười khặc khặc, dường như khoái trá lắm.

"Hà, hà, hà, có phải tên đàn ông tồi này đã chết rồi phải không?"

Người cảnh sát trẻ liếc mắt nhìn ả, không nói. Lý Mỹ Lệ liền điên tiết lên, cô ta đập tay mạnh xuống bàn, tiếng chiếc còng sắt va vào mặt gỗ tạo nên những âm thanh trầm đục.

Ầm! Ầm! Ầm!

"Nói! Sao mấy người không nói! Hắn chết rồi đúng không?"

Không một ai đáp lời. Phòng thẩm vấn ngoài trừ tiếng động mà cô ả phát ra thì mọi thứ đều im thin thít.

"Ha ha, Hứa Lâm! Hứa Lâm! Cuối cùng tôi cũng chờ tới cái ngày này! Ha hả..."

Chợt, cô ả đổi sang khóc thút thít rồi dần dần thành nức nở, tức tưởi.

"Sao anh không muốn cưới tôi? Anh mà cưới tôi thì đâu phải đối mặt với cái chết sớm như vậy? Tôi không đẹp sao? Học thức của tôi không đủ để xứng với anh à? Anh không chọn tôi lại muốn đi chọn con khốn đó!"

Đoạn, như nghĩ đến thứ gì, cô ta đứng phắt dậy, chiếc ghế đang ngồi bị đẩy lùi về sau. Cô ả toan muốn chạy khỏi phòng.

"Con khốn đó chết chung với anh, người ta sẽ chôn hai người chung một chỗ. Đâu thể như vậy được! Đến chết, anh cũng phải chết ở bên cạnh tôi!"

Lý Mỹ Lệ chưa chạy được hai bước đã bị hai người cảnh sát nhào tới đè lại. Cô ả vùng vẫy dữ dội, quát: "Buông ra! Buông ra! Chồng tôi chết rồi, tôi phải dẫn anh ấy về nhà."

Một cảnh sát khác thấy cô ta cứ mãi trù Hứa Lâm chết, hắn định nói ra sự thật thì bị đồng đội của mình kéo lại. Người đồng đội này nói một cách đầy khôn khéo: "Hứa Lâm chết rồi, cô vừa lòng hả dạ lắm phải không?"

Lý Mỹ Lệ vẫn điên cuồng vùng vẫy, miệng gào thét đáp trả: "Anh biết cái gì! Tôi vốn dĩ không muốn giết Hứa Lâm! Tôi chỉ muốn dạy cho anh ta và con khốn kia một bài học mà thôi."

Vị cảnh sát này vẫn tiếp tục: "Dạy học cần dùng tới bom à?"

Khí thế của Lý Mỹ Lệ như quả bong bóng bị xì hơi, vèo một tiếng xìu xuống rồi tắt lịm. Cô ả không vùng vẫy nữa, ngồi bệt xuống đất, quay trở về tình trạng ban đầu.

Không gian trở nên im lặng đến khó thở, cảm giác đè nén lan tràn.

Qua hồi lâu, khi vị cảnh sát này muốn đánh vỡ chúng thì giọng của Lý Mỹ Lệ vang lên, khàn khàn và yếu ớt.

"Tôi biết các anh muốn hỏi cái gì, nếu tôi khai hết, các anh có thể cho tôi nhìn mặt Hứa Lâm lần cuối không?"

Tất cả những vị cảnh sát có mặt ở đây đều nhịn không được mà đứng thẳng lưng. Họ liếc nhìn nhau, cũng từ bên trong mắt nhau thấy được ý vị sâu xa.

Lúc này, chẳng ai ngăn cản vị cảnh sát nọ nữa, hắn ta gật đầu, lên tiếng: "Có thể."

Lý Mỹ Lệ tiếp tục im lặng một lúc, dường như là đang cố nhớ lại. Sổ ghi chép đã được mở ra. Mọi người kiên nhẫn chờ cô ả lên tiếng, chẳng ai mở miệng hối thúc.

Qua thêm một lúc nữa, Lý Mỹ Lệ bắt đầu. Cô ta như đang kể câu chuyện về cuộc đời mình với chất giọng khàn đặc.

Lúc này, khung cảnh như thước phim được trình chiếu công khai trước mặt mọi người. Một thước phim chiếu chậm về cuộc đời của một người con gái.

Một cuộc đời non dại, đầy lầm lỡ là tội lỗi.

Cả đội cảnh sát đều nghiêm túc lắng nghe. Họ phân tích từng câu từng chữ để không bỏ sót manh mối quan trọng nào, dù đoạn mở đầu, Lý Mỹ Lệ chỉ xoay quanh cuộc sống màu hồng của người thiếu nữ.

Không một ai dám đánh gãy, cũng chẳng ai đặt ra câu hỏi như những cuộc thẩm vấn thông thường.

Các vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm này đã phát hiện ra điều bất thường trên con người của Lý Mỹ Lệ.

Tinh thần của cô ả cực kỳ không ổn định, lúc thì nghĩ bản thân đã gả cho Hứa Lâm, lúc thì căm hận đến mức muốn ăn thịt uống máu hắn, lúc thì lại yêu hắn đến cuồng dại.

Dường như, cô ả đã điên rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net