Chương 143: Trần Ngọc Dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng ngầm mãnh liệt. Tuy vậy, gia đình nhỏ của Mạc Lệ Quyên lại chẳng hay biết gì. Bọn họ đã có một đêm ngủ thật say sau khoảng thời gian dài mệt nhọc.

Sáng hôm sau, tầm sáu giờ, Mạc Lệ Quyên dẫn Lệ San đi chợ. Lý Cường bận điều tra hồ sơ về Quỷ Biển, Đình Sơn thì ở nhà trông Bảo Dương và Bảo Nghi.

Cuối tháng mười, gió ngoài đảo thổi rất mạnh. Nó mang theo sự mát lạnh đặc trưng của ngày đông, thêm một chút hơi mặn của biển cả.

Nói là đi chợ, nhưng thời này làm gì ai dám buôn bán mà có chợ. Có chăng là vài gian hàng của Cung Tiêu Xã và cửa hàng Bách Hoá, những món đồ cũ kĩ được trưng bày trên kệ, chủng loại ít ỏi, lặp đi lặp lại cũng chỉ có bấy nhiêu.

Mấy hôm nay bận quá nên thức ăn của họ đều được Lý Cường dùng phiếu và tiền mua ở nhà ăn. Bởi vậy Mạc Lệ Quyên không biết được tình hình của nơi này. Có điều cô vẫn đoán được chút ít.

Biển đảo mà, hải sản tươi và khô lúc nào cũng rẻ hơn trên đất liền, những thứ còn lại, từ rau xanh đến vật dụng gia đình đều khá đắt đỏ. Nhất là rau xanh, phải nói là đắt gấp ba lần giá thông thường. Cọng rau lại chẳng được tươi ngon, cứ héo héo xấu xấu mà mọi người tranh nhau mua không kịp.

Ăn nhiều thịt cá mà không ăn rau thì sao đủ chất cho được, bởi vậy Mạc Lệ Quyên cũng cố chen lấn xếp hàng để mua được một bó rau nhỏ. À, còn mua dùm bà Mai một bó nữa.

Vòng qua vòng lại có bao nhiêu thứ được bày bán vậy thôi nên Mạc Lệ Quyên mua rất nhanh, chưa đến hai mươi phút, tính cả thời gian xếp hàng, là cô đã có thể quay đầu trở về.

Hai chị em dắt nhau đi bộ lững thững. Lúc này là sáu giờ hai mươi.

"Lệ Quyên!"

Nghe ai đó gọi mình, Mạc Lệ Quyên xoay người lại. Thì ra là vợ của Đặng Thắng, tên bà là Trần Ngọc Dung.

"Hai chị em đi chợ về à?" Bà hỏi.

Mạc Lệ Quyên gật đầu, cười trả lời: "Dạ, thím cũng đi chợ ạ?"

Trần Ngọc Dung cười tủm tỉm, giọng nói vui vẻ: "Ông Thắng sợ mấy cháu mới tới, chưa quen đường đi chợ nên hối thím qua, thím sang nhà thì nghe nói hai cháu đi chợ rồi nên thím ra xem sao, sẵn tiện mua mấy thứ để nấu cơm luôn."

Vừa nói, bà vừa giơ cái giỏ đang xách lên. Đây là một cái giỏ được đan thủ công bằng sợi thực vật, lổ hổng khá to nên có thể nhìn vào bên trong. Mạc Lệ Quyên thấy được mấy con khô cá đang được đặt trong đấy.

Đồ cũng mua xong rồi nên ba người về chung. Trên đường, Trần Ngọc Dung liên tục hỏi han Mạc Lệ Quyên, dường như tính tình bà trước giờ là vậy, luôn cởi mở và chu đáo. Mạc Lệ Quyên cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, câu được câu không mà trả lời.

Đi được một lát, chẳng bao xa, tầm một trăm mét thôi, họ thấy được một người phụ nữ đi lại từ xa. Bà ấy tóc đã phai màu, gương mặt khắc khổ, đôi mắt thắm đượm nỗi buồn.

Mạc Lệ Quyên hơi sững người, cô cảm nhận được cả cơ thể bà ấy toát ra nỗi đau thương dai dẳng. Cô còn loáng thoáng cảm nhận được Trần Ngọc Dung chợt dừng lại một chút, chỉ một phần hai giây thôi rồi bà ấy lại tiếp tục.

Mạc Lệ Quyên nhìn sang, vẻ mặt Trần Ngọc Dung trở nên lúng túng khó xử.

"Sao vậy ạ?" Mạc Lệ Quyên hỏi nhỏ.

Trần Ngọc Dung càng lúng túng hơn, nhìn cô với ánh mắt xin lỗi khiến cô chẳng hiểu chuyện gì.

Đúng vào lúc này, người phụ nữ lớn tuổi phía trước đã đi đến bên cạnh. Khi thấy rõ Mạc Lệ Quyên và Trần Ngọc Dung, lông mày bà ta lập tức dựng ngược, trông vô cùng dữ dằn.

Đôi mắt bà ấy trợn trừng, bên trong đầy tơ máu nhìn chăm chăm vào ba người. Không đúng, phải nói là nhìn chăm chăm vào Mạc Lệ Quyên. Miệng bà ấy mở ra, gằn từng chữ, như trù ếm lại như tru tréo.

"Người đang làm, trời đang nhìn!"

"Sao ạ?" Mạc Lệ Quyên khá bất ngờ, cô không quen biết bà ấy.

Người phụ nữ này cũng không thèm để ý đến Mạc Lệ Quyên, bà ta gằn thêm vài câu, sau đó đi thẳng. Âm điệu vừa ai oán lại vừa lành lạnh, khiến Lệ San chịu không nổi mà nổi hết da gà.

"Người đang làm, trời đang nhìn."

"Rắn chuột một ổ."

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, nhưng khó thoát!"

Đừng nói Lệ San, cả Mạc Lệ Quyên cũng chẳng hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Cô muốn hỏi Trần Ngọc Dung thì thấy bà ấy lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc là sao vậy ạ? Cháu thật sự không quen biết bà ấy."

Lần này, Trần Ngọc Dung im lặng, sau một lúc lâu mới thở dài.

"Phận bà ấy cũng khổ, cháu đừng trách bà ấy, đây cũng chẳng qua là một người đáng thương..."

Thấy Mạc Lệ Quyên vẫn chăm chú lắng nghe, bà dừng một chút, như đang sắp xếp lại từ ngữ rồi mới nói tiếp.

"Bà ấy sinh ra trong gia đình cách mạng, cha và chồng đều là liệt sĩ hy sinh vì tổ quốc, sau lại..."

"... sau lại, con trai duy nhất cũng vì diệt Quỷ Biển mà hy sinh, cháu đừng chấp bà ấy..."

Bà ngập ngừng, cánh tay phải giơ lên, ngón trỏ chỉ vào đầu: "Có lẽ vì quá đau thương nên bà không còn được bình thường nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net