c4-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
niên? Đỗ Nhược chau chau mày: "Xin chào!"
Một tiếng “Xin chào” này tựa như mồi dẫn làm nổ mìn, làm Đỗ Nhược thiếu chút nữa ném di động xuống.
"Kiều Nhược! Con chuyện gì xảy ra a? Lâu như vậy mới nghe điện thoại? Bình thường cũng không về trong nhà tới thăm ông nội bà nội con một chút, có phải hay không được tài sản mẹ con, có tiền, xem thường Kiều gia? balabalabala..." Người bên kia điện thoại cảm xúc càng ngày càng tăng, âm thanh càng ngày càng bén nhọn.
Đỗ Nhược đem điện thoại đặt trên tay vịn của ghế sofa, bản thân mình ngồi ở một bên xem báo giấy, như vậy đã có thể nghe thấy âm thanh, còn có thể bảo hộ lỗ tai rời xa tạp âm, không biết, vừa rồi bé cưng có hay không bị dọa đến.
Nói đi nói lại, hơn ba tháng, có cần hay không bắt đầu dưỡng thai đâu? Ah..., sau phải tra thêm tư liệu mới được.
Hồi lâu, người bên kia, người phụ nữ tựa hồ phát hiện hành vi Đỗ Nhược: "Kiều Nhược? Kiều Nhược! Con có nghe sao?"
Haiz, Đỗ Nhược nhận mệnh cầm lấy di động:"Vâng, con đang nghe."
"Ừ" Kiều Linh Linh vừa lòng liền gật gật đầu: "Con..." Đang muốn nói tiếp, kết quả có người cướp đi điện thoại, là người nào to gan? Ách, ba ba...
Đỗ Nhược gặp đối phương đột nhiên không có âm thanh, đang muốn cúp máy.
"Nhược Nhược." Âm thanh lớn tuổi từ trong di động truyền đến.
Đỗ Nhược tay dừng lại một hồi, vẫn là cầm lấy di động: "Ông nội."
"Thế nào lâu như vậy đều chưa có trở về?" Kiều Chấn Bang không nói còn không biết, bản thân mình giống như thật sự đã thật lâu không có cô cháu gái này.
"Ah..." Đỗ Nhược gật đầu, cũng không chuẩn bị trả lời những lời này. Lâu như vậy không thấy, không quan tâm thân thể có được hay không, tâm tình có được hay không, phải biết rằng, cháu gái này từ khi mẹ mất, không phải con mèo con chó, hừ, vừa lên tiếng liền chất vấn, thế nào không trở về thăm. Sợ là câu chất vấn này, cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới đi.
Kiều Chấn Bang thở dài, cho rằng cháu gái đang giận cha của mình: "Hôm nay là sinh nhật bà nội con, trở về cùng người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Ba con cũng trở về đây."
Đỗ Nhược theo bản năng nhìn lịch bàn bên cạnh tivi, ah..., ngày 18 tháng 10? Không nhớ rõ:"Được, buổi tối con sẽ trở về."
Hai người tùy tiện hàn huyên hai câu, rất nhanh cúp máy.
Hôm nay sinh nhật? Đó không phải là phải chuẩn bị quà? Ah..., ngẫm lại một đời kia hôm nay hình như bởi vì mình đưa gì đó đã xảy ra chút chuyện?
Thôi, không nhớ rõ coi như xong. Đỗ Nhược trong đầu hiện ra gương mặt bà nội, muốn đi ra ngoài mua quà tặng.
"Dì Lưu!" Đỗ Nhược đi tới phòng bếp: "Con đêm nay muốn đi Kiều gia, sinh nhật bà nội con. Con hiện tại muốn đi ra ngoài mua quà tặng, dì muốn hay không mua cái gì đó, con mua dùm cho?"
"Ai nha, con muốn một mình đi?" Dì Lưu khẩn trương hỏi: "Dì không cần mua cái gì! Nhưng là, một mình con an toàn sao? Trong trung tâm thương mại nhiều người như vậy?"
Dì Lưu quay đầu nhìn phòng bếp đã thu thập xong bảy tám phần: "Dì cùng đi với con!"
"Dì Lưu, không cần khẩn trương như vậy!" Đỗ Nhược trợn mắt, chuyện này cũng quá khoa trương đi.
"Dù sao dì không có chuyện gì, không thể đi ra ngoài đi dạo với con sao?" Dì Lưu giả ý trách cứ: "Mau, không phải muốn đi ra ngoài sao? Còn không thay quần áo?" Kỳ thực cũng không cần đổi, Đỗ Nhược bộ dạng xinh đẹp, dì Lưu cảm thấy cô mặc cái gì đều rất đẹp mắt.
Đỗ Nhược cúi đầu nhìn xem quần áo của mình: "Tạm được! Không cần thay đổi. Bộ dạng này, gọn nhẹ."
"Chúng ta đi nơi nào a?" Dì Lưu nhanh chóng ngồi ở ghế trước, cho dù con trai hiện tại rất nhiều tiền, nhưng vẫn không có biện pháp cùng Đỗ Nhược so, xe này, nếu không phải Đỗ Nhược, sợ mình cũng không có cơ hội ngồi lên.
Đỗ Nhược buồn cười nhìn dì Lưu, xe Volvo này là sau khi Đỗ Nhược sống lại, chú trọng hệ số an toàn tương đối cao mới mua, xe xịn lúc trước đã bị Đỗ Nhược bán qua tay, dù sao mình sẽ không mua lại mấy xe quá bóng lộn. Nhưng cho dù là chiếc xe này, dì Lưu vẫn cảm thấy nó quá đắt, chỉ cần ngồi lên, liền động cũng không dám động một chút, sợ làm hư cái gì đó.
"Đi Cao ốc Empire State đi, con đi nơi đó chọn kiện lễ vật là được." Đỗ Nhược suy nghĩ, chỉ nhớ rõ một chỗ như vậy.
"Nơi đó rất đắt." Dì Lưu kinh hô.
"Ha ha, mua đồ cho lão nhân gia, không có biện pháp." Nhưng thật ra là Đỗ Nhược muốn bớt việc, đi vào trong đó chọn đồ là được rồi.
Đỗ Nhược đưa tay khoát khuỷu tay dì Lưu, tiến thẳng đến tầng cao nhất Cao ốc Empire State, nơi đó là các cửa hàng trang sức nổi danh, tuy rằng mắc chút, nhưng là bảo đảm chất lượng.
"Xin chào, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi, có thể giúp các vị cái gì sao?" Người phục vụ gặp Đỗ Nhược đi vào trong tiệm, trước mắt sáng ngời, nhiệt tình nghênh đón hai người Đỗ Nhược.
Ánh mắt người phục vụ bên trong cửa hàng đá quý đều là có đôi mắt Tề Thiên, tuy rằng Đỗ Nhược cũng không có mặc phục sức quý báu, nhưng là một bộ com lê nhung thiên nga hưu nhàn cùng dưới chân đi giày nhìn như đơn giản đều không phải là tiện nghi gì này nọ, huống chi Đỗ Nhược trên người quý khí, chậc chậc, cô gái này nếu không phải là người có tiền, thì là ai đây?
Lâu ngày, một chút mạnh mẽ của thân thể trước đây lưu lại đã biến mất không còn một mảnh, Đỗ Nhược này chân chính từ đại tộc thế gia cổ đại hun đúc ra, khí chất cùng với khí độ thầy thuốc nhân tâm cũng dần dần hiện ra.
Một bên người phục vụ vội vàng đem quản lí mời ra.
"Đỗ Tiểu thư, xin chào! Xin hỏi có thể giúp cô cái gì?" Hiển nhiên, có thể làm được quản lí đều không phải là người đơn giản, liếc cái là biết Đỗ Nhược, đây cũng bởi vì Đỗ Nhược trước đây phá sản không ít ở trong này, bất quá còn có thể hô lên dòng họ, đã hảo hảo cân nhắc, sợ là gần đây cùng các phu nhân tán gẫu bát quái Kiều gia không ít.
Đỗ Nhược không sao cả:"Muốn chọn một phần lễ vật đưa cho lão nhân."
"Ah..., là lão nhân bao nhiêu tuổi?" Quản lí thoáng nghĩ vậy, nhấc lên vấn đề.
Ách, Đỗ Nhược không nhớ rõ: "Đại khái hơn 70 tuổi."
Quản lí quay lại quầy, lấy ra một hộp gỗ bọc vải nhung: "Đỗ tiểu thư, không bằng nhìn xem vòng ngọc này? Lão nhân gia mang vòng ngọc là tốt nhất, có vẻ trang trọng thanh lịch, còn làm thân thể khỏe mạnh."
Đỗ Nhược nhìn vòng ngọc, không hài lòng lắm: "Còn có cái khác không?"
"Đương nhiên!" Cho dù quản lí cực lực che dấu bản thân mình kích động, nhưng vẫn bị Đỗ Nhược cảm thấy.
Ah..., làm một con dê béo.
"Đỗ tiểu thư, hai vị mời đi theo tôi!" Quản lí mời Đỗ Nhược vào một phòng VIP.
"Dì Lưu, dì cũng có thể đi xem, thích cái gì, con tặng cho dì!" Đỗ Nhược lo lắng dì Lưu nhàm chán.
"Con người của dì bình thường có lúc nào rảnh rỗi? Không có dịp mang theo mấy thứ này. Con có tâm, là dì đã rất cao hứng!" Dì Lưu vui tươi hớn hở đánh giá phòng VIP này.
Đỗ Nhược nhớ tới trong không gian trừ bỏ dược liệu còn có đồ trang sức cùng Ngọc Thạch, ah... Vẫn là thôi. Về sau nhìn thấy thứ thích hợp lại đưa cho Dì Lưu.
Sau một lúc lâu, hai người Đỗ Nhược được quản lí ân cần tiễn ra khỏi phòng VIP.
Quản lí oán thầm, có thể không ân cần sao? Vừa ra tay chính là hơn mười vạn.
Kết quả mới từ phòng VIP đi ra, liền nhìn đến một bóng lưng tương đối quen thuộc, cô cảm thấy não bắt đầu ẩn ẩn đau.

"Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net