Chương 36: Anh chỉ yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Edit: Nhỏ Ô Mai

Nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của anh Hạ An An rất kinh ngạc, thật ra cô muốn nói với anh, cô chỉ đi chạy bộ mà thôi.

Nhưng cô còn chưa kịp nói ra, anh lại quát lên: "Hạ An An, em nhớ kỹ cho tôi, cho dù em đến từ thế giới nào đi nữa, chỉ cần em là Hạ An An thì em chính là vợ của Hoắc Minh Hiên tôi, đời này em sinh là người của tôi, chết là ma của tôi, chỉ cần Hoắc Minh Hiên tôi còn sống một ngày, em nghĩ cũng đừng nghĩ bỏ đi!"

"......"

Hạ An An ngơ ngác nhìn người đàn ông nổi giận trước mắt này, trong lúc nhất thời cô nghẹn ngào nói không ra lời.

Cô thật sự thật muốn khóc.

Cô vẫn lo lắng anh sẽ hận cô, sẽ đuổi cô đi, lại không nghĩ rằng anh lại sợ cô rời đi, chẳng qua cô chỉ ra ngoài chạy bộ anh đã khẩn trương như vậy, anh vẫn luôn hỉ nộ không biểu hiện ra mặt, phẫn nộ thành như vậy cũng thật sự ít thấy.

Hạ An An hít mũi, cực lực ổn định giọng nói của mình,"Nhưng mà...... kết hôn cùng anh không phải là em, sinh Thiên Dục cũng không phải em......" Cô vùi đầu, càng nói càng nhỏ, phía sau giọng nhỏ đến độ không nghe rõ.

Hoắc Minh Hiên đột nhiên vươn tay kéo cô vào trong ngực, giọng nói lộ ra không chấp nhận từ chối,"Không cùng anh kết hôn, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ một lần nữa, Thiên Dục mặc dù không phải em sinh, nhưng em nhưng vẫn đối xử với nó như cốt nhục thân sinh, cho dù em là Hạ An An đến từ thế giới nào, em đều là Hạ An An......" bảy năm trước lần đầu tiên anh nhìn thấy Hạ An An mắt đã không thể rời đi, Hạ An An làm anh yêu đến vạn kiếp bất phục.

Cho dù em có biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, em đều là nữ thần trong lòng anh, chỉ cần em vẫn là Hạ An An, em chính là vợ anh.

Anh vẫn lo lắng linh hồn cô là người khác, lại không nghĩ rằng cô vẫn là Hạ An An.

Cô không phải người khác, cô vẫn là Hạ An An......

Anh đã nói, anh còn chưa ngu ngốc đến mức đó, nếu cô là người khác, anh nhất định sẽ nhận ra đầu tiên, nhưng là trên người cô vẫn tản ra loại mị lực hấp dẫn anh trầm luân, bởi vì cô chính là Hạ An An ......

Anh cũng không có yêu sai người.

Anh ôm cô rất chặt, cô sắp không thở nổi, nhưng mà thời khắc này cô cũng vô cùng thỏa mãn, vào giờ khắc này, cô mới xác định, người đàn ông này thật sự yêu cô từ bảy năm trước, cho nên, cho dù cô thay đổi thế nào, cho dù cô từ thế giới nào đến, anh đều chấp nhận cô.

Hạ An An vươn tay gắt gao ôm anh, chuyện cô lo lắng nhất cũng không xảy ra, anh vẫn là chồng của cô, cô vẫn là vợ của anh.

Lúc mặt trời mới lên có chút lạnh, nhưng trong ngực anh lại rất ấm áp.

Hạ An An giờ khắc này cái gì cũng không sợ, anh như một hàng rào chắc chắc, có thể vì cô ngăn cản tất cả gió mưa, chỉ cần ở bên cạnh anh cô cái gì cũng không sợ hãi.

Lúc cô và Hoắc Minh Hiên về nhà vẫn chưa tới sáu giờ, hai người cũng không về phòng, Hoắc Minh Hiên ôm cô ngồi trên ghế sofa, anh vừa dùng ngón tay ôn nhu giúp cô chải tóc vừa nói với cô:"Nói cho anh biết, cuộc sống của em ở thế giới kia."

Tay anh xuyên qua tóc cô làm cô thoải mái muốn ngủ,"Ở thế giới đó cũng không thay đổi gì lớn, chính là theo quỹ đạo phát triển khác nhau."

Động tác của Hoắc Minh Hiên dừng lại, ngữ khí mang theo chút trầm trọng:"Vậy..Ở thế giới đó, anh và em? Chúng ta có cùng một chỗ hay không?"

"Không, trong thế giới đó anh và em chỉ quen biết, nhưng không thân lắm."

Hoắc Minh Hiên trong mắt lóe lên một chút đau đớn.

Thật ra anh cũng từng nghĩ, nếu không phải trời đất xui khiến phát sinh chuyện đó với cô, có lẽ đời này bọn họ cũng sẽ không ở cùng nhau, quả nhiên, trong thế giới khác, anh và cô chỉ là người lạ.

Anh không biết ở nơi đó anh là người như thế nào, nhưng mà ở đây, anh cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể có được cô, có lẽ đây là ý trời, ông trời nhìn anh yêu quá mệt mỏi, cho nên mới để một An An khác đến bên anh, cho anh tình yêu mà An An đời này không thể cho anh.

Nhưng như vậy thì An An đâu, cô ở đau? Có thể đến cuộc sống của An An ở thế giới đó hay không?

Như vậy, nếu cô gặp chính mình ở đó, tất cả có thể khác đi hay không?

"Minh Hiên, nếu...... Em nói nếu, nếu có một ngày em mở mắt ra và phát hiện em lại trở về với cuộc sống của em ở thế giới kia, mà An An vốn ở thế giới này lại trở về, anh sẽ làm như thế nào......"

Hoắc Minh Hiên ôm chặt cô,"Tôi nên làm thế nào thì làm như thế, bởi vì đều là em An An."

Hạ An An cười, đầu thoải mái cọ cọ trong ngực anh.

"Nếu em trở lại thế giới của em, như vậy em sẽ ở một chỗ với tôi ở đó sao?" giọng nói của Hoắc Minh Hiên trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.

Hạ An An cũng ngẩn người, sẽ ở cùng một chỗ với anh ở bên đó sao?

Đầu cô rụt lui trong ngực anh, ngữ khí trầm thấp,"Minh Hiên, em nói như vậy có lẽ anh sẽ tức giận, nhưng mà...... Ta yêu Hoắc Minh Hiên ở đời này yêu thương em, che chở em, ở đời đó chúng ta chưa từng có gì cả, cho nên anh ở đó và anh ở đây không giống nhau, em nghĩ em có lẽ sẽ không ở chung một chỗ với anh ở thế giới đó."

Mặc dù là người đưa ô cho cô cũng không dám xác định trăm phần trăm chính là Hoắc Minh Hiên, đối với một người chỉ thân hơn người lạ một chút, cô thật sự là yêu không nổi.

Hoắc Minh Hiên hồi lâu không nói chuyện, vẻ mặt Hạ An An lo lắng nhìn anh, "Minh Hiên anh tức giận sao?"

Cũng không nghĩ rằng Hoắc Minh Hiên chôn đầu ở cổ cô, trong giọng nói mang theo ý cười không kìm nén được,"Không có! Lựa chọn của em rất chính xác, nghe em nói như vậy anh rất vui vẻ."

"......"

"Hạ An An em chỉ có thể yêu anh, chỉ có thể yêu anh mà thôi, cho dù em ở đâu, cũng chỉ có thể yêu anh."

"......"

Hạ An An quả thực dở khóc dở cười, cho nên người đàn ông bá đạo này thậm chí ngay cả dấm chua của chính mình cũng muốn ăn?

Có điều anh không tức giận, Hạ An An nhưng lại thở dài nhẹ nhõm, ôm lưng anh.

Được, em chỉ yêu anh, em chỉ yêu Minh Hiên ở đời này.

Hai người cũng không nói gì nữa, theo thời gian yên tĩnh trôi qua, trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn vui vẻ —

Chúng ta đều có được nhau.

Đến thời gian, Hạ An An vẫn đúng giờ nấu cơm, đúng giờ đi làm như cũ.

Giống như chưa từng xảy ra cái gì, tất cả đều ngay ngắn tuần tự tiến hành.

Hoắc Minh Hiên như bình thường đưa cô đến vũ đoàn, chỉ là vũ đoàn Phi Thiên hôm nay lại không giống bình thường.

Bởi vì Hạ An An diễn xuất thành công, sau thành công của cô tất nhiên đoàn đội phía sau cô – "Phi Thiên vũ đoàn" cũng nổi tiếng hơn.

Cho nên hôm nay lúc Hạ An An đi vào vũ đoàn Phi Thiên liền thấy không ít người ở cửa xếp hàng, nam nữ lão thiếu, vừa nhìn thấy cô, đều nhiệt tình chào hỏi cô:

"Cô Hạ, cô vũ khiêu quá tuyệt vời."

"Cô Hạ, tôi muốn làm học trò của cô, cô nhất định phải nhận tôi nhé."

"Cô Hạ, xin cô ký tên cho tôi."

Một đống người chen chúc đến, khiến đầu óc Hạ An An choáng váng, cho đến khi nhân viên công tác của vũ đoàn Phi Thiên đến hỗ trợ cô mới thoát khỏi vòng vây.

Đi vào văn phòng, Hoắc Minh San vừa nhìn thấy cô liền cho cô một cái ôm thật to,"Phúc tinh của tớ, cậu tới rồi à!"

Hạ An An bị cô ấy làm cho hồ đồ ,"Những người bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì chứ, đương nhiên là vì diễn xuất của cậu thành công đem tới sự nổi tiếng cho vũ đoàn của chúng ta, cho nên những người này đều là người hâm mộ đến học tập." Nói đến đây, Hoắc Minh San mắt sáng rực rỡ,"Ai, An An, tớ tính mở thêm một chi nhánh, chiêu mộ thêm vài thầy cô, chỉ cần có đại kim bài cậu trong tay không sợ không làm ăn được."

Năm đó Hoắc Minh San ở trường học thành tích chuyên nghành cũng không quá lý tưởng, chẳng qua cô có đầu óc khôn khéo của người Hoắc gia, rất hiểu việc buôn bán, đừng nhìn vũ đoàn của các cô không lớn lắm, thật ra lợi nhuận rất khả quan, muốn mở chi nhánh cô ấy cũng là phải sầu tư suy nghĩ rồi, đương nhiên, có em chồng khôn khéo như vậy, cô cũng không lo lắng vũ đoàn sẽ lỗ vốn.

Hạ An An nhún vai,"Trên phương diện làm ăn tớ không hiểu, tùy cậu xử lý, dù sao chúng ta nhiều năm giao tình như vậy, nếu cậu cần, tớ xin cam chịu làm đầy tớ."

Hoắc Minh San cong môi cười nói:"Cậu là ái tướng của tớ, tớ yêu cậu còn không kịp, làm sao để cậu thành đầy tớ chứ."

Hạ An An trừng mắt nhìn cô ấy một cái,"Thật biết nói hay lừa người." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô có mấy phần ý vị thâm trường nói:"Đúng rồi, cậu và Lục Thiên Thành thế nào ròi?"

Hoắc Minh San phất tay, bĩu môi nói:"Không diễn nữa."

Hạ An An vẻ mặt bi phẫn nhìn cô ấy,"Thế nào lại không diễn chứ?!"

Hoắc Minh San không cho là đúng tiêu sái đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu phun trào,"Quốc ngữ nói cũng không xong, cậu nói xem tớ và anh ta giao lưu như thế nào, còn có, cậu không thấy anh ta một đầu lửa đỏ sao, mỗi lần nhìn thấy tớ nóng chết đi được?"

Hạ An An không nói gì, xem ra, Hoắc Minh San và Lục Thiên Thành ở đời này cũng giống nhau y đúc, không ép buộc vài lần là không đến được với nhau.

Bởi vì còn có việc muốn làm, Hạ An An cũng không tiếp tục truy vấn.

Hôm nay Hoắc Minh Hiên cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cách một lúc lại gọi điện cho cô, Hạ An An vừa đi WC xong di động liền vang lên, cầm lên vừa thấy, quả nhiên lại là Hoắc Minh Hiên.

"Làm sao vậy?"

"Đang làm gì?"

"Đang tập luyện ở vũ đoàn."

"Ừ." Anh nhẹ giọng đáp,"Đi làm cho tốt, tan ca tôi tới đón em."

Cũng nói y như vậy, cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.

Lúc này, trước khi anh sắp dập điện thoại Hạ An An rốt cục nhịn không được nói:"Minh Hiên, không phải anh sợ em chạy mất chứ?"

"......"

"Anh yên tâm đi, em sẽ không bỏ đi, sáng hôm nay em chỉ muốn ra ngoài chạy bộ thôi."

"......"

"Cho nên, anh không cần thường xuyên gọi điện như vậy đâu, em không muốn rời khỏi anh."

"......"

"Anh đừng căng thẳng như vậy biết không?"

"Không có!" Anh tức giận trả lời một câu,"Anh cúp đây!"

Hạ An An nghe tiếng đô đô bất đắc dĩ cười cười, người này thật là!

Bởi vì vũ đoàn xuất hiện không ít học viên, Hạ An An và Hoắc Minh San bận đến giữa trưa mới làm xong xuôi thủ tục nhập học cho các học viên.

Hai người vừa rảnh liền tính cùng đi ăn cơm, vừa chuẩn bị xuất phát đã thấy có bóng người cao lớn đi vào, lúc Hạ An An thấy rõ người này không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Lục Thiên Thành.

Có điều cái đầu lửa đỏ đã nhuộm thành màu đen, hơn nữa trên tay còn ôm một quyển tân hoa tự điển, xem ra là đang cố gắng học tập quốc ngữ.

Hạ An An nhíu mày, xem ra Lục Thiên Thành bị Hoắc Minh San ăn chắc rồi.

Hoắc Minh San nhìn thấy Lục Thiên Thành xuất hiện cũng lắp bắp kinh hãi,"Sao anh tới đây?"

Lục Thiên Thành xấu hổ cào tóc,"Tôi muốn mời em ăn một bữa cơm."

Hoắc Minh San nhún vai,"Thật có lỗi, hôm nay chúng tôi có rất nhiều việc, không thể ăn cơm với anh được."

Có việc cái rắm, Hoắc Minh San rõ ràng là đang tìm cớ cự tuyệt người ta.

Hạ An An thật sự là nhìn không được, nói:"Không sao, hai người đi ăn đi, chuyện ở đây giao cho tôi là được rồi."

Lục Thiên Thành vội vàng khom người với cô,"Vậy phiền Hạ tiểu thư rồi."

Hoắc Minh San lại trừng mắt nhìn cô một cái, dùng ánh mắt mắng cô là nối giáo cho giặc.

Hạ An An cũng không chấp nhận, còn lộ ra nụ cười hiền lành với cô ấy.

Hạ An An đã nói như vậy, Hoắc Minh San nếu lại từ chối thì là cố ý, đành gật đầu đáp ứng, không cam lòng đi cùng Lục Thiên Thành.

Đợi đến lúc nhìn thấy hai người họ đi xa Hạ An An mới xuống lầu, mới vừa đi tới cửa, đã thấy một người bước xuống từ trên oto dừng ở trước cửa, Hạ An An dừng chân một chút, đã thấy người này cười như hoa chào hỏi cô,"Xin chào Hạ tiểu thư."

Tề Tử Chiêm.

Trên mặt Hạ An An trừ một chút tươi cười, nhưng thật ra cũng rất khách khí:"Chào Tề tiên sinh."

"Bây giờ là thời gian ăn cơm, xem chừng Hạ tiểu thư hẳn là không có việc gì? Có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm không?"

Hạ An An căng thẳng, nghĩ đến Hoắc Minh Hiên đã từng nói với cô, bảo cô tránh xa Tề Tử Chiêm, chồng nói cô đương nhiên phải nghe, lúc này liền cười nói:"Cảm ơn ý tốt của Tề tiên sinh, có điều tôi đã hẹn bạn, không thể ăn cơm cùng Tề tiên sinh được, thật có lỗi."

Tề Tử Chiêm có chút đăm chiêu gật đầu, nhưng thật ra cũng không tiếp tục dây dưa,"Vậy thì thật tiếc, vậy chúng ta đổi ngày hẹn vậy."

Hạ An An từ chối cho ý kiến, thấy anh ta không có gì muốn nói, liền xoay người rời đi.

Cô đi vào nhà hàng mà cô hay đến cùng Hoắc Minh San, vẫn ngồi ở trong ghế lô như cũ, ông chủ cũng rất quen thuốc với cô, mỗi lần cô tới luôn làm trước cho cô, cho nên cô ngồi một lát liền có thức ăn lên.

Đang đinh ăn cơm đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng phục vụ mang nước trà lên, liền để người nọ tiến vào.

Cửa đẩy ra, Hạ An An quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa cười khanh khách, cô không biết nên hình dung cảm thụ trong lòng giờ phút này như thế nào.

Cô xấu hổ cười cười,"Tề tiên sinh."

Tề Tử Chiêm bình thản ung dung tiêu sái nguồi xuống đối diện cô,"Xem ra Hạ tiểu thư rất ghét tôi, cho dù là một bừa cơm đơn giản Hạ tiểu thư cũng không bằng lòng, lại còn tìm một lí do cứng nhắc như vậy."

Bị người ta chọc thủng da mặt, mặt Hạ An An quả thực rất ngượng gạo,"Không có, tôi thật sự là hẹn bạn, chắc cô ấy có việc chưa tới, cho nên......"

"Một khi đã như vậy, tôi ngồi ở đây Hạ tiểu thư cũng không ngại chứ?"

Cô còn có thể nói thế nào chứ.

"Không ngại, Tề tiên sinh xin cứ tự nhiên."

Bởi vì món anh ta gọi còn chưa lên, Hạ An An ăn cũng có chút không được tự nhiên, tuy rằng cô xuất phát từ khách sáo mới đáp ứng anh ta ngồi ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có tức giận với anh ta, nếu biết người ta không muốn cùng anh ta ăn cơm, anh ta còn muốn kiên trì để làm gì?

Anh ta không biết xấu hổ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net