1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Bối cảnh sau mùa thu (giết rồng)

Hannibal và Will yêu nhau có gì vui mà người ta tò mò đến thế nhỉ?

 Chúng tôi không phải là chúa, vẫn có những nếp sống thường nhật, đủ làm tôi cảm thấy đầy đủ và hạnh phúc. Vì đơn giản, tôi trên tất cả.
    

 Hannibal thường dậy sớm, nhưng chỉ thế, anh ta thức sớm có chủ đích. Nói ra thì thật ngớ nhẩn nhưng anh ta muốn thế, muốn dành thời gian ôm ấp và cảm nhận Will lâu hơn trên bàn tay mình.

Đôi khi dành hàng giờ chỉ để nhìn chằm chằm người yêu đang say ngủ trên giường. Thẫn thờ và yên lặng, trông thật kì hoặc.

Và khi tỉnh dậy, Will sẽ là người nhìn chằm chằm lại anh ta bằng một ánh mắt hoang mang, vô tội. Nhưng anh ta vẫn im lặng.

 Ờ thì lần đầu chúng tôi gặp mặt, em ấy bảo không thích giao tiếp bằng mắt. Nhưng chúng tôi điều là nhưng người thâm trầm và thích yên tĩnh hơn là luyên thuyên mấy chuyện không cần thiết.

Nên giờ em ấy chỉ cần nhìn tôi, tôi cũng thấy vui... Và cứ thế nhìn nhau như hai tên ngớ ngẩn.

Hai tên ngớ ngẩn yêu nhau một cách ngớ ngẩn.

Mà cũng phải, từ lâu tôi đã xem em ấy là thế giới của riêng mình nên phải chiếm lấy cho bằng được (ngẩng cao đầu đầy tự hào).

Sau khi trao nhau những nụ hôn đầu ngày, Hannibal sẽ làm bữa sáng và đánh thức người tình (thích trần trụi) của anh ta một lần nữa.

Nhìn em lăn lộn trên giường, kín đáo khoe đôi chân dài quyến rũ cùng đường cong mượt mà của tấm lưng trần trắng trẻo.

Làm ơn ai đó thay vì mở các cuộc phỏng vấn nhảm nhí như Freddie Lounds, thì tại sao không bắt tôi trả lời rằng Will ngon chảy nước như thế nào đi.

***

 Một buổi sáng trang nhã trong một căn nhà thoáng đãng ở Cuba xinh đẹp.

Chà, thời tiết mùa hè ở đây nóng bức và phủ kín những tầng mây ngột ngạt.

Khát xa với Baltimore trước kia của chúng tôi, nóng với một chút ẩm ướt dễ chịu.

Song, sinh hoạt thường ngày cũng không mấy thay đổi. Chỉ là thay vì khó khăn tìm kiếm một chỗ nghỉ chân ở thành thị đông đút như Baltimore.

Tôi đưa Will đi biển.

Hannibal là người chu đáo, lẽ đương nhiên. Nhưng trước kia chỉ là vỏ bộc, nhân cách thứ hai mà Hannibal muốn phô diễn cho những chú rối của mình, dù cũng là một phần tính cách.

Anh ta thao túng và nắm chắc phần thắng trong tay.

Luôn luôn.

Nhưng từ sự kiên tàn khốc "Rồng đỏ" Hannibal vẫn giữ thói quen chu đáo đó.

Bởi từ khi Will chấp nhận đeo chiếc nhẫn cưới - lời cầu hôn của người chồng nóng bỏng, ngọt ngào của anh.

Hannibal - chính tôi đã yêu em như cách tình yêu va vào đời tôi từ giây phút ban đầu.

Tôi muốn dành cho em những gì tuyệt vời nhất, đáng yêu và ngọt ngào nhất.

Chính hôn nhân đã đánh dấu bước hoặc chúng tôi đã là của nhau - là một.

Will sẽ làm những gì em ấy thích, và tôi sẽ là người lo cho em, đắm đuối nhìn em ửng hồng trong ánh nắng mềm mại của mùa hè.

Làn da nhợt nhạt trước kia giờ trắng nõn, mềm mại trên bàn tay tôi.

Em đẹp hơn trong cung điện tâm trí tôi.

Và Will cũng nở nụ cười e thẹn, ngước nhìn không gian của riêng họ. Nhìn bàn tay Hannibal lả lướt từ đùi, eo, dần vòng qua se nhẹ đầu ngực mẫn cảm.

- Han... Hannibal, chỗ này không đến nỗi vắng vẻ cho anh sàm sỡ em đâu.

Will nhỏ giọng lên tiếng cảnh báo, mặt đỏ ửng.

- Tôi nhớ em quá.

Hắn dửng dưng như chẳng đè Will ra loay hoay cả buổi hôm qua...

Và có vẻ như Hannibal không quan tâm họ bị ai đó nhìn thấy và đánh giá. Tay vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể Will, áp ngực vào tấm lưng trần trụi. Môi lướt qua xương hàm, hôn lên bờ vai đã chi chít những vết hôn sẫm màu.

Cả hai đắm chìm trong làn nước mát, chìm đắm trong tiếng rên rỉ và gầm gừ gợi cảm.

- Chúng ta.... về nhà... đừng mà...

- Được...

***

Nếu các người ủng hộ thì ta đây xin ra chap nếu rảnh 😗

 
   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net