chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một mùa hè nữa trôi qua và tôi chuẩn bị lên lớp 11 . Bây giờ trong trường vô cùng hỗn loạn nên tôi đành phải đứng tựa lưng vào gốc cây trước cổng trường chờ thằng bạn xem lớp hộ . Tiện thể mua dùm mấy bộ đồng phục bút sách luôn . Haizzz cũng chỉ tại tôi trai tráng 17 tuổi mà người gầy gò lùn tịt . Da mỏng dễ bị trầy xước nên cứ BỊ thằng bạn thân bao bọc như vậy .

Nghĩ nó chán. Người ta bảo 17 bẻ gãy sừng trâu mà tôi ...

Cuối cùng thằng bạn tôi cũng bước ra với sấp đồng phục trong tay , không biết thông tin có lượm nhặt đầy đủ không .

" Đông ghê á . Sao rồi có chung lớp không  "

Thằng này chen chúc cả buổi mà ko thấy chảy mồ hôi nhiều , hay tại nó cao quá nên ko cần dùng sức ?

" Lớp vẫn vậy . Đồng phục của cậu đây . Có lịch học này , cầm từng cái không rớt ... "

Tôi chật vật ôm 3 bộ đồng phục bọc nilong trơn trượt , mưa cuối mùa làm thành mấy vũng nước nhỏ dưới chân rớt xuống ướt thì không ôm về đc . Chỉnh chỉnh lại mấy bộ đồ thì thấy size đồng phục bị mua nhầm .

" Lục Quân . Sao cậu mua size M "

" Ờ năm ngoái cậu mặc size S rồi . Chẳng lẽ 1 năm rồi không cao lên ? "

Nghe nó trả lời mà cứng họng . Từ năm ngoái đến năm nay chỉ cao được 2cm mà không tăng thêm cân nào . Nhìn chỉ thêm gầy nhỏ . Nhưng mà nhà nó kế bên nhà tôi ngày nào cũng gặp chẳng lẽ nó ko nhìn ra sao .

" Trường có mỗi size XXL lớn nhất . Lỡ bị ngắn trông buồn cười lắm nhỉ ? "

Năm ngoái Lục Quân hơn tôi tầm 5cm . Mà có da có thịt hơn nên mặc vừa size L . Giờ chắc nó hơn 1m8 rồi quá . Bọn con trai mấy năm nay dậy thì cao như thổi . Còn dậy thì của tôi ở mô ? Mày ngủ quên rồi hả ???

" Lục Quânnnnnn "

Không phải tôi kêu .

Quay về phía tiếng gọi , thì ra là Trác Linh nhỏ lớp phó kỉ luật lớp tôi .

" Năm nay vẫn không đổi lớp may quá đi mất . Đỡ phải làm quen với lớp mới "

Trác Linh rạng rỡ cười nói . Vậy mà thằng bạn tôi lại chỉ cười gượng một cái rồi " ừ ". Chắc do nó cao ráo đẹp trai học giỏi nên quen được con gái theo đuổi rồi . Có nhạt người ta vẫn thích thôi .

Vì nhạt quá nên Trác Linh chỉ vui vẻ thôi không nói thêm đc câu nào tiếp chuyện nữa . Rồi Linh quay sang nhìn tôi , ánh mắt ngượng ngùng , môi mím mím . Chắc tôi cản mũi hai người hả , chắc Linh muốn nói thêm mấy câu nữa với Lục Quân mà có tôi nên ko dám chứ giề . Tôi cố gắn duy trì vẻ mặt thoải mái r quay đi . Chỉ khách sáo một câu " về trước nha , hai cậu cứ nói chuyện với nhau đi "

Gái xinh thì để ý gì đến mấy đứa như tôi.

Ấy vậy mà đi chưa được ba bước Lục Quân đã nhanh chóng đuổi theo tôi bỏ con gái người ta lại .

" Chờ với , sao không ở lại gặp lớp một chút , còn vài người trong kia kìa . "

" Gặp làm gì bình thường cũng đâu thân . "

Đúng là vậy mà , trong lớp ai cùng khu vực xung quanh bàn thì tôi  còn nói chuyện vì ngồi trong góc gần cuối lớp nên phía bên kia lớp có khi cả năm trời t chưa hỏi thăm một câu .

Ai như cậu đi đâu cũng được chào đón .

Nói ra đúng thật là gato đấy các bạn  ạ . Từ bé tính tôi đã ngây ngốc , nhút nhát . Lần đầu gặp Lục Quân là khi cậu ấy mới chuyển trường mẫu giáo từ trung tâm thành phố về ngoại thành chỗ tôi học đc 2 năm . Ấn tượng đầu là nó khá đẹp trai , trong tay cầm con rôbot đời mới là nó thêm đẹp trai và ngầu hơn rất nhiều . Lúc đó tôi không có bạn liền muốn rủ nó chơi cùng , hai đứa chưa có bạn làm bạn với nhau là hợp lý .

Nó cũng nhanh chóng đồng ý . Từ đó tôi có bạn thân , lại còn kế nhà nhau .

Lúc đó có nó làm bạn tính tình tôi mạnh dạn hơn nhiều . Có lần không hiểu sao nó bị 2 thằng nhóc kế lớp chặn đường bắt đưa hết đồ chơi ra . Tôi liền đứng chắn ngang giữa hét lớn :

" Bắt nạt người khác tao gọi cô tao đấy "

Bình an vô sự . Tới đó không nói làm gì , lên năm lớp 2 bị người ta bắt nạt tụt quần giấu đi chỉ biết ngồi nhà vệ sinh khóc . Lục Quân liền tìm thằng kia đấm mấy cái bắt nó trả lại cái quần .

Nhục không cơ chứ .

Cho nên là có nó tôi mới đỡ nhát . Chứ bình thường nhát như thỏ đế .

Đi 1 đoạn tới quán net bên đường thì nghe tiếng đổ vỡ bên trong . Trong đầu mơ màng nghĩ về những kỉ niệm tựu trường mà đầu mùa hè nào cũng load lại thì thấy 1 cái ghế gỗ bay ra cái vèo vỡ cả cửa . Tôi giật mình bắn cả người . Lục Quân phản xạ tốt kéo tôi về sau nên không bị thương tích gì .

Tiếp đó có 1 người văng ra , ngậm một miệng máu chạy đi . Tiếp theo là 1 thằng con trai cao to da ngăm , mặc 1 cái áo sát nách bước ra nhìn theo hướng người vừa bỏ chạy .

" Đừng đánh nhau nữa , mai tựu trường rồi đừng để hiệu trưởng đau đầu "

Nghe Lục Quân gọi nên thanh niên quay đầu lại nhìn . Ra là Hạ Thiên . Tôi hay gọi nó là trời giáng :) vừa giải nghĩa tên nó vừa đúng với cái tính nó . Nóng nảy hở tí lại đánh nhau , đầu năm ngoái vừa vào học được 1 tháng thì tôi với nó và một anh năm trên gặp phải một chuyện .

Hai người họ xích mích ở sân sau nên đụng tay đụng chân . Mà chỗ đó thì tôi với Lục Quân hay đến vào giờ ra chơi vì nó gần như được gọi là vườn hoa của trường nhưng lại vắng . Vắng lại đẹp là lý tưởng quá rồi . Đi vòng qua bức tường của lớp học cuối cùng thì bỗng có một người văng ra ngã xuống ngay dưới chân tôi . Bước chân đi tới chưa chạm đất theo quán tính không thể rút ngay tức khắc liền vấp phải người ngã xuống .

Nếu lúc đó tôi chỉ ngã sấp mặt xuống đất thì có phải tốt không . Ấy vậy mà hai con người kia thân thủ nhanh nhẹn . Người ngã xuống giơ chân đạp lên , người ở trên đưa một nắm đấm xuống . Khỏi phải hỏi tôi ở giữa sẽ như thế nào . Tại vì 1 giây sau tôi bất tỉnh rồi nên không biết gì nữa .

Lúc tỉnh dậy là đang nằm ở phòng y tế . Phía trước mặt là Lục Quân . Hai bên là hai tên trời đánh đó . Nghiễm nhiên từ đó về sau bọn họ nợ tôi lời xin lỗi . Hạ Thiên vì cùng lớp nên từ đó thành ra có một chút gọi là quan tâm đến tôi hơn trong lớp . Nhưng mà tên này học hành bết bát nên chẳng nhờ được gì mấy . Chẳng qua nhà hắn rất giàu có lại cũng ngồi cuối cùng ngay sau lưng . Từ đó tôi với Lục Quân đi học chẳng bao giờ phải mua bút thước hay sách giải . Chỉ cần mở miệng ra là sẽ có .

Còn về phần đàn anh kia dù lớp trên nhưng mỗi lần gặp đều hỏi tôi khỏe không , bắt gặp trong cantin sẽ đưa tôi cái bánh hay hộp cơm mới mua . Giao tình không tệ . Tính tình đàn anh có vẻ hài hòa chứ không như tên Hạ Thiên trẻ trâu này . Ko hiểu sao lại đánh nhau được .

Hạ Thiên quay đầu nhìn hai chúng tôi . Vuốt vuốt tóc ngược ra sau, mặt cũng đỡ khó ở hơn .

" Trình Lam , hai người đi đâu ngang qua đây vậy ? "

Tên này chắc giờ cũng chưa biết mai tựu trường nhỉ .

" Mau đi mua đồng phục với sách đi . Mai tựu trường r đó "

" Ờ ... tối tớ gọi người mang đến "

Lại quên mất tên này là thiếu gia nhà giàu . Mà cũng buồn cười cách có 1 đoạn là đến trường nhưng vẫn phải nhờ người .

" 2 tháng không gặp mà cậu càng ngày càng gầy đấy Trình Lam . Hè không đi đâu hay sao mà da trắng nhách vậy haha "

Tôi nghe nó chê liền khó chịu . Sao có người lại vô duyên vậy chứ . Tôi lườm nó một cái rồi  đi ngang qua . Tiện đẩy vai xô nó 1 cái nhưng thực chất là dồn hết sức đẩy nó rồi đấy .

Bị tôi giận dỗi nó cười haha khoác cổ tôi lại . Hỏi tôi thích ăn kem hay ăn gà nữa chứ . Nó không nhìn ra là tôi đang muốn giãy ra khỏi cánh tay nó và vô cùng giận ư ?

Lúc đó Lục Quân lên ý tưởng đi nhà sách để mua thêm ít sách giải và dụng cụ học tập . Chắc chắn là tôi đi với Lục Quân rồi . Gỡ tay nó ra rồi chạy theo Lục Quân . Được một đoạn rồi mà Hạ Thiên nó vẫn hỏi tôi quyết định kĩ chưa . Tôi cười khẩy gửi nó một ngón giữa .

Đúng là sắp vào học mọi thứ rộn ràng hơn hẳn .

Tối về đến nhà thấy đèn nhà còn chưa mở . Chắc hẳn mọi người trong nhà chưa ai về , hoặc có ba ở nhà nhưng vẫn còn chui rú trong phòng làm việc . Mẹ tôi chắc cùng mẹ Lục Quân đi du lịch do khu vực chỗ tôi ở tổ chức rồi . Còn anh trai tôi Trình Hạo nối nghiệp mẹ làm người mẫu . Giờ rất đắt show may thay hết cấp 3 đến giờ công việc lên như diều gặp gió nên anh ấy cũng không muốn học đại học .

À ừ các bạn khỏi cần thắc mắc tại sao mẹ tôi làm người mẫu mà tôi lại vừa lùn vừa bé nhé . Cái đó tôi cũng không biết nữa ấy chứ . Thật ra tất cả mọi người xung quanh tôi đều rất nổi bật . Trừ tôi .

Mẹ tôi thật sự là một người phụ nữ rất đẹp chỉ là do bà lập gia đình sớm . Không dây dưa thị phi nên tên tuổi chỉ đủ dùng . Bà chỉ đi làm cho thỏa đam mê với nghề chứ không bị bận tâm về vật chất nữa . Nhớ hồi tôi còn nhỏ được mẹ dẫn đi ăn một event nhỏ . Xung quanh nhà báo cùng máy ảnh săn đón . Vậy mà người lọt vào tầm mắt chỉ có anh trai tôi .

Mỗi lần mẹ nhìn anh tôi xuất hiện trong tạp chí hay trên sóng truyền hình trong mắt bà liền sáng lên niềm tự hào , miệng tự giác nở nụ cười . Sau đó nếu có khách vào nhà sẽ đem anh ra khoe . Còn tôi chẳng có gì để khoe .

Chỉ có mỗi lớp 1 là được học sinh giỏi . Khoe làm gì cơ chứ lớp 1 hầu như cả lớp đều có tấm bằng khen đó .

Còn Trình Hạo không học đại học là do không thích chứ thực ra 12 năm học anh ấy đều học sinh giỏi . Lại duy trì được việc làm mẫu .

Mỗi lần có người nhìn tôi rồi hỏi " Trình Lam đáng yêu thì sao nào ? "

Mẹ chỉ tiếp tục tươi cười đáp " Cực kì hiếu thuận " sau đó xoa đầu ôm tôi vào lòng . Chẳng còn gì để kể nữa .

Đến bây giờ cũng vậy . Xung quanh tôi toàn những kẻ ưu tú ... và giàu có . Tỉ như Lục Quân . Có lần gặp được một fan cuồng của anh trai tới săn gần nhà . Lúc đó họ thấy dáng người cao ngất của Lục Quân liền chạy ra . Tuy là hiểu lầm nhưng bọn họ vẫn điên cuồng với vẻ đẹp cậu ấy . Bọn họ nhìn không ra trong gia đình những người xinh đẹp lại có thể nào có những đứa như tôi .

Hạ Thiên vừa đẹp trai lại quyền thế , dù ngông cuồng nhưng sức mạnh hắn ghê gớm phải biết .

Vào một ngôi trường nổi tiếng là nữ sinh đẹp nhất thành phố . Toàn siêu mẫu , ngôi sao và diễn viên từ đây chui ra . Chẳng biết nên vui hay buồn . Càng nghĩ càng thấy mình thấp kém . Chẳng biết mang gen lặn của ai trong họ .

Nằm trằn trọc không  ăn uống gì từ chiều nên cơ thể đâm ra khó chịu . Lại chẳng muốn rời giường . Trong đầu chỉ mong làm ơn hãy cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn đi nào . Con muốn được thay đổi . Con muốn mình nổi bật hơn .

Lăn lộn cả buổi trên giường thì ngủ thiếp đi . Đêm còn nằm mơ thấy bà ngoại hiện về , nhìn mình rất âu yếm . Tại sao lại là bà ngoại ?

Có phải do mình rất giống bà không ? Ấn tượng từ bé của mình là bà có một nụ cười rất nhân hậu nhưng người lại rất gầy nhỏ . Tấm lưng  còn còng còng . Do mình mang gen của bà sao . Dù cho gương mặt bà trong những tấm hình thời trẻ rất thanh tú nhưng dáng người cực kì nhỏ bé đứng cạnh ông ngoại lại quá to cao vạm vỡ .

Gen bà là gen lặn truyền cho mình rồi . Bà về an ủi con ư ?

Huhu bà ơi còn muốn được bằng mọi người . Con cũng muốn được có nhiều người yêu mến , được thông minh và nổi bật .

Trong giấc mơ tôi đem tất cả uất ức kể ra cho bà nghe. Ko ngờ trong cơn mơ có thể kể ra một mạch hết thảy như vậy . Trong người nhẹ nhõm hơn bao nhiêu .
Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net