Thế nào là một gia đình 'bình thường'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi.

Sinh ra trong một gia đình "bình thường". Có thể nhiều bạn thắc mắc thế nào được gọi là "một gia đình bình thường". Theo cách mà tôi cảm nhận được từ gia đình tức là kiểu gia đình "bất thường" không nghèo, không giàu, không thiếu ăn thiếu mặc nhưng không cho phép bản thân sài tiền một cách phung phí, cuộc sống xoay quanh hai chữ "vừa đủ". Nhưng tôi viết ra những dòng này không hề có ý oán trách cha mẹ những người đã nuôi lớn tôi, ngược lại  tôi thấy rất hạnh phúc vì là thành viên trong gia đình mình, nơi mà mỗi khi tôi về tôi mới thấy cái gọi là bình thường nó đáng quý đến nào.

không biết vì lý do gì nhưng tôi nhớ rất ít về thời thơ ấu, cái thời mà người ta hay gọi là "Thần tiên vô lo vô nghĩ". Những đêm khó ngủ tôi lại cố nhớ về những kỷ niệm đẹp thời thơ nhưng cố lắm cũng chỉ được vài ba ký ức vụn vặt mà thậm trí tôi phải rất cố gắng mới có thể hình dung và sắp xếp lại những hình ảnh mờ nhạt đó. Tại sao nhỉ? là vì tôi có vấn đề về trí nhớ khi mới đôi mươi hay tôi không muốn nhớ về nó, hay là...tôi không có tuổi thơ?. Không, tôi không nghĩ vậy, tôi chưa phát điên đến mức tự tưởng tượng ra chính tuổi thơ của mình. À, tôi nhớ rồi! không phải tôi không có tuổi thơ mà là tuổi thơ của tôi nó "bình thường". Ra vậy, tuổi thơ tôi nó...."bình thường" nó...."lưng chừng". Lúc nhỏ hầu như tôi không bao giờ được ra ngoài khi nắng tắt, khi mà lũ trẻ hàng xóm bắt đầu rục rịch ngõ ngách chơi trốn tìm. Tôi, không biết bơi. Nơi tôi sống có rất nhiều ao hồ nhưng tôi chưa bao giờ được một lần bơi ở đó mặc dù bạn bè tôi thường xuyên tổ chức giải ao làng và đó có lẽ là lý do tôi vẫn còn sống đến bây giờ. tại sao lại nhắc đến " sống chết" ư? đó có thể là ký ức duy nhất mà tôi ghi nhớ một cách trọn vẹn, là ký ức có thể sẽ theo tôi cả đời. Hôm đó là một ngày nóng nực, chỉ 1 tháng nữa thôi là chúng tôi lên cấp 2, tôi thực sự đã rất háo hức, đã từng rất háo hức...

 Tôi có hẹn bắn bi vào buổi chiều với T (xin phép được dấu tên), nhưng chiều hôm đó tôi lại theo bố qua thăm nội nên không nhớ gì đến buổi hẹn để tìm ra người vô địch bộ môn bi lỗ với T và có lẽ lần thất hứa đó là lần tôi hối hận hận nhất đời mình. Giá như tôi giữ lời hứa bắn bi với T thì có lẽ T vẫn còn sống. Cậu ấy bị đuối nước, nhưng cậu ấy đâu biết bơi tại sao lại đi tắm ao? Đáng lẽ ra tôi nên ở nhà chơi bắn bi với cậu ấy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy lúc người lớn đang cột chân tay cậu ấy lại vì cậu ấy chết đuối, tôi là người công giáo nên cũng không rõ về những vấn đề đó nhưng cái quan trọng hơn hết đó là cậu ấy... mất rồi... Tôi ngồi đờ đễnh trước cửa nhà cậu ấy, tôi ý thức rằng cậu ấy mất rồi tức là không còn trên đời này nữa nhưng, T vẫn nằm đó mà cậu ấy có biến đâu mất đâu. Tôi thẫn thờ đi về nhà hỏi mẹ nhưng những lời mẹ nói tôi thực sự không hiểu gì cả, tối hôm đó tôi đã mơ, có lẽ là kỳ lạ nhưng tôi vẫn nhớ về giấc mơ đó. T vẫn cười nói với tôi về việc chúng tôi sẽ học chung lớp khi lên lớp 6, điều đó thật tuyệt nếu....nó xảy ra. Và tôi đã cảm nhận được thế nào là mất đi khi theo đoàn xe tang đưa T ra nghĩa trang, hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, bạn bè tôi cũng thế khi thấy từng lớp cát lấp đi quan tài của cậu ấy. T giỏi nhất là môn toán tiếp theo là cầu lông và cờ vua, đời cậu chỉ vừa bắt đầu nhưng sao lại kết thúc sớm như thế? Bố mẹ T đi xem thầy bói nói số T đã tận dù có ở nhà thì cũng sẽ chết thôi, nhưng trong thâm tâm tôi biết họ luôn phủ nhận điều đó cả tôi cũng vậy. Tôi luôn tự nhủ rằng nếu hôm đó tôi giữ lời hứa bắn bi với T hay thậm chí là về nhà sớm hơn 30 phút thì liệu T còn sống không?

Cuộc sống là sự lựa chọn hay mọi thứ đã được sắp đặt ?

Cuộc sống của tôi quay trở lại bình thường sau đó không lâu. Những năm tháng cấp 2 của tôi khá là "bình thường", không phải vì không đáng nhớ mà vì nó thực sự bình thường. Ai bảo chỉ đến trường để học? thật buồn cười khi những năm cấp 2 tôi đã nghĩ như thế, đến trường tan trường đúng giờ, học bài làm bài đầy đủ. Học lực "bình thường" không quá xuất sắc cũng không quá tệ, tôi cảm thấy như thế là ổn với mình không phải vì không đủ năng lực mà vì tôi chưa từng cố gắng, chưa từng nỗ lực vì tôi cảm thấy mọi chuyện "bình thường" với tôi là ổn, không cần ai khen cũng không muốn ai chê bai, không cần lên bục nhận giấy khen nhưng cũng không muốn trắng tay mỗi lần tổng kết cuối kỳ. Hối hận sao? Có chứ! Rất nhiều...Các bạn đã bao giờ nghĩ về tuổi thiếu niên và thốt lên trong vô thức: "nếu lúc đó mình cố gắng thêm chút nữa thì mọi thứ có thể đã khác!"? 
Vậy thì cuộc sống là những sự lựa chọn hay mọi thứ đã sắp đặt?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net