Chương 12-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí có chút hẻo lánh, dù sao cũng là khu biệt thự, xây dựng ở phố xá sầm uất không hợp với tình hình khách quan, hao phí diện tích quá nhiều.

Khu biệt thự dựa lưng vào núi, toàn bộ thành phố Xương Thủy có rất nhiều núi, khônng phải núi cao, độ cao so với mặt nước biển cơ bản đều dưới 3-400 mét, chỉ có một ngọn núi hơi cao hơn một chút, có điều cũng chỉ có 7-800 mét mà thôi, khu biệt thự này cách thôn Thanh Hà của bọn họ cũng không xa lắm.

Khi Uẩn Ngọc tới toàn bộ công trường cũng chưa có mấy người, một khu vực lớn trống không, nơi nơi đều là giàn giáo, có chút lung tung rối loạn.

Núi ở phía sau công trường cũng không cao, nàng xem thế núi không tệ, không phải nguyên nhân do núi, nàng đi khắp nơi nhìn xem, nhất thời cũng không tìm thấy ngọn nguồn ở nơi nào, đến cùng thì toàn bộ công trường khá lớn, những nơi khác còn chưa có nhìn qua.

Đang muốn đi vào bên trong một chút, một ông lão hơn sáu mươi tuổi bỗng nhiên đi ra từ văn phòng tạm thời xây trước công trường, Uẩn Ngọc nhìn ông lão một cái, hỏi: "Ông ơi, ông chủ của các ông đâu rồi ạ?"

Ông lão nhíu mày nói: "Cô gái nhỏ, cháu tìm ông chủ của các ông làm gì? Dạo này ông chủ đau đầu nhức óc, cháu đừng đi lại khắp nơi ở chỗ này, gần đây trên công trường xảy ra chuyện, mau rời khỏi đây đi." Ông bảo vệ ở công trường, sợ buổi tối có người tới trộm cắp vật liệu xây dựng như sắt thép, gần đây công trường lại xảy ra chuyện, công nhân không dám khởi cổng, ông chủ mời người xem phong thủy ở khắp nơi, mệnh ông cứng, không quá tin tưởng vào những chuyện này, theo thường lệ mỗi ngày tới công trường trông coi.

Uẩn Ngọc nói: "Cháu là thầy xem phong thủy, chuyện ở công trường lần này có lẽ có thể hỗ trợ được, ông có thể cho cháu phương thức liên hệ của ông chủ được không ạ."

"Càn quấy." Ông lão dựng râu trừng mắt: "Một đứa con gái không học hành cho tốt rồi gả chồng, còn ra đây lừa người cái gì, mau về nhà đi."

Uẩn Ngọc cũng không ép buộc, viết phương thức liên lạc lên tờ giấy đưa cho ông lão: "Ông ơi, đây là phương thức liên lạc của cháu, nếu ông chủ mời người không thể giải quyết được vấn đề công trường, có thể bảo ông chủ gọi điện thoại tìm cháu thử xem."

Giăng lưới rộng, nói không chừng việc làm ăn lại thành lúc nào không hay.

Không thành cũng không bắt buộc, chứng tỏ không có duyên phận, Uẩn Ngọc vẫn nghĩ rất thoáng, sau khi đưa tờ giấy cho ông lão, nàng liền xoay người rời đi.

Ông lão tiếp nhận tờ giấy trong tay Uẩn Ngọc, thấy mặt trên viết một dãy số điện thoại, mặt sau là ba chữ cái xinh đẹp tú lệ, Uẩn đại sự. Hiện tại kẻ lừa đảo đúng thật là, ông muốn ném tờ giấy xuống, lại nhìn chữ viết xinh đẹp kia, chần chờ một chút, đi vào văn phòng, ném tờ giấy vào trong ngăn kéo.

Uẩn Ngọc về đến nhà đã là buổi chiều, bà nội Uẩn đang hầm canh xương, Uẩn Ngọc đi vào phòng bếp hỗ trợ, ba nội Uẩn lại đuổi nàng ra, nàng không có việc gì để làm, trở về phòng uống Linh tuyền rồi lại ngồi thiền.

Ăn xong cơm chiều, Uẩn gia đi nghỉ sớm, Uẩn Ngọc tiếp tục ngồi thiền đến khoảng 12 giờ mới đi ngủ.

Nàng ngủ rất thoải mái, Lưu gia ở huyện thành ngược lại run sợ trong lòng, mẹ Lưu cho con ăn sữa bột, đứa trẻ ăn như hổ đói xong liền đi ngủ, tới 12 giờ rồi vẫn chưa tỉnh, mẹ Lưu ba Lưu cực kỳ kinh ngạc, đứa trẻ này thường ngày ngủ một giờ liền khóc háo, lúc này đã ngủ được bốn tiếng, mẹ Lưu lại pha sữa bột bế con lên cho ăn bé cũng ục ục uống xong...

Ba Lưu giật mình nói: "Chẳng lẽ cô gái kia thật đúng là cao nhân. Vậy chúng ta có trả tiền hay không?"

"Trước nhìn kỹ  rồi hẵng nói." Mẹ Lưu tiếp lời: "Có phải cao nhân hay không phải đợi mấy ngày mới có thể kết luận, nếu thật sự là cao nhân anh dám không trả tiền sao?"

Ba Lưu liền trầm mặc.

Mẹ Lưu nhìn thời gian: "Thời gian không còn sớm, anh đi ngủ trước đi, em còn đang đợi, nhìn xem Tiểu An có quấy khóc nữa hay không." Sau khi ba Lưu đi ngủ, mẹ Lưu không kiên trì bao lâu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, một đêm ngủ ngon, đến 6 giờ rưỡi sáng mới nghe thấy con nhỏ rầm rì hai tiếng, cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ hơi sáng lên, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, cô gái nhỏ kia thật đúng là cao nhân?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net