Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uẩn Mậu Trung nâng đồ lên cốp xe, bà nội Uẩn tiễn bác ra cửa, dặn dò bác trên đường cẩn thận, lại nói: "Hơn phân nửa đồ trong nhà là bột mì mới đánh, con trở về lấy hai cái túi cho Mạn Ni và bọn nhỏ ăn, lúa mạch mới đánh ăn ngon, rất thơm, vườn rau trong nhà cũng sinh trưởng tốt, không có việc gì thì con trở về hái chút nhé."

Mạn Ni tên đầy đủ là Đàm Mạn Ni, là vợ của Uẩn Mậu Trung.

"Mẹ, con biết rồi, qua một thời gian nữa con sẽ về thăm mẹ." Uẩn Mậu Trung đóng cốp xe lại: "Hôm nay mệt mỏi một ngày, mẹ cũng vào nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Uẩn Ngọc đi theo sau bà nội Uẩn, giống như vô tình nói: "Bác cả, sắc trời đã tối, nếu không bác nán lại ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai hẵng trở về?"

Bà nôi Uẩn đi theo nói: "Cũng đúng đấy, mệt mỏi cả buổi trưa, mọi người đều hoảng hốt, lái xe trở về mẹ có chút không yên tâm, nếu không con ngủ lại một đêm rồi sáng ngày mai hẵng đi?"

"Không được đâu ạ." Uẩn Mậu Trung lắc đầu: "Hôm nay Mạn Ni làm ca đêm, Mỹ Cảnh ở nhà một mình con không yên tâm, buổi sáng ngày mai còn giúp nó làm cơm sáng, gần đây nó không chịu ăn cơm cho tốt."

Uẩn Mỹ Cảnh là con gái nhỏ của Uẩn Mậu Trung và Đàm Mạn Ni, học lớp 11, cùng tuổi với Uẩn Thịnh, còn nhỏ hơn hai tháng so với Uẩn Thịnh, nuông chiều mà lớn lên, có chút ngang ngược, phía trên còn có một anh trai, không sai, tên là Uẩn Lương Thần, Uẩn Lương Thần năm nay 23 tuổi, năm trước vừa tốt nghiệp đại học đã làm ở Đế Đô một năm, anh lớn hơn hai tuổi so với Uẩn Ngọc, lại nhỏ hơn mấy tháng so với Uẩn Lan.

Uẩn Mậu Trung kết hôn muộn, cho nên hai đứa nhỏ trong nhà đều xấp xỉ mấy đứa trẻ nhà chú ba, kỳ thật cũng không tính là muộn, lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn với Đàm Mạn Ni, chủ yếu là do chú ba Uẩn Mậu Lương kết hôn quá sớm, hai mươi tuổi đã lấy Phùng Tú Trinh.

Mỹ Cảnh từ nhỏ được nuông chiều, nâng niu từ bé, nhà bác cả nuông chiều đến lợi hại, không thể nào để cô ăn đồ bên ngoài, đều tự mình làm cho con gái ăn, ngày thường đi học còn phải đưa đón, bảo bối giống như con ngươi.

Uẩn Ngọc cảm thấy có thể là khuyên không được, nghĩ nghĩ, từ túi tiền lấy ra một hoàng phù hình tam giác: "Bác cả, bác mang theo vật này đi."

Đây là bùa bình an nàng vẽ hai ngày này.

"Uẩn Ngọc cháu làm gì vậy?" Uẩn Mậu Trung nhìn hoàng phù kia nở nụ cười, có chút không tán thành: "Uẩn Ngọc, cháu là sinh viên Đế Đô, sao có thể tin vào những thứ này? Cháu cho bác cái này là sợ buổi tối vác xảy ra chuyện sao? Đừng lo lắng, trở về nội thành chỉ mất hơn một giờ đi xe thôi, rất gần." Nhìn dáng vẻ là không có ý định nhận lấy.

"Bác cả, bác nhận lấy đi, mặc kệ có tin hay không, đặt ở trong túi làm đồ chơi cũng được." Uẩn Ngọc xing đẹp trong mắt có chút cố chấp.

Bà nội Uẩn đại khái nghĩ đến chuyện lúc trước Uẩn Ngọc xem bói cho bà, sắc mặt có chút trắng đi, nhận lấy lá bùa chú nhét vào trong túi Uẩn Mậu Trung: "Lão đại con cầm lấy đi, cũng để mẹ an tâm một chút."

Uẩn Mậu Trun muốn nói gì đó, thấy bà kiên trì như vậy, bác chỉ có thể từ bỏ, thu đồ vật vào trong túi rồi lên xe rời đi.

Nhìn xe chạy đến đường cái rộng rãi, bà nội Uẩn rất lo lắng, quay đầu lại hỏi Uẩn Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi, bác cả cháu sẽ không có việc gì chứ?"

Uẩn Ngọc nhìn xe dần dần biến mất ở cửa thôn, chậm rãi nói: "Tai nạn nhỏ mà thôi, không tính là đại nạn, ném xuống thì nhiều nhất chỉ là tai nạn xe cộ tu dưỡng hai ba tháng là được, không mất mạng được, chỉ có xe bị hỏng thôi, vấn đề bảo hiểm cũng không lớn đi."

Buổi chiều nàng thấy tướng mạo bác cả thì phát hiện, buổi tối còn muốn giữ người lại, măt thấy nếu không giữ được, chỉ có thể nhét bùa bình an.

Bà nội Uẩn thở dài, trong lòng hoảng sợ.

Uẩn Thịnh đi theo phía sau có chút không hiểu, cũng không lên tiếng, cậu cũng mệt mỏi cả một ngày, trở về tắm rồi ngả đầu liền ngủ.

Thẳng đến 9 giờ tối, Uẩn Mậu Trung mới lái xe về đến nội thành, chỉ còn nửa giờ nữa là có thể về đến nhà, bác căn bản không để ý đến vật cháu gái đưa cho, vốn trên đường đi bác muốn ném xuống, cuối cùng có lẽ quên mất nên vẫn luôn để ở trong túi tiền đến nội thành. Bác tuổi tác đã cao, buổi chiều làm nông có chút mệt mỏi, đau đầu chóng mặt, trên đường đi rất chậm, con đường này kỳ thật hơi nghiêng, xe không đi nhiều, đột nhiên lúc đó, Uẩn Mậu Trung cảm thấy trên người phát lạnh, đầu óc nháy mắt tỉnh táo lại, hai tay của bác thậm chí còn phản ứng nhanh hơn não, không biết như thế nào lại dừng xe ở ven đường muốn bình tĩnh hơn một chút.

Vừa mới dừng lại, còn chưa ra khỏi xe, bác trơ mắt nhìn con đường đối diện có chiếc xe vận tải lớn vì muốn tránh một chiếc xe mà bất thình lình quẹo vào xe điện đang đánh lái gấp, khiến chiếc xe vận tải vội xông tới đường bên này, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, trên xe chở hàng hóa chồng chất, bởi vì đột nhiên đánh lái lại phanh gấp khiến chiếc xe ầm một tiếng lật nghiêng trên mặt đất, nện xuống mặt đất ầm vang, tro bụi đầy trời.

Chuyện này kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Trong đầu Uẩn Mậu Trung ong ong, một mảng trống không, chỉ còn lại có một ý nghĩ, nếu vừa rồi bác không đột ngột muốn dừng xe, mà lại đi tới phía trước hai mét, chiếc xe vận tải kia sẽ thẳng tắp ngã vào xe bác, về phần kết cục thế nào, có thể tưởng tượng được.

Càng nghĩ thân thể càng lạnh, Uẩn Mậu Trung nửa ngày không hồi thần được.

Về phần chiếc xe điện gặp rắc rối kia, nhìn bản thân mình không có việc gì, vỗ vỗ mông rồi trực tiếp chạy lấy người.

Uẩn Mậu Trung không sững sờ bao lâu, bác chịu đựng cảm giác rùng mình, kéo của xe đi xuống, gọi điện báo cảnh sát, đi qua xe vận tải bên cạnh, xem xét tài xế bị đè đến hôn mê ở phòng điều khiển, lại đánh điện thoại gọi cứu thương đến đây, bác cũng không biết tình hình tài xế như thế nào, ngồi xổm bên cạnh hô hai tiếng, tài xế đầu đầy máu tươi rên rỉ đáp lại, bác thở phào nhẹ nhỏm, cũng may người còn chưa chết.

Cảnh sát rất nhanh đã tới đây, hỏi Uẩn Mậu Trung chuyện gì đã xảy ra, nghe xong nhìn khoảng cách chỉ có hai mét giữa xe vận tải và xe hơi, một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi cảm thán nói: "Bác cũng may mắn thật, lúc ấy nếu không dừng xe, không chừng đã bị xe vận tải đè ở phía dưới rồi."

Uẩn Mậu Trung xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không thể bình tĩnh được.

Chuyện xảy ra lần này không nhỏ, bác là nhân chứng, chờ xe cứu thương tới đây, nâng người bị thương đi bệnh viện, bác cũng đi theo đến Cục Cảnh sát lập biên bản, cảnh sát quản chế phát hiện bác nói thật, thấy bác cũng không vi phạm giao thông, vị trí dừng xe có thể đỗ tạm thời, lúc này mới thả người ra, bắt đầu liên hệ với người nhà của tài xế lái xe vận tải.

Xử lý xong mấy việc này, Uẩn Mậu Trung về đến nhà đã qua 11 giờ, bác một thân mồ hôi khó ngửi, hỗn độn nhưng vẫn không quên xách đồ ăn lên lầu, vợ bác Đàm Mạn Ni là bác sĩ, đang chuẩn bị đến bệnh viện trực đêm, có chút thích sạch sẽ, thấy trên người chồng bẩn thỉu lem luốc, nhíu mày nói: "Như thế nào lại dơ thành như vậy? Anh đã giúp thu lúa mì xong rồi hả? Bận rộn đến bây giờ mới trở lại."

"Ừ." Uẩn Mậu Trung đáp lại, toàn thân giống như mất nước: "Trê đường đi xảy ra tai nạn xe cộ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net