Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói này thật sự khó nghe đến tột cùng, mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa.

Uẩn Thịnh nghe được giọng nam giống như vịt đực ở phía sau, sắc mặt trở nên khó coi, nhét cặp lồng giữ nhiệt vào trong tay Uẩn Ngọc, đẩy nàng rời đi: "Chị, chị về trước đi." Những học sinh này đúng là huyết khí phương cương (mô tả những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng), xuống tay không biết nặng nhẹ, thậm chí tam quan cũng chưa được tạo dựng tốt, cậu sợ bọn họ động thủ với chị hai, chị hai là con gái yếu đuối như vậy, sao có thể chịu đựng được.

"Thằng lùn học bá của ban nhất vậy mà cũng có người mang cơm cho ăn đấy, ăn rồi cũng lãng phí lương thực thôi" Thanh âm kia mang theo ác ý sâu đậm: "Ăn vào cũng không lớn lên được, cần gì phải lãng phí, bọn mày nói có đúng không?"

Chung quanh vang lên tiếng các bạn học cười ồ, Uẩn Thịnh đứng tại chỗ sắc mặt đỏ lên, thậm chí không dám phản bác lại một câu, nhưng trước sau vẫn đứng che chắn cho Uẩn Ngọc.

Uẩn Ngọc có thể nói từ khi sinh ra đến giờ không bị người nào nhục nhã như vậy, với nàng mà nói, nhục nhã người nhà nàng cũng chính là nhục nhã nàng.

Nàng được cưng chiều mà lớn lên, lại một thân bản lĩnh Huyền học, trong nhà là hoàng tộc, chỗ nào có người dám khinh nhục nàng cùng người nhà nàng. Tính tình nàng cũng không phải nhẫn nhục chịu đựng, xoay người xem chủ nhân của giọng vịt đực kia, là một học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, mặt đầy mụn, vóc dáng cao to, đồng phục mặc cà lơ cà phất, bên người là mấy thiếu niên mặc quần áo không chỉnh tề như vậy, áo quần lố lăng, cười hì hì ồn ào.

Nam sinh mặt rỗ cao to thấy Uẩn Ngọc thì ngẩn ra, tấm tắc hai tiếng: "Nhìn không ra thằng lùn học bá còn có người chị như vậy."

"Em trai tôi bị thương như vậy là do các người đánh?" Uẩn Ngọc còn ôm cặp lồng giữ nhiệt Uẩn Thịnh đưa cho nàng, sắc mặt cũng rất bình tĩnh: "Vì sao các người bắt nạt nó?"

Gã nam sinh cao lớn khinh thường nói: "Chính là chúng tôi đánh đấy, chị hỏi chúng tôi nguyên nhân, không có nguyên nhân, nhìn nó không vừa mắt thì đánh thôi."

"Trên trán nó sưng như vậy cũng là mấy người làm cho?" Uẩn Ngọc lại hỏi.

"Là tôi làm đấy." Nam sinh cao to không kiên nhẫn: "Sáng nay tôi còn đẩy nó một phen đấy, chị hỏi nhiều như vậy làm gì."

Uẩn Ngọc ném cặp lồng giữ nhiệt vào lòng Uẩn Thịnh, không nói hai lời, nhấc chân lên đá một phát vào ngực nam sinh, nàng dùng toàn bộ sức mạnh, mấy hôm nay dùng Linh tuyền tu luyện sức lực của nàng đã tăng lên một chút, một đá này khiến người bay ra sau hai mét, đập thẳng vào bồn hoa, gã ôm ngực nửa ngày hoàn hồn, người đứng ở chung quanh đều sửng sốt, chờ những học sinh cấp ba đó phản ứng lại liền vây quanh tiến lên, Uẩn Ngọc cũng không e ngại. Đời trước ngoài tu luyện, quyền cước công phu của nàng cũng không kém, nguyên chủ tuy không có bất cứ thứ gì, nhưng dùng một chút kĩ thuật đối phó với đám nam sinh cấp ba này là dư dả...

Uẩn Thịnh cũng dại ra nhìn chị hai linh hoạt tránh né, thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu liền đá ra hai quyền, thậm chí mấy nam sinh kia hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, trên mặt mỗi người đều bị đánh vài quyền.

Tới khi phụ huynh đưa cơm cho bọn nhỏ kịp phản ứng lại: "Sao lại đánh nhau rồi? Mau đi gọi giáo viên ra, mấy nam sinh ức hiếp một cô gái sao lại thành ra thế này..." Đa số đều là các bà mẹ hoặc ông nội, bà nội tới đưa cơm, cũng không dám đến gần, chỉ đứng ở bên cạnh khuyên bảo.

Nam sinh bị đá bay từ đầu kia tên là Bì Thiên Lỗi, cả ngày ở trong trường học không học tập cho tốt, trêu mèo chọc chó nhìn ai không vừa mắt thì bắt nạt.

Đám học sinh hư hỏng này có lão đại tên là Nghiêm Thiên Lãng, ba hắn làm kinh doanh bất động sản, trong nhà có tiền có thế, giống như nhị thế tổ vậy, thích được mọi người nịnh hót, ngày thường sẽ cho bọn họ tiền tiêu xài, vừa rồi còn ở trên đường chậm rì rì bởi hoảng sợ, nhìn thấy tình hình bên này cũng vọt lên, Uẩn Ngọc mặc kệ là ai, xông về phía nàng nàng liền đánh hắn, một chân đá văng đi.

Chỉ là nàng là một đứa con gái, thân thể này cũng không có cơ sở công phu vững chắc, đối phó với vài người dần dần kiệt sức rồi.

Bì Thiên Lỗi bị một nữ sinh đánh thì thẹn quá thành giận, hiện tại thấy tốc độ nàng chậm lại, rõ ràng có chút kiệt sức, đôi mắt gã lóe lên hung quang, nhặt khối gạch bên cạnh xông về phía Uẩn Ngọc, Uẩn Thịnh phản ứng lại, sắc mặt đại biến, tiến lên muốn ngăn người lại, nhưng thân thể cậu thực sự không được, đối mặt với Bì Thiên Lỗi cao lớn một cái đã bị đá bay, Bì Thiên Lỗi vung gạch ném vào đầu Uẩn Ngọc, Uẩn Thịnh chịu đựng cơn đau hô to: "Chị hai!"

Uẩn Ngọc quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh, giống như hồ sâu u tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.

Ngón tay nàng nhanh chóng bấm tay niệm chú.

Bì Thiên Lỗi đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo, thân thể cứng đờ, người dường như không thể động đậy, trên cổ tay cũng đau đớn, lực đạo trên tay không tự chủ được, khối gạch liền rơi xuống mặt đất.

Mấy học sinh khác cũng không chịu nổi, cảm giác giống như gã vậy, trên người lạnh băng thấu xương, động tác đều không nghe sai khiến.

Uẩn Ngọc cũng mặc kệ, nàng vốn không có ý định dùng đạo pháp đối phó với bọn họ, nhưng thiếu niên này tâm địa ác độc, một gạch này đập xuống xử lý không tốt sẽ có người chết đấy.

Nàng bấm tay dẫn âm khí nhập trong cơ thể bọn họ, có thể cảm thấy thoải mái mới là lạ.

Chờ đến khi giáo viên trường học lại đây đã thấy đám Bì Thiên Lỗi nằm chật vật trên mặt đất, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mỗi người đều bị như thế.

Cô gái đánh người ki ngoại trừ hơi thở dốc, trên trán có chút mồ hôi thì không có nửa điểm không ổn nào cả.

Có giáo viên tiến lên chỉ vào Uẩn Ngọc giáo huấn: "Em là ai, chạy đến trường học chúng tôi đánh nhau với học sinh như vậy." Ít nhất ở trong mắt bọn họ người bị đánh đều là học sinh của trường, kẻ đánh người lông tóc vô thương.

Uẩn Ngọc chỉ vào Bì Thiên Lỗi trên mặt đất: "Thầy giáo có muốn hỏi bọn họ một chút hay không vì sao tôi lại đánh, bọn họ liệu có xứng đáng hay không? Hơn nữa, mấy học sinh này ở trong trường học làm chuyện gì giáo viên các người cũng rất rõ ràng, lại không ra mặt ngăn lại, tùy ý để bọn họ ở trường học khinh nhục bạn bè, bị trả thù không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Hay là giáo viên các người nhìn gia thế bọn họ không tồi cho nên dung túng để bọn họ ở trong trường học tùy ý ức hiếp người ta như vậy?" Nàng hỏi ra một chuỗi dài không dứt, khiến thầy giáo kia choáng váng.

Phụ huynh xung quanh khe khẽ nói nhỏ, có bạn học nhỏ giọng nói với phụ huynh những tên đầu gấu này ở trong trường bắt nạt bạn học như thế nào.

Phụ huynh nghe xong cũng tức giận: "Nào có giáo viên lại thiên vị học sinh cá biệt như vậy."

Thầy giáo mang theo mắt kính chỉ vào Uẩn Ngọc, có chút bực bội: "Hiện tại tôi không nói mấy vấn đề này, mặc kệ là làm cái gì, em cũng không thể tự do chạy tới trường đánh học sinh như vậy, lúc nào cũng có thể nói cho giáo viên, tìm phụ huynh các em ấy tới bàn bạc." Mấy em này đều là học sinh lớp thầy, trong nhà Nghiêm Thiên Lãng có tiền, ba Nghiêm cho ông ấy không ít tiền đút lót, bảo ông dạy dỗ Nghiêm Thiên Lãng cho tốt.

Một cô giáo mặt tròn tròn đứng phía sau vội vàng tiến lên nói: "Thầy Mã, để tôi nói đi." Cô tiến lên trước Uẩn Ngọc xin lỗi, lại nói: "Vị bạn học này, em xem đứng ở cổng trường nói những lời này gây ảnh hưởng cũng không tốt, không bằng chúng ta tới văn phòng nói chuyện có được không? Em yên tâm, Tiểu Thịnh là học sinh lớp cô, cô sẽ mang lại công bằng cho em ấy."

Cô cũng từng nghe nói chuyện mấy học sinh này tìm Uẩn Thịnh gây phiền toái, nhưng lại không chính mắt nhìn thấy, Uẩn Thịnh cũng không nói cho cô, cô tìm mấy học sinh kia nói chuyện, bọn họ đều chơi xấu không thừa nhận, cô cũng không có biện pháp, huống chi dường như nghe nói lão đại của đám học sinh này là Nghiêm Thiên Lãng, nhà cậu ta rất có tiền.

Chuyện này cũng nên giải quyết, Uẩn Ngọc tất nhiên đồng ý.

Đi theo giáo viên vào văn phòng, thầy Mã mang mắt kính kêu đám Bì Thiên Lỗi đứng dậy: "Còn không mau đi đến văn phòng, cả ngày chỉ biết gây sự." Học sinh như vậy không ai sẽ thích cả.

Bì Thiên Lỗi run rẩy lên: "Thầy Mã, lạnh quá."

Mấy đứa còn lại cũng gật đầu, Nghiêm Thiên Lãng nhìn Uẩn Ngọc một cái, nhà hắn có tiền, hơn nữa trong nhà vừa xảy ra chuyện, ba hắn gần đây đi khắp nơi tìm thiên sư, chung quy hắn vẫn cảm thấy âm lãnh trên người có chút kỳ quái, hẳn là có quan hệ với chị của Uẩn Thịnh.

Một đám người rất nhanh đến văn phòng của giáo viên, cũng quấy rầy đến thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng hơn 50 tuổi, lách vào văn phòng hỏi chuyện gì xảy ra, thầy Mã dẫn đầu nói: "Cô gái này tới trường chúng ta đánh mấy học sinh lớp tôi."

Hiệu trưởng nhìn Uẩn Ngọc nhu nhược yếu ớt, bật cười: "Thầy nói cô gái nhỏ này đánh mấy học sinh thích nghịch ngợm gây sự lớp thầy ư?"

Thầy Mã nói: "Hiệu trưởng, mặc kệ đám học sinh này ở trường làm ra chuyện gì, có người đến trường học đánh học sinh là không đúng, xảy ra chuyện gì đều có thể trao đổi được mà."

Uẩn Ngọc nhìn tướng mạo thầy Mã, bình tĩnh nói: "Thái dương không rõ, lông mày lộn xộ, thấy tiền sáng mắt, không có phẩm hạnh làm thầy." Nàng ngay thẳng quá mức.

Gân xanh trên trán thầy Mã nổi lên: "Cô gái này nói xằng gì vậy."

Hiệu trưởng hỏi Uẩn Ngọc: "Cháu gái à, cháu có thể nói xem đã xảy ra chuyện gì được không?"

Uẩn Ngọc bình tĩnh nói qua chuyện ở cổng trường, vừa dứt lời, Bì Thiên Lỗi run rẩy la lên: "Hiệu trưởng, chúng em không hề bắt nạt em trai chị ấy, ai có thể chứng minh lời chị ta nói là sự thật? Không thể vì chúng em học không tốt liền oan uổng chúng em như vậy."

Bì Thiên Lỗi tồn tại giống như gậy thọc phân vậy, Uẩn Ngọc vô cùng chán ghét gã, nhớ tới vừa rồi thi pháp, liền hướng về phía gã nhếch mép một cái. Nụ cười này dừng ở trong mắt Bì Thiên Lỗi, khiến trong lòng gã run rẩy, cảm thấy nụ cười này của chị Uẩn Thịnh vừa kinh diễm lại vừa tà khí.

Gã có chút hoảng sợ, song nghĩ đến có Nghiêm gia che chở, Uẩn gia cũng chỉ là gia đình bình thường, không có gì phải sợ cả.

Thuật pháp không thể tùy ý hại người, nhưng cho gã một ít giáo huấn vẫn có thể.

Chủ nhiệm lớp ban nhất chính là cô giáo Khương Tiểu Hân vừa rồi, cô nói với thầy hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, mấy bạn học này thường ngày ở trong trường học ức hiếp người ta là sự thật, tôi tin tưởng chị của Uẩn Thịnh sẽ không nói dối, vài ngày trước đó trên người Uẩn Thịnh đều có vết thương, buổi sáng hôm nay còn sưng ở trán, tôi tin tưởng Uẩn Thịnh, hiệu trưởng thầy xem xem việc này xử lý sao bây giờ?"

Hiệu trưởng suy nghĩ hồi lâu nói: "Chị gái bạn học Uẩn, cháu cảm thấy việc này cần phải giải quyết như thế nào mới tốt?"
Uẩn Ngọc nhìn mấy nam sinh cấp ba đang run rẩy: "Để bọn họ xin lỗi, ghi tội, nếu như lần sau còn tùy ý bắt nạt bạn học liền đuổi khỏi trường."

Bì Thiên Lỗi run nói: "Dựa vào cái gì chứ, là chị đáng bọn tôi, còn bảo chúng tôi xin lỗi, ah...Lạnh quá đi. Mau, mau gọi phụ huynh các bạn học tới, không thể cứ thừa nhận như vậy được." Gã không tin phụ huynh của Nghiêm ca tới rồi còn không chèn ép được bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net