Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào cmt của tui để xem link truyện phần trước nhé.

***

Người đàn ông trẻ tuổi đang cầm la bàn tên là Tống Tử Minh, vốn là đệ tử hai mươi tán của dòng dõi Quy Nguyên, có trí tuệ trời phú, giỏi trận pháp. Vậy nên lần này đế đô mới quyết định cho hắn đến đây xem xét.

Người trong giới huyền học chỉ cần hơi có bản lĩnh một chút đều sẽ được người đời kính trọng, Quy Nguyên Môn có nhiều người tài, ở đế đô cũng được người khác kính trọng. Do đó, Tống Tử Minh chỉ nghe người ta nịnh bợ mình, chưa có người nào dám lên tiếng chất vấn hắn, nên đây là lần đầu tiên, lại là một cô gái nhỏ nói những lời ngông cuồng rằng cô có bản lĩnh thực sự, tuổi nhỏ như vậy còn không phải mấy người giang hồ lừa bịp?

Trong lòng hắn rất không vui, quát lớn hỏi: "Cô biết đây là nơi nào không? Cho dù muốn đi lừa người khác, chỉ cần vô ý cũng có thể lấy mạng cô!" Trong lúc hắn đang nói, kim của la bàn trong tay hắn điên cuồng chuyển động quay vòng. Sắc mặt hắn trở nên trầm trọng, rồi che chở cho Dương Phúc Quốc lùi về phía sau: "Chỗ này có gì đó không đúng, các người lùi về phía sau một chút, để tôi vào xem."

Uẩn Ngọc vốn cũng chẳng quan tâm lời hắn nói, xử lý xong chỗ này cô còn phải về nhà thu mạch, không thì cũng đi cửa hàng bánh bao hỗ trợ.

Cô lấy một chiếc phù từ trong túi ra để có thể tùy cơ ứng phó với tình huống đột biến. Khi cô mở mắt nhìn thấy sát khí tràn ngập xung quanh, liền đi về phía dày đặc nhất.

"Cô đợi chút!" Tống Tử Minh nóng vội, lo lắng cô gái nhỏ xảy ra chuyện liền nâng la bàn đi theo, để lại Dương Phúc Quốc và Nghiêm Minh Khôn nghiêm mặt đứng một chỗ. Dù hai bọn họ đều là người thường nhưng đứng ở chỗ này cũng có cảm giác da đầu run lên, gió lạnh từng cơn.

Tất nhiên Uẩn Ngọc sẽ không chờ anh ta. Thời gian có hạn, cô muốn tìm đến nơi có sát khí đậm nhất để xem xét xem nơi đó có trận pháp gì.

Công trường này lớn độ mấy trăm mẫu, càng đi về phía chân núi, sát khí càng dày đặc.

Tống Tử Minh đuổi kịp Uẩn Ngọc, còn trách cô: "Cô đến đây làm gì, đây là nơi để đùa giỡn sao? Chỉ là một cô bé mà thôi, nơi này rất nguy hiểm đấy." Hắn đi theo sư phụ tuy luyện mười mấy năm, trước mắt cũng chỉ cảm thấy được có sát khí tồn tại. Nếu muốn tìm mắt trận thì cần dựa vào la bàn, nhưng hiện tại la bàn đã mất đi hiệu lực, trong phút chốc cũng chưa biết nên làm gì.

Uẩn Ngọc nhìn anh ta bị sát khí làm khó chịu mà còn muốn đi vào liền lấy một chiếc bùa hộ mệnh đưa cho hắn. Tống Tử Minh nhận lấy, cảm giác đè nén trong người dần tiêu tán, sắc mặt hắn trở nên kì quái: "Trưởng bối của cô bé là ai mà cho em mang bùa này ra ngoài? Theo tôi thấy, hôm nay trận pháp này có chút âm tà, la bàn của tôi vào đây đều mất đi cảm ứng, nhưng phải tìm được mắt trận mới có thể phá trận, em mang la bàn sao? Không có la bàn thì tìm mắt trận kiểu gì?"

"Nói nhiều!" Uẩn Ngọc nhíu mày, "Anh đừng quấy rầy tôi, để tôi đi tìm."

Cô phải tìm vị trí cao một chút để có thể nhìn xem đây là trận pháp gì.

Tống Tử Minh đã bị một tiểu bối dạy dỗ hai lần, sắp không giữ được thể diện, hắn muốn bỏ chạy lấy người nhưng lại sợ cô bé này gặp nguy hiểm.

Tôn chỉ của Quy Nguyên Môn là trừ tà trấn ma cứu người, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Khi thấy cô bé kia còn hướng phía bên kia đi đến, Tống Tử Minh không nhịn được hỏi: "Cô muốn đi đâu? Bùa này là thầy cô vẽ à? So với thầy của tôi còn hiệu quả hơn!"

Uẩn Ngọc không thèm để ý hắn, hai người đi khoảng 10 phút thì cũng đến chân núi, chỉ là nơi phụ cận nhưng có sát khí nồng đậm. Uẩn Ngọc muốn đi đến đỉnh núi thì Tống Tử Minh đuổi kịp. Giờ đây hắn cũng không rõ cô bé này muốn làm gì, nếu tầm tuổi này mà phá trận dường như không có khả năng.

Không phải là đến xem tình huống rồi báo cáo với trưởng bối trong nhà hay sao? Dù sao có cầm một chồng bùa và phù triện ra ngoài trong giới huyền học cũng xem như cấp bậc thổ hào rồi?

Tống Tử Minh tính toàn trước cứ đi theo, nếu chẳng may có nguy hiểm thì còn kịp thời cứu giúp.

Bánh Gạo edit

Thank you đã đọc

***

Rất nhanh Uẩn Ngọc đến đỉnh núi, mở mắt nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Sát khí đậm nhất ở bảy nơi, kết hợp với nơi vừa xem là trận thất sát diệt hồn. Đây là một loại trận pháp cực âm tà, dùng vật âm sát hoặc thi thể phụ nữ chôn ở mắt trận. Tất nhiên không chỉ đơn giản như thế, trận pháp vẫn cần khẩu quyết kết hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa. Trận pháp không chỉ có âm tà ác độc có thể tiêu diệt hết hồn phách bị hấp dẫn vào đó, mà thời gian dài cũng ảnh hưởng đến thôn trấn xung quanh, cắn nuốt linh khí, gây hại cho vạn vật. Hơn nữa có thể thấy chỗ mắt trận trong phạm vi mấy chục hecta đã trở thành nơi chết, bất luận vật sống nào cũng không thể vào.

Tống Tử Minh dường như nhận thấy được điều gì, sắc mặt trắng bệch, la bàn trong tay điên cuồng chuyển động nhưng lại không dò xét ra điều gì.

Hắn nhìn sang thấy sắc mặt cô bé bên cạnh trở nên tối tăm, nhịn nửa ngày vẫn không kìm được mà hỏi: "Cô có thể nhìn ra đây là trận gì à?"

Uẩn Ngọc liếc hắn một cái, đáp: "Trận thất sát diệt hồn."

"Gì cơ?" sắc mặt Tống Tử Minh trở nên rất nghiêm trọng "Trận thất sát diệt hồn? Cô có tính sai không? Nơi này sao có thể có trận pháp âm tà như vậy?" Hắn đương nhiên biết tầm nguy hiểm của trận pháp này "Không đúng, sao cô có thể nhìn ra đây là trận pháp gì?" Không dựa vào pháp khí gì, nhanh như vậy sao có thể nhìn ra loại trận pháp, chỉ có cấp bậc như sư phụ hắn mới có thể.

Cô gái nhỏ rốt cuộc là người thế nào?

"Anh nói nhiều thật." Uẩn Ngọc xoay người xuống núi.

Tống Tử Minh hỏi: "Cô đi đâu đấy? Cũng đúng, loại trận pháp này hai chúng ta khó giải quyết , chờ tôi xuống núi gọi điện thoại cho sư phụ, mời lão nhân gia và đại sư huynh đến đây một chuyến, nếu thật là trận thất sát diệt hồn thì cần ít nhất bảy thuật sĩ tu vi cao thâm đến phá trận, hoặc là phải báo cáo với quốc gia ."

Uẩn Ngọc nói: "Tôi đi tìm ngọc." Cô có cách để phá giải trận pháp, nhưng cần ngọc để làm phù, ngọc từ linh khí mà thành, dùng làm vật dẫn là tốt nhất.

Tống Tử Minh thuận miệng đáp: "Ngọc sao, tôi có đấy." Hắn đến phá trận , tự nhiên biết ngọc phù là tốt nhất, hắn tuy rằng sẽ không vẽ bùa, nhưng ngọc có linh khí, cũng có thể dùng cho phá trận, nhưng là muốn phá này thất sát diệt hồn trận thì không có khả năng.

Uẩn Ngọc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn, "Cho tôi xem nào." Cô thấy tên này đã dù đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng tâm tình vẫn còn đơn thuần lắm, điển hình như nói nhiều.

"Cô muốn dùng làm gì." Tống Tử Minh lấy trong túi một miếng ngọc bài, nhỏ vừa lòng bàn tay, dầy dặn, nhẵn nhụi ôn thuận, lộ ra máy trắng trong suốt, hẳn là ngọc tốt.

Uẩn Ngọc nhận ngọc trong tay hắn, lại hỏi, "Anh còn có nữa không?"

Tống Tử Minh cảm thấy kì lạ hỏi: "Có, người muốn làm gì?"

Uẩn Ngọc vuốt ve trong lòng bàn tay ngọc bài, "Phá trận, này trận pháp nhiều một ngày, đối chung quanh nguy hại liền nhiều một phần, nhu phải nhanh một chút giải quyết." Nàng cũng không muốn nhường này trận pháp phá hủy phụ cận trấn cùng thôn, nàng còn tưởng đem nơi này tạo ra thành một cái thế ngoại đào nguyên, nơi nào cho phép bị này trận pháp phá đi.

"Cô điên hả!" Tống Tử Minh nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Uẩn Ngọc như đang nhìn đứa ngốc , "Cô biết này trận pháp nên phá như thế nào sao? Ít nhất cần bảy thuật sĩ tu vi cực cao tọa lạc bảy chỗ dưới mắt trận, lấy linh khí chậm rãi tinh lọc, cần mấy ngày, chỉ bằng mình cô sao? Cô định phá kiểu gì?"

"Mạnh mẽ phá." Uẩn Ngọc cảm thấy cô vẫn có năng lực này .

Tống Tử Minh bị khí thể tự đại của cô chọc cười, "Ai là sư phụ của cô ? Vậy mà dạy dỗ được đồ đệ không biết trời cao đất rộng như thế."

Uẩn Ngọc ngẩng đầu hỏi, "Vậy anhcảm thấy nếu bảy người thuật sĩ tu vi cao thâm hậu phá thì cần bao lâu?"

Tống Tử Minh cứng đờ, trong kinh thành những người có danh tiếng cao như sư phụ hắn cũng chỉ có hai ba vị hai ba vị, còn lại có nhiều thầy phong thuỷ sư, nhưng người có đủ tư cách để phá giải này trận pháp thì không đủ . Đương nhiên, thế gian này cũng ẩn dấu không ít những người tài sống ẩn dật, nhưng phải tìm được nơi ở của bọn họ rồi xin hỗ trợ, vậy thì đến tháng năm nào? Chờ đủ người thì nơi này có thể thành nghĩa địa mất rồi.

Hắn không nói chuyện, Uẩn Ngọc đưa tay về phía hắn nói "Cho tôi ngọc."

Tống Tử Minh rối rắm không biết làm sao, chậm rì rì lấy ra 6 miếng ngọc, nhịn không được nói: "Cô có muốn gọi sư phụ ngươi đến không?" Người tài như vậy có thể có biện pháp khác

"Tôi không có sư phụ." Uẩn Ngọc nhận ngọc bội, bình tĩnh nói, "Sư phụ đã qua đời."

Tống Tử Minh không nói chuyện rồi, tùy cô lấy ngọc.

Uẩn Ngọc ôm bảy miếng ngọc lên núi, đi đến một nửa thì nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi, "Anh này, về phần mấy miếng ngọc, anh muốn lấy tiền không? Nếu muốn thì có thể tìm Nghiêm Minh Khôn, ông ấy là ông chủ của công nhìn này. Ngọc như vậy giá cực cao, một miếng nh nhỏ cũng mấy chục vạn , cô không có tiền, không trả tiền!"

"Tôi không cần." Tống Tử Minh dở khóc dở cười, hắn là người bên trên phái đêna , đến lúc đó bên trên sẽ trực tiếp trợ cấp cho hắn .

Thấy cô nghe xong lời này liền xoay người đi tiếp, Tống Tử Minh âm thầm mắng cô gái không có lương tâm , cũng đi theo một hướng lên, hắn vẫn rất lo lắng nên lấy điện thoại ra muốn gọi cho sư phụ nhưng phát hiện tín hiệu cực kém, bất lực cất di động, lẩm bẩm nói: "Không phải mạng của mình chỉ đến hôm nay thôi đấy chứ!"

Uẩn Ngọc từ từ nói: "Yên tâm đi, tôi đã xem qua tướng mạo của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh sống đến 80 cũng không có vấn đề gì."

Tống Tử Minh buồn bực nói không nên lời.

Uẩn Ngọc đã ghi nhớ phương hướng bảy chỗ vị trí mắt trận, nhanh chóng đến vị trí chỗ mắt trận thứ nhất.

Trận thất sát diệt hồn căn cứ theo trận thất tinh tụ linh, thiên xu, thiên tuyền, thiên ki, thiên quyền, ngọc hành, khai dương, Dao Quang,ở vị trí thất tinh, trận này dù cuối trận vẫn phải phá, bình thường đều từ thiên xu bắt đầu. (đoạn này mem chịu)

Vốn đã nhiều loại trận pháp nhiều, giữa các phe phái cũng không giống nhau, từ ngũ hành âm dương, tứ tượng bát quái, bát môn độn giáp, cửu cung, tinh thần các loại đến bày trận phá trận.

Uẩn Ngọc sắp tìm được mắt trận, tránh cho Tống Tử Minh chuyện bé xé to.

Cô ngồi xuống xếp bằng, đặt ba lô bên cạnh, lấymột chiếc xẻng nhỏ bắt đầu đào, hình như phát hiện được chỗ mắt trận nồng đậm sát khí, mãnh liệt hướng Uẩn Ngọc vọt ra. Tống Tử Minh cũng cảm giác được loại hít thở không thông và âm lãnh từ phía mặt tiền cửa hiệu, hắn nhanh ôm chặt phù mà Uẩn Ngọc cho và phù mà sư phụ cho hắn bảo vệ bản thân.

Sắc mặt Uẩn Ngọc ngưng trọng, hai ngón tay tạo thành một đạo phù triện hướng tới sát khí bay ra, "Phá!"

Cỗ âm sát khí nháy mắt phá vỡ tiêu tán.

Cô tiếp tục ngồi xếp bằng gần mắt trận, lấy ra một bao vải, một cỗ tanh tưởi vị truyền đến, hai người đồng loạt thay đổi sắc mặt, Tống Tử Minh ngồi ở bên cạnh nói: "Đây là thứ gì vậy." Hắn muốn biết loại này trận pháp muốn dùng cái gì để làm mắt trận, vốn cho là vật nào đó âm chí tà vật, hiện tại xem ra căn bản không phải.

Uẩn Ngọc dè dặt cẩn trọng đặt vật phía trên bùn đất, lộ ra một cái hộp gỗ, mặt trên dán hoàng phù, Uẩn Ngọc nhận ra đó là phù tụ sát.

Tống Tử Minh thấp giọng nói: "Hình như là dùng gỗ hòe để làm hộp gỗ." Gỗ hòe thuần âm.

Bánh Gạo edit

Siêu dài ~

2,5k words


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dienvan