Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ cùng đứa trẻ kia căn bản không có tướng mẹ con, đuôi lông này của bà ta tán loạn, hai gò má không có thịt, đầu nhọn trán hẹp, hai mắt mang tướng hung, chính là tướng mạo cực kì dữ tợn, không được chết già, nhưng đứa bé kia lại mang mệnh phú quý nhân gia.

Huống chi thời tiết nóng nực như vậy, đứa trẻ đầy đầu mồ hôi mà vẫn chưa tỉnh, có chút không bình thường.

Thời điểm Uẩn Ngọc quan sát, bữa chiều đã được đưa lên, màu sắc đỏ mắt mê người, được chọn đều là trứng tôm lớn nhất, ngửi ngửi mùi thơm xông vào mũi, Bàng San San vui vẻ nói: "Ăn trứng tôm ăn trứng tôm thôi, không nghĩ nhiều như vậy nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

"Cũng không phải vậy, nếu như lúc trước cậu thử đi làm MC, nói không chừng có thể xông xáo ra chút tên tuổi, mà thực sự không được nữa lại trở về công ty đi làm cũng được." Tống Tịnh Tịnh nương theo gật đầu, chọn cái trứng lớn nhất bỏ vào trong chén Uẩn Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi cậu ăn nhiều một chút." Cô gắp trứng tôm cho Uẩn Ngọc thấy lực chú ý của Uẩn Ngọc đều đặt ở một góc nào đó, tiếp theo nhìn sang, phát hiện một bà mẹ hơi lớn tuổi đang ôm đứa tẻ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, cậu đang nhìn cái gì vậy? Mẹ con đó có gì không đúng sao?"

uẩn Ngọc quay đầu lại nói với Tống Tịnh Tịnh: "Cậu nhìn xem bộ dáng của đứa bé kia nóng bức đến như vậy vẫn còn chưa tỉnh, mình cảm thấy không bình thường, Tịnh Tịnh cậu đi đến một gọc gọi điện báo cảnh sát, mình sợ đứa trẻ kia là con của nhà người ta, chờ lát nữa bà ta ôm đứa bé đi, mình liền đi ngăn cản bà ta."

Đây không phải là nàng xen vào việc của người khác, người học Huyền học tiết lộ thiên cơ dù ít dù nhiéuex bị trời phạt, nhưng nếu có thể hành thiện tích đức, vậy có thể công đức thêm thân.

Lời này khiến Tống Tịnh Tịnh căng thẳng toát mô hôi, cũng hù dọa Bàng San San và Chu Giai Giai, các cô không có kinh nghiệm xã hội, đáy lòng vẫn còn giữ lại dịu dàng và đơn thuần nhất, hai người liên tiếp nhìn về xó xỉnh kia, Uẩn Ngọc nhỏ giọng nói: "Tất cả các cậu đừng nhìn bà ta nhiều quá, bằng không bà ấy sẽ phát hiện, bà ta nhìn khắp nơi xung quanh khẳng định là đang đợi người."

Tống Tịnh Tịnh lặng lẽ chạy đến một góc gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh đã kết nối, cô nói qua tình hình một lượt, lại báo ra vị trí, khi trở lại chỗ ngồi phát hiện bên cạnh người phụ nữ kia có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thấp lùn cường tráng đi tới, người phụ nữ có hắn nhìn đứa trẻ trong lòng, người đàn ông duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng trẻo mập mạp của đứa trẻ, vừa lòng cười một cái: "Đi thôi."

Người phụ nữ bế đứa trẻ lên muốn rời đi cùng người đàn ông.

"Bây giờ phải làm sao đây." Tống Tịnh Tịnh hoảng sợ.

Bàng San San cắn răng nói: "Không thể để hai người kia rời đi, nếu bọn họ thật sự lừa bán đứa trẻ, người nhà đứa bé không biết sẽ đau lòng đến nhường nào, chúng ta nhiều người, trực tiếp đi qua ngăn đám người kia lại, chờ cảnh sát đến là được rồi."

Hai người kia ôm đứa trẻ muốn rời đi, Uẩn Ngọc sao có thể để bọn họ cứ rời khỏi như vậy, nàng đứng dậy đuổi theo, bắt lấy góc áo người phụ nữ, người phụ nữ nhíu mày nói: "Cháu gái, cháu đang làm gì vậy?"

Uẩn Ngọc nhìn chằm chằm bà ta: "Đứa trẻ này không phải của bà."

Bàng San San và Tống Tịnh Tịnh đã theo đến đây, Chu Giai Giai đứng ở trước bàn ăn do dự.

Người phụ nữ tức giận nói: "Cháu gái này nói gì vậy, đứa trẻ này không phải của cô thì là của cháu hay sao, đây là con trai thứ hai nhà cô, các cháu không có việc gì thì mau tranh thủ thời gian đi đi."

"Đứa trẻ này không phải của bà, đây là con nhà người khác." Uẩn Ngọc cố chấp nói.

Người đàn ông thấp lùn đô con hơ thay đổi sắc mặt: "Cháu gái này xảy ra chuyện gì vậy?" Lại quay đầu nói với người phụ nữ kia: "Đừng nói chuyện với cháu nó nữa, đi nhanh lên, chờ lát nữa con trai tỉnh lại muốn uống sữa đấy."

Người phụ nữ ôm đứa trẻ muốn chạy, Uẩn Ngọc lôi kéo quần áo bà ta không cho rời đi.

Nơi này có không ít du khách, nghe thấy động tĩnh đều nhỏ giọng nghị luận: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không rõ ràng lắm, hình như là nói đứa trẻ kia không phải là của bọn họ thì phải?"

"Là bọn buôn người sao? Đã báo cảnh sát chưa?"

Nghe thấy báo cảnh sát, người đàn ông hoảng sợ, lôi kéo người phụ nữ muốn rời đi, sức lực của Uẩn Ngọc không nhỏ, cứ thế ngăn lại hai người, người đàn ông hung thần ác sát quay đầu lại trừng mắt nhìn Uẩn Ngọc: "Cút ngay!"

Người đàn ông này hung dữ lên hoàn toàn là bộ dạng của ác nhân, dọa sợ không ít người, mắt thấy người vây xem nhiều lên, người đàn ông thế nhưng rút một con dao từ trong ngực ra đâm tới Uẩn Ngọc.

Hai người Tống Tịnh Tịnh và Bàng San San bị dạo sắc mặt trắng bệch, Tống Tịnh Tịnh kịp phản ứng nhanh nhất, duỗi tay muốn ngăn trở dao nhỏ giúp Uẩn Ngọc.

Tốc độ của Uẩn Ngọc lại rất nhanh, thời điểm người đàn ông móc dao ra nàng liền biết, chờ dao đâm tới, nàng nghiêng người nhanh chóng bắt lấy cổ tay của người đàn ông, người đàn ông chỉ cảm thấy cổ tay của mình đau đớn, căn bản không cầm được đồ vật, dao nhỏ trong tay rơi trên mặt đất, chung quanh rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, là mấy nam sinh viên vừa mới ăn tôm bên cạnh bàn của các cô, vài nam sinh thân hình cao lớn mạnh mẽ đi lên vây quanh, rất nhanh đã chế ngự được người đàn ông.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ muốn chạy đi, bị người ta bắt được, đoạt lấy đứa trẻ từ trong tay bà ta.

Động tĩnh lớn như vậy mà đứa bé vẫn còn chưa tỉnh, trong lòng mọi người liền biết rõ ràng, có người vô cùng tức giận, giẫm đạp hai chân bọn họ, trong miệng mắng chửi: "Thứ con buôn đáng chết, hại biết bao gia đình, đánh chết bọn mày cũng xứng đáng."

Thời điểm cảnh sát tới hai người này đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Vội càng kéo đám người ra, xét hỏi chuyện đã xảy ra liền mang hai người về cục cảnh sát, Uẩn Ngọc các cô cũng phải đi theo lấy khẩu cung.

Bàng San San đi qua nói một chút với chủ tiệm cơm, đợi lát nữa còn muốn về đây ăn tiếp, tôm hùm đất của các cô đừng nên đụng vào, ông chủ tỏ vẻ mặc kệ, muộn như thế ào cũng sẽ chờ các cô trở về.

Đi theo đi đến cục cảnh sát lấy lời khai.

Đám người Uẩn Ngọc mới rõ ràng hai ngày trước thật sự có người bị lạc mất đứa bé.

Cha mẹ đứa bé là người Đế Đô, thân thể của người gia trong nhà đều không tốt, hai vợ chồng bọn họ cũng bận rộn công việc, không thể mang theo đứa trẻ đi, liền thuê một bảo mẫu, nào biết rằng đâu bảo mẫu làm ba tháng liền lạc mất đứa trẻ. Đứa trẻ bị thất lạc, ba mẹ lập tức báo án, thông qua theo dõi phát hiện bảo mẫu này đẩy xe đến quảng trường đi bộ, chỉ lo nói chuyện phiếm cùng người ta, đứa trẻ bị người ta đẩy đi cũng không hay, Đế Đô cho dù giám sát nhiều hơn nữa, người có tâm né tránh vẫn rất dễ dàng.

Cảnh sát gọi điện thoại cho người giám hộ của đứa trẻ đến.

Lời khai ghi xong, cha mẹ của đứa trẻ cũng tới, cha mẹ của đứa trẻ ăn mặc phù hợp, thần sắc rất tiều tụy, đôi mắt đỏ bừng, phia sau còn có một người phụ nữ 4-50 tuổi đi theo, ăn mặc chỉnh tề, đi theo phía sau cha mệ đứa trẻ khóc lóc vô cùng thảm thiết: "Đều là tại tôi, may mắn tìm được cháu bé rồi, bằng không tôi nên lấy chết tạ tội a..."

48 giờ qua đi, ngay cả cảnh sát cũng không ôm hy vọng.

Cha mẹ đứa bé nghe nói tìm được con mình, vội vội vàng vàng tới cục cảnh sát, mẹ của đứa trẻ tên là Hàn Tuệ, ôm lấy đứa con liền òa khóc.

Cha của đứa bé là Hạ Phạm còn giữ lại chút lý trí, hốc mắt đỏ au nói lời cảm tạ với đám người Uẩn Ngọc, không để ý đến bảo mẫu đi theo phía sau.

Bọn họ thật sự thất vọng tột đỉnh với bảo mẫu này, bao ăn bao ở, mỗi tháng 10.000 tệ, lại để bà làm việc nhà rất ít, chỉ hy vọng bà trông nom đứa trẻ cho tốt, nào nghĩ đến mới ba tháng liền để lạc mất đứa trẻ, thực sự có ý muốn giết bà ta luôn rồi.

Bảo mẫu vẫn còn khóc lóc xin lỗi,.

Uẩn Ngọc liếc nhìn bà ta một cái: "Đứa trẻ là bà cố ý để lạc mất đúng không? Hai người buôn lậu kia bà cũng quên biết đi." Tướng mạo của bảo mẫu này giao xảo dối trá, căn bản không phải là người an phận làm việc, thích giở thủ đoạn vơ vét tiền tài.

Tiếng khóc của bảo mẫu đột nhiên dừng lại: "Cháu, cháu gái này sao lại nói lung tung như vậy?"

Hàn Tuệ và Hạ Phàm ngây người, hai người nhìn bảo mẫu, có chút khó mà tin được.

Uẩn Ngọc rất đói bụng, ban ngày nàng chỉ ăn một cái bánh mì, thật sự không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, xoay người nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các chú có thể thẩm vấn hai người buôn lậu kia, xem bọn họ có biết bà bảo mẫu này hay không, còn có thể điều tra thêm về bảo mẫu, nói không chừng sẽ có ngọn nguồn vụ án."

Còn lại chính là việc của cảnh sát.

Sau khi đám người Uẩn Ngọc trở lại phố mỹ thực, ông chủ lại giúp các cô hâm nóng trứng tôm, ba người Tống Tịnh Tịnh còn có chút kinh sợ vẫn chưa bình tĩnh được, các cô vừa rồi đều bị dọa đến choáng váng.

Chờ đến lúc ăn được trứng tôm nóng hổi, Tống Tịnh Tịnh mới hoàn hồn: "Tiểu Ngọc Nhi, vừa rồi thật là hù chết mình rồi, may mắn cậu không có bị thương.

"Đúng đó, may mắn không có việc gì." Bàng San San gật đầu phụ họa: "Tiểu Ngọc Nhi cậu chế ngự được người nọ như thế nào vậy? Vừa rồi mình cũng chưa nhìn thấy rõ ràng, còn có bảo mẫu kia là có chuyện gì?"

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người thân và bạn bè biết.

Uẩn Ngọc tính toán nói dối thiện ý: "Hồi tiểu học mình có đì theo một ông cụ trên thị trấn học vài thứ, đoán mệnh xem phong thủy, còn có một ít thuật phòng thân gì đó, bởi vì mọi người đều không quá tin tưởng chuyện này, cho nên mình cũng không nói qua." Trong thị trấn Uẩn Ngọc ở có một ông lão góa bụa, thường ngày đoán mệnh giúp người mà sống, nhà ông có rất nhiều đồ ăn ngon, đám trẻ con trong trấn đều thích đến nhà ông, mấy năm trước ông cụ đã qua đời rồi.

Tống Tịnh Tịnh trừng đôi mắt tròn tròn nói: "Vậy Tiểu Ngọc Nhi chẳng phải là thần toán sao?"

Uẩn Ngọc nhìn nhìn tướng mạo của Tống Tịnh Tịnh, cười nói: "Tịnh Tịnh mấy năm nay cậu sẽ thuận buồm xuôi gió, đạt được những gì mình muốn, năm 25 tuổi cậu sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình."

Bàng San San chỉ chỉ mình: "Tiểu Ngọc Nhi, mau giúp mình bói thử xem!"
Uẩn Ngọc nhìn tướng mạo Bàng San San, biểu tình nghiêm túc một chút: "San San, nếu bạn trai vay tiền của cậu đã nhiều ngày, cậu tốt nhất đừng cho hắn mượn nữa, không tới một tháng hai cậu liền sẽ chia tay." Cung vợ chồng của San San, cũng chính là vị trí từ đuôi mắt đến huyệt Thái Dương, khóe mắt phát xanh, có chút gân xanh, hốc mắt cũng mang màu xanh, màu xanh này không phải mắt thường có thể thấy được, chỉ số mệnh, tình huống này chứng tỏ đoạn tình cảm của San San sẽ xảy ra vấn đề, còn có thể sẽ mất tiền.

Nàng hiện tại không có tu vi, xem hết những thứ này đã có chút miễn cưỡng, mặt mũi trắng bệch hai phần.

Bàng San San chớp mắt, không biết có nên tin tưởng hay không, cô và bạn trai tình cảm rất tốt, còn thương lượng chuyện tốt nghiệp xong sẽ đi du lịch.

Uẩn Ngọc cũng không bắt người khác phải tin tưởng, cười híp mắt nói: "Không bằng chúng ta ăn trước đi, mình đều đói bụng, lại buồn ngủ mệt mỏi, ăn xong sớm chút rồi trở về ngủ đi."

Mọi người liền không xoắn xuýt việc đoán mệnh này nữa.

Uẩn Ngọc cũng thưởng thức được tôm hùm loại nhỏ, hương vị thơm ngon tê cay, thịt tôm kỳ thật cũng không coi là đặc biệt ngon, nhưng mùi vị tổng thể không tồi, nguyên liệu nấu ăn ở hiện đại so cới hai ngàn năm trước thiếu đi linh khí nhuận dưỡng, hương vị cũng kém đi rất nhiều, hiện tại linh khí giữa trời đất quá mỏng manh rồi.

Sau khi ăn no, mọi người quay trở lại ký túc xá đi ngủ sớm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Tịnh Tịnh liền phải chuyển nhà đi ký túc xá của công ty, hành lý của cô không ít, Uẩn Ngọc không có việc gì làm, giúp đỡ cô cùng nhau dọn đồ, đãi ngộ ở công ty của Tống Tịnh Tịnh không tồi, ký túc xá đều là phòng đơn loại nhỏ, một người ở cũng đủ, nhà ăn của công ty ở lầu một, đồ ăn còn khá rẻ.

Giúp đỡ chuyển đồ xong đã giữa trưa, Uẩn Ngọc không có nơi nào để đi, tính toán tiếp tục đi thư viện chờ đợi.

Còn chưa tới thư viện, di động ngược lại vang lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net