Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ sinh trang điểm tinh xảo trước mắt, dung mạo thế nhưng có hai ba phần tương tự với Uẩn Ngọc, trên người mặc một bộ váy đầm thương hiệu đắt tiền, nhìn vào hoạt bát đáng yêu, trên mặt cũng cười tủm tỉm.

Uẩn Ngọc đích thực có quen biết cô ta, còn có quan hệ huyết thống. Cô là đứa trẻ do Uẩn Mậu Lương, cha của Uẩn Ngọc lúc trước ngoạitình với người phụ nữ khác sinh ra, chỉ kém nửa tuổi so với Uẩn Ngọc, tên là Uẩn Vi Vi, mẹ của cô ta tên là Nghê Tuyết Kiều, dáng vẻ Uẩn Mậu Lương lớn lên trông mạnh mẽ khí phách, lúc trước lưu lại vợ con ở quê nhà đến nội thành làm việc, quen biết Nghê Tuyết Kiều, Nghê Tuyết Kiều thích hắn, Nghê gia lại là người thành phố, gia cảnh giàu có, Uẩn Mậu Lương động tâm, rơi vào bể tình cùng Nghê Tuyết Kiều, ngoại tình rồi sinh hạ Uẩn Vi Vi, chờ đến khi Nghê Tuyết Kiều hoài thai đứa con thứ hai, Uẩn Mậu Lương mắt thấy không giấy được nữa, liền về nhà đề ra ly hôn với Phùng Tú Trinh, mẹ của Uẩn Ngọc.

Khi đó Uẩn Ngọc mới hơn bốn tuổi, Uẩn Vi Vi nhỏ hơn nàng nửa tuổi.

Lúc ấy Uẩn Vi Vi đi theo Nghê Tuyết Kiều và Uẩn Mậu Lương, ngồi xe con đi đến trấn nhỏ có chút hẻo lánh, cô mặc một chiếc váy em bé xinh xắn, trong tay còn ôm bút bê Tây Dương, ăn mặc nhu thuận đáng yêu, ai nhìn cũng sẽ thích.

Nghê Tuyết Kiều mang theo Uẩn Vi Vi, bảo Uẩn Vi Vi gọi bà nội Uẩn một tiếng "bà nội".

Bà nội Uẩn là cụ bà quật cường, ghét cái ác như kẻ thù, ngay tại chỗ tát Uẩn Mậu Lương một cái, cũng chưa từng cho Nghê Tuyết Kiều và Uẩn Vi Vi sắc mặt tốt.

Uẩn Ngọc khi đó còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Uẩn Vi Vi đẹp như búp bê Tây Dương, đi đôi giày da nhỏ xinh đẹp, được Uẩn Mậu Lương ôm từ trên xe hơi xuống lại in đậm ở nơi sâu nhất trong tâm trí của nàng.

Sau khi lớn lên, Uẩn Ngọc không còn chủ động liên hệ với Uẩn Mậu Lương, nhưng qua lại với Uẩn Vi Vi không ít.

Kỳ thật hai người tính ra đều ở cùng một nơi, chi là Uẩn Vi Vi ở trong nội thành, nàng ở tại trấn nhỏ, tuổi tác tương đương, Uẩn Ngọc đi học sớm hơn cô một năm, tiểu học cấp hai không có qua lại gì, nhưng trường cấp ba lại cùng trường trọng điểm của thành phố, cuối cùng thậm chí khảo thi đến Đế Đo cũng cùng một trường đại học, hiện giờ nàng sắp tốt nghiệp, Uẩn Vi Vi vẫn là sinh viên năm 3.

Chỉ là, Uẩn Ngọc có chút không rõ lời của cô.

"Mày nói cái gì?" Uẩn Ngọc hỏi.

Uẩn Vi Vi nhăn mày: "Mày còn không biết sao? Mẹ mày ở nhà bởi vì chuyện đồng ruộng mà bị người ta đánh, khiến đùi phải bị thương, sự tình cụ thể sao tao cũng không nhớ rõ ràng lắm, chính là hai ngày trước trở về nghe cha ngẫu nhiên nói đến, chân trái của mẹ mày ban đầu là bị gãy, lần này còn bị thương đến đùi phải, chỉ có thể nằm liệt trên giường thôi, tuổi của bà nội đã lơn, Uẩn Thịnh cũng trọ ở trường cấp ba, việc đồng ác trong nhà đều không làm được, cha nói là tính toán trở về một chuyến mời người hỗ trợ."

Uẩn Thịnh là em trai của Uẩn Ngọc, lúc trước Phùng Tú Trinh và Nghê Tuyết Kiều không sai biệt lắm đồng thời mang thai.

Bởi vì ly hôn, Phùng Tú Trinh sinh non Uẩn Thịnh.

Nghê Tuyết Kiều lại đủ tháng sinh hạ Uẩn Hạo Vũ em trai Uẩn Vi Vi, Uẩn Tịnh chỉ lớn hơn hai thnags so lớn Uẩn Hạo Vũ, thể trạng lại khác nhau rất lớn, Uẩn Thịnh gầy yếu, Uẩn Hạo Vũ vóc dáng cao lớn cường tráng.

Lời nói của Uẩn Vi Vi là sự thật, hai ngày trước cô ta nghỉ ngơi về nhà ăn Tết, nghe thấy cha mẹ cãi lộn, cha cô nói Phùng Tú Trinh bởi vì chuyện đồng ruộng mà bị thương ở chân, trong nhà chỉ có người gia không còn lao động khỏe mạnh, lại đang là vụ mùa chính của nhà nông, hắn muốn về quê một chuyến, mời mấy nhân công giản đơn làm tất cả việc đồng áng trên cánh đồng. Mẹ cô không đồng ý, nói là ly hôn mười mấy năm, bà cụ cũng không nhận hắn, vì cái gì còn phải về để cho bọn họ mắng.

Dù sao thời điểm cô tới Đế Đô đi học, cha mẹ vẫn còn cãi nhau.

Uẩn Ngọc không nói chuyện, xoay người rời đi, Uẩn Vi Vi nóng nảy, giữ chặt nàng nói: "Mày không nghe thấy tao nói chuyện à, không phải mày đã tốt nghiệp rồi sao? Tại sao còn không quay về nhìn xem, mày không quay về cha mẹ tao lại phải cãi nhau, dù sao tao nhìn mày còn đi bọ ở trường học, công việc khẳng định không tìm được, không bằng trước về thăm nhà một chút."

Uẩn Ngọc không để ý tới cô ta, tránh khỏi tay cô trở lại ký túc xá, khiến Uẩn Vi Vi trức giận dậm chân tại chỗ.

Trở về ký túc xá, khuôn mặt Uẩn Ngọc hơi trắng, trong lòng nàng đau đớn.

Lại nói tiếp, nàng kế thừa thân thể của Uẩn Ngọc, kế thừa ký ức của cô ấy, tự nhiên sẽ gắn bó tình cảm cùng nhau, trong lòng nàng nhớ thương người nhà ở Đại Ngụy, cũng có tình cảm giống như vậy với người Uẩn gia, đó cũng là mẹ của nàng, bà nội, chị gái và em trai.

Thấy Uẩn Vi Vi nàng cũng sẽ chán ghét.

Biết đùi phải của Phùng Tú Trinh bị thương, nàng sao có thể còn đợi ở lại, muốn dừng ở Đế Đo tạm thời không tìm việc, còn không bằng về nhà một chuyến chăm sóc mẹ và bà nội, trước tiên giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn trong nhà rồi hẵng nói.

Uẩn Ngọc gọi điện thoại cho Bàng San San, trước đặt hành lý chăn màn gì đó ở chỗ cô.

Tống Tịnh Tịnh ở ký túc xá của công ty, sợ sẽ bất tiện.

Sau khi Bàng San San biết mẹ Uẩn Ngọc xảy ra chuyện, vọi vàng nói: "Tiểu Ngọc Nhi cậu thu dọ đồ đạc cho tốt, đặt ở trên giường tranh thủ thời gian mua vé trở về, đồ đạc không cần phải xen vào, chờ lát nữa mình tan tầm kêu Tịnh Tịnh và Phó Hành cùng qua dọn hộ, cậu đi về trước xem xem dì như thế nào, nếu cậu không vội đi làm, trước tiên nán lại nhà một thời gian cũng tốt."

Phó Hành là bạn trai của Bàng San San.

Uẩn Ngọc nói lời cảm ơn, cúp điện thoại rồi vội thu dọn đồ đạc.

Chăn, mềm,... những đại kiện này nàng không mang về, nhưng quần áo tắm rửa cùng một laptop tương đối cũ, toàn bộ nàng nhét vào vali, lại đặt vé tàu cao tốc bằng điện thoại di động, trễ nhất chính là 7 giờ tối nay, hiện tại là 6 giờ căn bản không đuổi kịp, chỉ có thể đặt vé xe vào 6 giờ rưỡi sáng ngày mai. Kỳ thật nhà nàng cách Đế Đô vài trăm km, nếu đi xe lửa còn không biết sẽ ngồi bao lâu, hiện tại quốc gia kinh tế phát triển, có tàu cao tốc, không đến bốn tiếng là nàng có thể ở trong thành phố, đổi xe phải mất hơn một giờ.

Nàng nhắn tin cho San San và Tịnh Tịnh, nói sáng sớm nàng mai mới chạy về.

Chờ đến lúc hai người tan tầm liền tới đêy giúp nàng khuân đồ, Uẩn Ngọc đã sớm chuẩn bị nước khoáng cho hai người, đương nhiên là bỏ thêm Linh tuyền cũng có hiệu quả rất lớn đối với người thường, một vài bệnh vặt về sức khỏe có thể được cải thiện, sử dụng lâu dài còn có thể gột rửa kinh mạch, nhuận da duõng thịt, làm cho da thịt trở nên tuyết trắng non mềm, bệnh nặng cũng có thể dần dần cải thiện, dù sao đây cũng là linh khí, mặc kệ là vạn vật trong trời đất hay là nhân loại, đều là thức uống bổ dưỡng nhất.

Linh tuyền này nếu dùng trực tiếp hiệu quả càng thêm kinh người, nang không dám trực tiếp cho các cô uống, đều là dùng nước pha loãng đi.

Lần này Phó Hành không tới, Bàng San San nói là bởi vì hắn tăng ca, Uẩn Ngọc nhìn tướng mạo của Bàng San San, thở dài.

Vốn ban đầu đã nói là Tịnh Tịnh và San San trực tiếp mang hành lý qua, Uẩn Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Mình và các cậu cùng nhau đi đi, ngày mai phải trở về rồi, lần sau chúng mình gặp mặt còn không biết đến khi nào, mình cũng mang theo hành lý, ngày mai trực tiếp từ nơi ở của San San tới nhà ga là được."

Hai người bạn tốt tự nhiên là đồng ý, kể từ lần cuối cùng gặp phải bọn buôn người ở phố mỹ thực, các cô cũng đã mười ngày không gặp nhau rồi.

Vị trí có chút xa, hiện tại tàu điện ngầm cũng đông đúc bất tiện, ba người trực tiếp đi đến chỗ ở của San San. Kỳ thực Bàng San San có một bất động sản ở Bắc Kinh, nhà cô rất giàu có, ở Đế Đô làm kinh doanh, mấy năm trước cha mẹ đã mua cho cô, nhưng cách nơi làm việc quá xa, cô không qua ở, trực tiếp thuê phòng ở nơi gần công ty, một phòng một sảnh, tiền thuê nhà cũng phải hơn mấy ngàn.

Các cô mới vừa thu dọn đồ đạc thỏa đáng, Bàng San San liền tiếp điện thoại, là Phó Thành, nói chờ lát nữa hắn sẽ đến đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net