Chương 16: Ngày cuối - Núi Phú Sĩ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trắng, đen đủ cả. Cũng phải đến gần chục con chứ đùa, và chúng nó còn đang tiến đến phía tôi nữa... Mà thôi, càng tốt, vứt hết đống hạt này rồi ra ngắm núi Phú Sĩ nào.

Tôi xé toạc miệng cái túi hạt này rồi quăng rải rác trước mặt bọn chúng. Tuy nhiên thì... bọn nó không hề ăn? Và hơn nữa là bọn cừu này cứ ngày một tiến gần tôi hơn nữa kìa...

Cảm thấy khó hiểu khi những cái hạt đang lăn lóc trước mặt đám cừu này nhưng bọn nó lại không hề để tâm, tôi thắc mắc.

"Chuyện gì đây Miyuki? Bọn cừu này bị sao vậy?"

Giọng Miyuki ấp úng vang lên đằng sau lưng tôi... và có vẻ như cậu ta đang lùi lại khá xa thì phải?

"T-tôi cũng không biết."

Không ngoảnh mặt, tôi tiếp tục thắc mắc trước con người am hiểu tường tận về cái ngọn đồi cừu trong xanh này.

"Không phải cậu từng đến đây rồi à? Hiện tượng kỳ quái này là sao chứ? Bọn nó quây lấy tôi luôn rồi đây này..."

Tôi hiện đang bị mấy con cừu này quây thành vòng tròn, chúng nó lại còn cứ di chuyển xoay vòng xung quanh tôi nữa chứ?

"Tôi chịu. Tôi cũng chưa gặp cảnh này bao giờ cả... Có lẽ là bọn chúng thích cậu rồi chăng?"

Thích á hả? Cái quái gì chứ? Đây là lần đầu tiên tôi tới cái đồi cừu này mà? Cơ mà bọn cừu này... chúng nó cứ như đang muốn tấn công mình thì phải?

Cảm nhận được chuyện không mấy tốt lành, tôi lên tiếng gọi Miyuki trợ giúp.

"Này, tôi thấy bọn cừu này có vẻ hung dữ đấy. Qua đây giúp tôi đi Miyuki."

"Làm gì có chuyện đó. Chẳng phải cậu đã thấy trước đó rồi sao? Mấy bé cừu ở đây rất thân thiện, nó không bao giờ tấn công ai đâu Yukito."

Nhìn cảnh này mà cậu ta vẫn còn cho rằng mấy con cừu ương bướng này thân thiện được sao?

"Tôi nghi ngờ điều đó đấy."

Mà thôi, an toàn là trên hết, nhanh thoát khỏi bọn cừu chập mạch này nào.

Tôi lùi vài bước lấy đà rồi phóng thẳng, bật mạnh người qua cái đám cừu đang xoay vòng vòng này rồi lao thẳng về phía trước một đoạn, quay mặt lại. Cơ mà bọn cừu này dường như không muốn buông tha cho tôi thì phải? Đã thế chúng nó còn đang xồ tới tấp về phía tôi rồi đây này, trời đất ơi!!!

Và cứ thế, Yukito tội nghiệp bị đám cừu hung dữ này rượt đuổi khắp ngọn đồi trước bao nhiêu ánh nhìn thích thú của mọi người đang chĩa vào. Không giúp một tay thì chớ, đã thế mấy người đó lại còn cười toe toét nữa chứ? Cả Miyuki cũng vậy luôn? Không được rồi.

Nhân viên, nhân viên trang trại đâu rồi!!! Tôi đang sắp bị đàn cừu của mấy người làm gỏi rồi đây này!!! Mau xuất hiện nhanh đi chứ!!!

Mấy con cừu đáng ghét!!!

***

Tiến ra phía cổng nông trại Makaino, Miyuki ôm bụng cười chí chóe, và cậu ta đã được như thế một lúc lâu rồi...

"Fuhahaha!!! Nhìn cậu đúng tức cười luôn đó Yukito!"

"Chả có gì đáng cười cả. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại cái trang trại ngớ ngẩn đó nữa đâu."

Không bao giờ có lần nào nữa đâu, Miyuki. Đúng là cái ngọn đồi lố bịch.

Cậu ta van nài tôi nhằm giữ hình ảnh cho mấy con cừu hung dữ đó.

"Th-thôi mà! Dù sao thì mấy bé đó có tấn công cậu đâu chứ, chúng nó rất quý cậu đấy Yukito. Đừng ác cảm về mấy bé cừu đó chứ!"

"Quý ấy hả? Tôi mà không được cái chạy nhanh là khéo khi bị chúng nó làm gỏi luôn rồi đó, cậu biết không vậy?"

Cũng may là tôi tìm được cái ngôi nhà gỗ cao rồi trèo lên đó trú nạn chứ không là xác thịt không toàn thây rồi. Vậy mà cậu ta còn bảo là "quý" được cơ đấy. Quý ở chỗ nào vậy hả Miyuki?

"Làm gì có chuyện đó chứ. Mấy anh nhân viên cũng bảo là có nhiều trường hợp giống cậu rồi đó thôi. Đám cừu ấy thấy ưng ai là chúng nó thường hay quây lấy họ rồi xoay vòng quanh người đó mà. Không phải cậu đã nghe họ giải thích rồi sao?"

Quả thật là tôi cũng có nghe mấy anh đó giải thích rồi, tuy nhiên thì tôi lại chẳng thấy tí thuyết phục nào cả. Cứ nhìn bọn cừu ấy phi thẳng về phía tôi là biết liền, trông bọn nó cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

"Tôi không tin. Có trời mới biết bọn cừu oái oăm đó định làm cái gì."

Con người thì làm sao mà hiểu được suy nghĩ của động vật cơ chứ.

"Gì vậy chứ! Cơ mà... Fuhaha!!!"

"Cứ cười đi Miyuki. Rồi khi nào lâm vào hoàn cảnh của tôi xem cậu có cười nổi không."

"T-tôi... tôi muốn còn chẳng được nữa kìa... Công nhận nhìn cái lúc cậu chạy loăng quăng khắp ngọn đồi vui và hài hước thật đấy! Mọi người còn cổ vũ cho cậu nữa á, fuhahaha!!!"

Đúng là mấy người độc ác!

Cũng chỉ vì cái đống lộn xộn đó mà tôi chẳng còn mặt mũi nào mà ra ngồi ngắm phong cảnh núi Phú Sĩ hùng vĩ luôn rồi... Mấy con cừu đó khiến tôi trông cứ như mấy tên hề trong rạp xiếc vậy... Đáng ghét! Mà thôi, không biết giờ cậu ta muốn đi đâu nữa nhỉ?

"Tiếp theo là chỗ nào nữa vậy Miyuki? Tôi không đến mấy nơi có động vật nữa đâu."

"Fuu..."

"Đừng có cười nữa."

Cậu không thấy rẳng mình cười hơi bị nhiều à? Chia sẻ nụ cười xinh đẹp đó của cậu cho Yukito này với được không vậy?

"X-xin lỗi... Tôi định đến thác nước Shiraito, nhưng có vẻ là cậu vừa mới vận động hơi quá sức nên ta hãy ghé qua một tiệm nào đó để nghỉ ngơi đã nhé!"

Thác Shiraito à... ừm, phong cảnh nơi đó rất đẹp mà. Cơ mà Miyuki nói cũng hợp lý thật, nghỉ một chút vậy, chứ bọn cừu hung dữ kia khiến tôi mất sức quá.

"Cũng được."

Dạo trên phố được chừng 4 phút, Miyuki chỉ tay vào một tiệm kem bên phía tay trái đường đối diện.

"Qua đó đi Yukito! Mùa hè này thì kem chính là tuyệt phẩm đó."

"Tôi biết điều đó."

Mùa hè thì kem đúng là đỉnh của chóp rồi, chẳng sai vào đâu được.

Chúng tôi băng qua đường rồi tiến về phía cửa hàng ấy, bước vào trong quán, nơi đây được trang trí khá bắt mắt và gọn gàng. Điều hòa mát rười rượi... và còn có mấy tấm ảnh của các cặp đôi được gắn lên tường nữa chứ...

Ngồi xuống đối diện Miyuki qua một chiếc bàn tròn nhỏ dành cho hai người, chị nhân viên tiến về phía chúng tôi rồi mở lời.

"Hai em muốn gọi gì thì cứ tích vào đây nhé!"

Chị ấy đặt tờ menu xuống bàn rồi nói tiếp.

"À, nhân tiện nơi này đang có chương trình dành cho các cặp đôi trẻ đó. Nếu hai em tham gia là sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm đó nhé!"

Miyuki giật nảy người rồi chồm lên cùng hai lòng bàn tay ấn xuống bàn.

"Th-thật sao chị? Thể lệ của chương trình là như nào vậy chị?"

Chị nhân viên mỉm cười vui vẻ rồi chỉ tay về phía bên phải.

"Ahaha! Hai em chỉ cần chụp chung vài kiểu ảnh để gắn lên tường quán như kia thôi à! Hết chương trình là bọn chị sẽ gỡ nó xuống ngay."

Miyuki có vẻ ngạc nhiên, cậu ta quay sang tôi.

"C-cậu thấy sao Yukito... Được giảm năm mươi phần trăm lận đó!"

"Tôi sẽ trả luôn cho phần của cậu. Giờ thì ngồi xuống rồi tích vào thứ mà cậu muốn đi."

Đúng là cái áo đôi này khiến người ta hiểu lầm thật. Nhưng dù có được miễn phí đi nữa thì tôi cũng không chụp mấy tấm ảnh xấu hổ đó đâu. Và đặc biệt hơn là tôi sẽ bị treo lên cái tường cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng sự u ám của mình nữa chứ. Không đời nào có chuyện đó đâu, Miyuki.

"Ahaha..." Cậu ta cười khổ.

Sau khi chị nhân viên mang ra hai ly kem rồi rời đi, của tôi là vị socola sữa như thường, Miyuki thì là vị vani, cậu ta phàn nàn.

"Thiệt tình! Tôi đang cố gắng tiết kiệm tiền cho cả hai chúng ta đó Yukito..."

"Vậy hả?"

"Chứ còn gì nữa..."

Đúng là tiết kiệm được phần nào thì hay phần đó thật, nhưng có điều cái chương trình lố bịch này lại chả hợp với một tên u ám như tôi tẹo nào. Nhưng mà Miyuki... bộ cậu ta chỉ cần được tiết kiệm một xíu tiền mà lại bất chấp đến vậy sao?

"Cậu không ngại à? Với tôi ấy?"

Xoay xoay cái thìa trong ly kem vani đó, Miyuki đỏ bừng mặt, miệng thì ấp a ấp úng.

"T-tôi... tôi ngại chứ... Nhưng... với cậu thì..."

"Thì sao?"

Thì tôi nghĩ mình sẽ làm hỏng hình tượng của cậu đấy, Miyuki à! Cậu nên xem xét kỹ vấn đề này đi là vừa đấy. Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần và có tương lai sáng lạn như cậu đây mà lại dễ dãi chỉ vì cái lợi ích bé tẹo trước mặt thì không hay ho cho lắm đâu. Đặc biệt lại còn là một tên u ám, nhạt nhẽo như tôi nữa chứ? Cậu ta nghĩ cái quái gì trong đầu không biết.

Miyuki ôm đầu gắt gỏng.

"Ahhh!!! Không có gì. Ăn nhanh kẻo kem tan hết bây giờ."

"Đang ngồi trong phòng điều hòa đấy. Và kem vừa mới được chị ấy mang ra mà, sao tan được?"

"C-cái tên đáng ghét này!!!"

Xúc một thìa kem lớn rồi bỏ vào miệng khiến một bên má phồng hẳn lên. Đã thế cậu ta còn không quên hướng cái ánh nhìn ức chế đó vào tôi nữa chứ...

Đúng là một cô nàng kỳ lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net