Chương 2: Khởi hành - Điểm đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Final Destination - Một series phim "lưỡi hái tử thần" kinh dị nổi tiếng và được đông đảo người đón nhận, trong đó có tôi.

Loạt phim này có nội dung đáng chú ý hơn những phim cùng thể loại khác. Final Destination khiến chúng ta ám ảnh với bất cứ thứ gì xung quanh, miễn là chúng có thể gây nguy hiểm lên con người. Kẻ phản diện chính trong phim chính là "Thần Chết" vẫn thường hay hiện hữu khắp nơi trên thế giới - Chính xác hơn thì là những tai nạn thảm khốc mà chúng ta "thường thấy" và nó sẽ được khắc họa cực kì chi tiết, đáng sợ đến từng phân cảnh trong Final Destination.

"Ahaha! Lâu rồi mới thấy Yukito thờ ơ của nhà mình mang dáng vẻ như này ha! Hoài niệm thật đấy haha!!!"

"Uhehe! Cơ thể của anh Yuki có vẻ thành thật hơn gương mặt đó! Không sao, không sao! Yukira này sẽ sưởi ấm cho anh mà!"

"Ôi trời! Mẹ xin lỗi nhé Yukito! Lần sau mẹ sẽ chú ý hơn, fufufu!"

Gia đình tôi hiện đang ở trên máy bay - Phương tiện du lịch nhanh nhất thế giới.

Vào lúc này, tôi - Takahashi Yukito đây đang trực tiếp "trải qua" một phân cảnh trong Final Destination 5. Hình ảnh khung cảnh chiếc máy bay bốc cháy nghi ngút, lao thẳng xuống lòng thành phố cùng nhân vật chính thì cháy thành than đó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Nó khiến người Yukito này hiện giờ đang run lên như cầy sấy. Tuy tôi khá thích series phim đó nhưng mà để nói là có bị ám ảnh về nó không thì câu trả lời sẽ là có, đương nhiên rồi.

"Không có lần sau đâu thưa mẹ!"

"M-mẹ xin lỗi mà Yukito! Đừng giận mẹ chứ...!"

"Con không có giận."

"Ôi trời ơi!!! Yukito của chị lúc giận dỗi trông dễ thương quá thể luôn! Để chị xoa dịu nó cho em nha!"

Chị Yukine với tay lên phần đỉnh đầu của tôi, chị ấy định xoa đầu tôi thì phải.

"Không được, Yukira không cho phép! Anh Yuki lúc này chỉ cần mỗi mình em thôi chị hiểu không?" Yukira hất cánh tay trái với ý định mờ ám của chị Yukine ra.

"C-con bé này..."

Con bé quay lại, mỉm cười với cái mặt đang cúi gằm xuống của tôi đây. Tay phải xoa nhẹ lên đầu tôi, giọng nhí nhảnh.

"Ngoan ngoan! Yukira sẽ an ủi anh Yuki mà! Thương anh nhất luôn á!!!"

"..."

Với bốn chiếc ghế êm ái màu xanh lam đậm, ghế ngoài cùng bị bỏ trống. Ban đầu thì mẹ Yukino ngồi ngoài cùng nhưng bà ấy đành phải lui vào cạnh tôi do một con bé ranh ma nào đó nghịch ngợm. Chị Yukine thì ngồi trong, cạnh hướng cửa sổ, chị ấy thích ngắm khung cảnh phía dưới thì phải. Tôi thì chịu thôi. Cuối cùng là phù thủy táo đỏ Yukira, người đang ngồi tót lên lòng Yukito đáng thương này ở ghế giữa - Người đã hoàn toàn từ bỏ cái cơ thể mỏng như giấy A4 này, mặc cho ba người họ muốn làm gì thì làm. Con bé biết tôi rất sợ đi máy bay nên đã lợi dụng điểm yếu này của tôi để làm đủ trò, cũng được một lúc lâu rồi... Đúng là đồ sói ma mãnh! Không biết bác thợ săn có trên chuyến bay này không nhỉ!

"Chị hy vọng là hôm nay sẽ không có bão ha! Từ sáng tới giờ toàn những chuyện kỳ lạ, đúng chứ Yukito?"

Chị Yukine cất giọng vui tươi với ý định trêu tôi... Chị ấy nghĩ mình là người giỏi trêu người khác hay gì à? Chị Yukine nghĩ tôi là một đứa dễ bị bắt bài chắc? Lại còn nói bóng nói gió nữa cơ đấy... không biết chị ấy học cái thói đó ở đâu nữa... Yukira? Mà thôi, tôi sẽ nói thẳng với chị ấy luôn.

"Ý chị bảo là em kỳ lạ chứ gì. Em thì hy vọng sau khi hạ cánh an toàn sẽ có một trận bão thật to kéo dài ba ngày tiếp theo luôn."

Cơ mà điều chị ấy nói cũng đúng thật. Tôi còn nghĩ không biết rằng hôm nay mình có phải là Yukito thường ngày không nữa. Khóc nhẹ, cười mỉm và cuối cùng là run như cầy sấy thế này... Tôi là ai? Tên đáng ghét nào đang mang trên mình khuôn mặt của Yukito này vậy? Doppelganger?

"N-này! Đừng ăn nói xui xẻo vậy chứ! Chị đâu có ý như vậy... Chị xin lỗi mà...!"

Chị Yukine giật bắn người, hai tay thì bấu chặt vào bàn tay phải của tôi, lắc lên lắc xuống. Mẹ Yukino cũng vậy nhưng là ở bên ngược lại, và hành động của bà ấy có phần dịu dàng hơn, không như chị tôi. Mẹ Yukino nói với chất giọng hiền từ.

"Ý của chị con không phải như vậy đâu, đừng hiểu lầm con bé nhé Yukito!"

"Vâng...!"

Quả nhiên là nữ thần Hestia có khác! Yukito đã hiểu rồi ạ!

"Đúng là bà chị hậu đậu, chị phải thêm "theo chiều hướng tích cực" vào chứ. Kư kư kư! Mà không sao, thế lại càng tốt cho Yukira này. Uhahaha!!!"

"Cái... Cái gì? Sao em dám nói chị hậu đậu hả? Qua đây nhanh."

"Ch-chị làm cái gì vậy? D-dừng lại. Anh Yuki cứu em!!!"

Yukira quắp chặt vào người tôi trong khi chị Yukine thì đang gắng hết sức tách "cục nam châm" ồn ào này ra.

"Thôi nào Yukira, chị chỉ "tâm sự" với em có chút thôi mà. Lại-đây-chị-thương."

"Đ-đồ xạo ke! Nhìn cái bản mặt của chị kìa... Anh Yukiiii!!!"

"..."

Vô vọng, sao con bé có thể nói ra được câu đó cơ chứ. Bộ Yukira nghĩ tôi có thể ngăn cản được Hắc Tuyết à? Bất khả thi. Và cũng đừng có bám chặt lấy người anh như vậy, khó thở quá. Ai đó cho Yukito này vài bình oxy đi...

"Thôi nào các con! Không được to tiế..."

"Xin lỗi! Nhưng hai quý khách đây có thể nhỏ tiếng lại được không ạ!"

A, đây rồi! Bình oxy của Yukito đã tới, cảm ơn chị rất nhiều!

"X-xin lỗi cháu rất nhiều! Nào hai con..."

"Em xin lỗi chị ạ...!"

"Cả Yukira cũng vậy! Em xin lỗi vì đã làm phiền chị...!"

Ba người họ xin lỗi rối rít, riêng Hắc-Bạch Vô Thường thì hẳn đang rất ăn năn vì đã làm phiền đến hành khách xung quanh.

"Haha! Có sao đâu, tôi thấy nhà đó rất vui mà. Mọi người có nghĩ như thế không?"

Giọng nói của một ông chú lớn tuổi vang lên đằng sau tôi sau khi chị nữ tiếp viên hàng không đưa ra lời nhắc nhở. Theo sau đó là mọi người xung quanh khác, họ dường như đang dành sự chú ý về phía chúng tôi, cùng tiếp thêm lời.

"Hahaha! Tôi cũng thấy vậy, nhìn họ tôi lại muốn sớm gặp lại gia đình mình ghê."

"Cả tôi nữa."

"Cháu cũng muốn gặp lại đứa em gái của mình lắm! Haha, nhìn họ mà cháu cũng bị vui lây luôn này."

Chị tiếp viên cười khổ.

"Ahaha, rất xin lỗi mọi người! Nhưng quy định là vậy thì cháu đành phải chấp hành thôi ạ! Mong mọi người thứ lỗi!"

"Cháu ấy nói đúng, đây là lỗi của gia đình tôi! Xin lỗi vì đã làm phiền đến mọi người!"

Mẹ Yukino đứng dậy, cúi người thật sâu... một lời xin lỗi rất chuẩn mực và chân thành! Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm được hành động giống vậy đâu, ít nhất với tôi trong 15 năm qua thì là vậy. À, không đúng! Hai năm đầu thì tôi còn chưa nhận thức được thế giới quanh mình mà, nên chỉ tính là 13 năm thôi. Cơ mà có đứa trẻ nào mới 2 tuổi mà đã tự biết cúi mình xuống xin lỗi một cách lịch thiệp như mẹ tôi vừa làm thì đúng là "Boss Baby".

"À, không! Gia đình cô có thể trò chuyện thoải mái ạ! Chỉ là nhỏ tiếng lại thêm một chút xíu nữa thôi ạ! Cháu xin phép!"

Chị tiếp viên mỉm cười rồi rời khỏi phần ghế của chúng tôi. Mẹ tôi ngồi xuống, giọng ôn hòa.

"Nghe chưa hai con, nhớ làm theo lời chị ấy nhé!"

"Vâng... con xin lỗi mẹ!"

"Yukira nữa! Cơ mà sự việc như này là do chị đó, chị Yukine!"

"Em nói gì cơ?"

Hai đôi tay mảnh khảnh, trắng ngần không tì vết này đang đan vào nhau, giằng co như hai đối thủ đô vật thông qua ánh mắt mệt mỏi của Yukito này. Ít nhất thì hai người cũng nên ngồi xuống đi chứ. Còn Yukira nữa, mau về ghế ngồi của em đi, anh không phải là chỗ để em thư giãn đâu! Không biết bao giờ chuyện này mới kết thúc đây nhỉ? Ahhh, tôi muốn về nhà!!!

"XIN QUÝ HÀNH KHÁCH CHÚ Ý! CÒN 5 PHÚT NỮA LÀ TỚI ĐIỂM ĐẾN. KÍNH MONG MỌI NGƯỜI XEM LẠI ĐỒ DÙNG CÁ NHÂN CỦA MÌNH! XIN CẢM ƠN!"

Giọng nói nữ giới "mặc định" vang vọng khắp khoang hành khách. Tuyệt vời!!!

"A, chị không ngờ nhanh tới vậy luôn đó! Mới có 25 phút mà... Ôi chết, tư trang của chị!"

Chị Yukine hối hả, rối rít cất gọn cái đống đồ phụ nữ của chị vào cái túi xách màu đen sang chảnh.

"Chị đã có chồng rồi ạ?"

"Em nói nhăng cuội gì vậy? Trêu chị đó hả Yukito? Có tin khi xuống sân bay chị sẽ cho em một trận nhừ tử luôn không?"

"Nhem nhin nhỗi nhạ!"

Chị Yukine nắm tay phải lại, nắm đấm nhỏ nhắn cứ xoay đi xoay lại trên má tôi. Nét mặt giọng điệu thì hung dữ như Satan, đúng là đáng sợ!!! Yukito này chỉ đang nói sự thật thôi mà. Chị đâu cần phải nổi đóa lên như vậy?

"Uhehe, anh Yuki nói đúng mà! Chị không nên dọa anh ấy như vậy đâu."

"Fufufu, Yukine con à! "Tư trang" là ám chỉ đồ trang sức khi con gái đi về nhà chồng đó."

Nghe vậy, chị Yukine bối rối, mặt đỏ bừng, miệng thì lắp bắp.

"Vậy, vậy ạ... Mà, mà con không định lấy chồng khi chưa hoàn thành được ước mơ của mình đâu."

"Chị định độc thân suốt đời hay gì à?"

"Cái gì?"

"Không có gì..."

Ít nhất thì chị ấy cũng phải động não một chút về tính cách của tôi trước khi nói ra câu đấy chứ. Để một người con gái xinh đẹp, "dịu dàng" như chị Yukine đây độc thân suốt đời thì phí quá! Ai đó làm ơn hãy hốt bà chị của tôi về nhà dùm với... Tôi nghĩ chị ấy sẽ quyết định như vậy thật đó, không đùa đâu.

"Uoaaa, nhìn kìa nhìn kìa!!! Là núi Phú Sĩ đó anh Yuki! Công nhận là nó đẹp thật đấy! Quả là anh trai của Yukira có khác!"

Con bé vươn người ra rồi chỉ tay về phía cửa sổ.

"Đương nhiên rồi Yukira! Đây là nơi mà Yukito đã chọn mà, sao không đẹp cho được. Phải không mẹ?"

"Fufufu! Quả thật là nó rất đẹp đó Yukito!"

"Bộ nó chưa bị chẻ đôi hay gì à..."

Ba người họ nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt hiện rõ một dấu hỏi chấm to đùng. Bất cẩn quá, lỡ phát ra tiếng mất rồi...

"Không có gì đâu ạ...!"

Phải, núi Phú Sĩ. Nơi mà bị tên ngốc Nightmare chẻ tanh bành ấy trớ trêu thay lại chính là địa điểm du lịch mà tôi chọn... trong lúc đang thưởng thức chiếc pudding vị socola sữa cùng gia đình. Một câu trả lời ngẫu hứng khi tôi liên tục bị ba người họ ép buộc. Mà cá nhân tôi nghĩ đó cũng là nơi cũng khá tốt cho Yukito này nên chẳng có vấn đề gì cả. Nếu có thì chỉ là việc tôi sẽ bị chú ý do đi cùng ba người phụ nữ xinh đẹp này thôi. Tôi không muốn vậy chút nào.

Núi Phú Sĩ nằm ở hòn đảo lớn nhất Nhật Bản - Honshu. Phía dưới chúng tôi là sân bay quốc tế vùng Chubu thuộc quần đảo Honshu đó.

Giờ là 8 giờ 39 phút, máy bay đang từ từ đáp xuống mặt đất, chúng tôi đã tới địa điểm du lịch. Tôi nghĩ rằng gia đình mình có thể đi bằng tàu điện rồi dùng du thuyền để tới đảo Honshu. Việc đó sẽ mất kha khá thời gian nên tôi ước lượng rằng tầm 2 giờ chiều là sẽ đến đó. Nhưng có vẻ mẹ Yukino đã đặt sẵn vé máy bay trước đó rồi... nhìn cái cảnh tượng ban sáng thì tôi cũng chả muốn nói thêm gì về nó nữa. Cơ mà tôi không nghĩ là nó lại nhanh tới vậy. Tổng mất có 30 phút nếu chỉ tính thời gian bay mà nó đã tới đích rồi... Bằng 1 phần 12 thời gian mà tôi ước lượng... Đúng là sức mạnh của khoa học.

Sau khi hạ cánh an toàn ở Chubu, đứng dưới sân bay, tôi thở phào nhẹ nhõm trước khoảng trời trong xanh mát lành của hòn đảo. Thật nhẹ nhõm! Vậy là khung cảnh trong Final Destination 5 đã không xảy ra với tôi... cũng phải, vì tôi có phải là nhân vật chính đâu chứ. Một tên mờ nhạt đến nỗi còn không được xếp vào vai quần chúng, chỉ là mấy nhân vật trang trí bé xíu không rõ mặt mũi với độ phân giải 144 pixels. Giá như điều đó áp dụng với tôi bây giờ thì có phải đỡ cho Yukito này không.

"Mẹ đã đặt trước một nhà hàng rồi đó. Chúng ta bắt taxi qua đó ăn uống rồi nghỉ trưa để chiều còn đi chơi nhé!"

"Yahoo!!! Tuyệt vời, hôm nay con sẽ xả hết stress lên người Yukito luôn!"

Đừng chị ơi...

"Uehhh... Lớn đầu rồi mà vẫn còn "yahoo" được cơ đấy. Em cũng ạ chị luôn! Cơ mà anh Yuki sẽ đi chơi riêng với Yukira này nên chị nằm mơ đi."

Cả em nữa... anh cũng ạ em luôn đấy!

"Gì hả? Chị không cho phép điều đó đâu nhé! Con nhóc quỷ sứ này!!!"

Dứt câu, chị Yukine lao tới với tốc độ bàn thờ. Đặc công Yukine dùng tay trái vòng qua khóa người Yukira, tay phải thì xoay nắm đấm liên tục lên cái đầu nhỏ của con bé. Tội nghiệp quá!

"Đ-đồ phù thủy! Anh Yuki cứu em!!!"

"Ahaha, sao nào? Tới luôn đây Yukito! Yukine này cân cả hai đứa em luôn!!!"

"..."

Yukira chỉ biết đưa hai tay lên đầu, dãy dụa trong tuyệt vọng. Đúng là Hắc Tuyết... chưa sang dạng nghịch đảo mà đã đáng sợ tới mức này rồi. Cơ mà em nên xem lại cái từ "phù thủy" đó đi, Yukira. Nó hợp với em hơn đó.

"Uoaaa... Anh Yukiiii!!!"

"Ahaha, gào thét cũng vô ích. Dám toan tính lấy Yukito làm của riêng cho mình hả Yukira? Xem chị đây!!!"

"Đ-đau... em đau thật đó chị Yukine!!!"

Trông con bé mặt nhăn nhó, chảy cả nước mắt như vậy. Là một người anh trai của Yukira, tôi cảm thấy.... Đáng đời nó lắm!

"Thôi nào các con, taxi sắp tới rồi đó!"

"Nó đứng lù lù chỗ đó cũng được 2 phút rồi đấy mẹ ạ!"

Vừa nói, tôi vừa chỉ tay vào chiếc taxi màu xanh lá duy nhất trong tầm mắt, đứng cạnh chúng tôi chừng 20 bước chân nằm ở phía tay phải.

"Ôi trời! Thất lễ với người ta quá! Nhanh lên nào hai con!"

"Vânggg! Để chị cõng em nha Yukira!"

"Ch-chị đang nói cái gì sau khi vừa làm u đầu Yukira vậy? Yukira không phải con nít đâ... Oái!!!"

Chị Yukine cùng với kỹ năng điêu luyện của mình, cúi xuống rồi ngay lập tức nhấc bổng Yukira lên. Con bé đang bị chị ấy cõng theo kiểu trẻ con mẫu giáo, người thì ngồi trên vai cùng với hai chân duỗi thẳng bị chị ấy kẹp chặt vào cổ.

"Yahoo!!! Xuất phát nào!"

Chị Yukine cúi người 45 độ, phi thẳng về phía xe taxi kèm theo con bé Yukira trên đầu... trông cứ như Kentauros vậy. Xấu hổ quá!!! Tôi mà bị vậy chắc chui xuống lỗ nằm mất.

"AHAHAHA!!!"

"UOAAAA!!! ANH YUKIIIII!!!"

Mặc tiếng kêu thảm thiết của Yukira, tôi và mẹ Yukino từ từ di chuyển tới chiếc taxi đỗ gần đó.

Đã được một thời gian kể từ lúc chúng tôi lên taxi và di chuyển. Do là cuối hè nên có rất nhiều người đi du lịch hoặc đi chơi đâu đó để tận hưởng nốt kỳ nghỉ hè của họ. Điều đó dẫn đến tình trạng ùn tắc giao thông, chúng tôi hiện đang bị tắc đường. Nhìn về phía chiếc đồng hồ điện tử được gắn phía trước, nằm trên đầu bác tài, 9 giờ 17 phút... 18 rồi kìa.

"Cũng khá lâu nhỉ! Cơ mà mẹ đặt chỗ đó tận 10 giờ cơ nên các con không phải lo đâu."

"Ưhhh... chị cần Yukito để "giải tỏa" nỗi buồn chán này!"

"Đừng có dùng cái từ đó với em, đồ... Tóm lại là không có chuyện đó đâu."

"Hểhhh!!!"

Lạy chúa, xém tí nữa là khiến chị ấy chuyển sang trạng thái nghịch đảo rồi... sơ ý quá.

"Yukira nữa, em cũng m..."

"Còn lâu."

"Uhhh... Anh Yuki phũ quá! Uoaa mẹ ơi!!!"

"Thôi nào Yukito! Yukine thì mẹ không nói nhưng con nên chiều đứa em gái bé bỏng của mình một chút đi chứ."

"..."

Tôi với chị ngồi ở hàng ghế sau, mẹ với Yukira ngồi hàng ghế trước. Điều đó dẫn tới tình trạng bây giờ, phù thủy táo đỏ Yukira đang úp mặt vào mẹ tôi nũng nịu... Mẹ không nên nói như vậy chứ, nhìn con bé đi kìa... Nó đang liếc mắt cười gian đó. Đồ phù thủy độc ác này!

Sau khoảng nửa tiếng, giờ là 9 giờ 45 phút, taxi đã dừng. Chúng tôi đã tới nơi mà mẹ Yukino đặt sẵn - Một nhà hàng ẩm thực được thiết kế theo kiểu Ý sang trọng, cao cấp tới từng mi-li-mét. Trời ạ, một nơi nổi bật như này rồi lại còn đi cùng ba tuyệt sắc giai nhân nữa thì có chết không chứ. Nữ thần may mắn Fortuna và Tyche dường như không ưa gì Yukito này thì phải. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần tôi bước chân ra khỏi nhà là y rằng hai tên "phiền phức" và "rắc rối " sẽ cấu xé tôi như mèo gặp nước... ý tôi là gặp cá. Cơ mà nó lại không áp dụng với Lisa - Cô mèo "bé nhỏ" nhà tôi, đúng là một con mèo kỳ lạ.

Mẹ Yukino thúc giục chúng tôi... còn con bé Yukira này thì vẫn choáng ngợp trước nhà hàng cao cấp này cùng với ánh mắt lấp lánh của nó.

"Nào, chúng ta cùng vào thôi các con!"

"Uoaaa! Yukira yêu mẹ nhất!!!"

"Ahaha, đúng là con nít! Chị đã vào mấy nơi kiểu này như cơm bữa rồi đấy, Yukira!"

Như cơm bữa cơ đấy...

"Uhhh... ghen tị quá... Anh Yuki có cảm thấy như em không?"

"Nếu em muốn một câu trả lời thành thật thì là không."

Nghe vậy, ba người họ chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Với một tên suốt ngày chỉ rúc trong nhà như tôi thì đối với họ việc tôi nói "không" là điều hiển nhiên rồi. Con bé Yukira này nó cố tình trêu tôi đấy hả? Cơ mà vào một nơi sang trọng như này mà trên người tôi lại mặc đúng cái áo phông trắng cùng chiếc quần Short màu ghi dài quá đầu gối... lại còn thêm chiếc dép lê quai ngang nữa... Yukira và chị Yukine thì tôi không nói làm gì, nhưng thành thật mà nói thì cá nhân tôi nghĩ chỉ mỗi trang phục của mẹ Yukino là hợp với nơi này thôi. Tôi không ngờ rằng gia đình mình lại lấy cái nhà hàng sang trọng này làm điểm đến đầu tiên...

Không ổn rồi. Mọi người trong nhà hàng này sẽ đánh đồng tôi với con bé Yukira này mất... Tôi không phải trẻ con. Doraemon ơi! Cậu có nghe thấy tiếng lòng của mình không vậy? Mình là Nobito nè! Nobito này muốn cậu cho mượn tạm cái cửa hồng hồng, nhỏ nhỏ xinh xinh của cậu á! Năn nỉ đó!!! Trông mình poker face vậy thôi chứ Nobito này đang cảm thấy muốn chui xuống lỗ thật rồi đó... Hừ, cái giọng điệu của con bé Yukira cũng chẳng có tác dụng gì. Có vẻ Doraemon cũng chả ưa gì con nhóc phù thủy này rồi. Mà thôi, than thở cũng vô ích, mặc dù khá xấu hổ nhưng đành vậy. Đứng trước cửa hàng nhà người ta rồi mà lại không vào thì ngại quá... và còn nổi bật nữa.

Gia đình tôi bước qua tấm cửa sơn vàng óng ánh to tổ chảng. Tiến vào bên trong, tôi choáng ngợp trước khung cảnh mà chỉ có hai từ "thượng lưu" mới có thể phù hợp với cái nhà hàng cao cấp này. Có rất nhiều khách hàng, dường như nó là một nơi nổi tiếng ở Ishikawa, một tỉnh thuộc Chubu. Điểm đến của chiếc taxi mà mẹ Yukino gọi.

Ahhh, không được rồi... Radar cảnh báo của tôi đang reo inh ỏi rồi này. Linh cảm không mấy tốt đẹp cũng đang bủa vây lấy thân xác bé nhỏ của Yukito này luôn. Rắc rối và phiền phức, chúng nó dường như đang lởn vởn quanh cái nhà hàng sang chảnh cao cấp này vậy.

"Ah! Yukino, Yukino!!! Bên này này! Lâu quá không gặp!"

Biết ngay mà... 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net