Chương 4.5: Thình thịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Vậy, vậy à... Mà thôi, tôi cũng về đây. Mai gặp lại nhé Yukito!"

Dứt câu, tôi chạy thật nhanh về phía cuối dãy tầng 14 bên trái. Mặc dù hướng bên phải mới đúng là phòng mà mẹ tôi đã thuê hồi trưa. Nhưng hiện giờ, vào ngay lúc này thì tôi còn chả có thời gian để mà nghĩ ngợi về nó nữa. Bất kể nơi nào cũng được, tôi cần phải tránh mặt cậu ta nhanh nhất có thể.

Tới nơi, tôi ngồi bệt xuống hàng ghế bên góc tường cạnh cái thang máy gần đó, mặt thì cúi gằm xuống.

Thình thịch...thình thịch...thình thịch...

Tiếng tim đập liên hồi như đánh trống. Nhưng nguyên nhân thì không phải là do quãng đường mà tôi vừa mới chạy. Trái tim của tôi... Trái tim mà đang nhảy múa tưng bừng trong lồng ngực này... Chính là do mấy lời ban nãy mà cậu ấy vừa mới dành tặng nó cho tôi.

"Tên đáng ghét!!! Sao cậu ta có thể nói ra những lời như vậy với vẻ mặt tỉnh bơ đó được chứ..."

Hình ảnh vừa mới xảy ra ấy lại lần lượt kéo lũ lượt về trong tôi, chiếm trọn tâm trí của người con gái mang tên Ichinose Miyuki này. Dáng hình của một cậu trai cùng với cái bản mặt thờ ơ ấy... Giọng nói của cậu ấy... Giọng nói của Yukito lại vang vọng trong đầu tôi thêm một lần nữa.

"Thành thật mà nói thì rất đẹp đó, không chỉ có trăng thôi đâu. Cậu cũng vậy, Miyuki."

"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cậu xinh đẹp thì Yukito này sẽ nói là xinh đẹp..."

"Vậy à, tôi nghĩ chúng ta sẽ là đôi bạn thân nhất quả đất của nhau đó. Giống như cô Miya và mẹ của tôi vậy..."

Càng nghĩ về nó, tim của tôi lại càng đập nhanh hơn.

Thình thịch...thình thịch...thình thịch...

Không được rồi, cảm xúc của tôi... nó sẽ vỡ òa ra mất...

Tôi đưa tay trái lên phần ngực áo, vỗ bồm bộp vào nơi trái tim nhỏ bé đang rền vang rộn ràng này. Tôi cần phải làm cho con tim đang nghịch ngợm này giữ được dáng vẻ lãnh đạm thường ngày của nó.

Thình thịch...thình thịch...thình thịch...

Nó, nó không hề có hiệu quả... Tôi nên làm gì bây giờ... Hơn nữa là nhiệt độ trong người tôi lại càng lúc càng tăng mạnh nữa... Đầu tôi... đầu tôi sắp xì cả khói ra rồi này... Trời đất quỷ thần ơi!!!

Sau chừng 5 phút, cuối cùng cái cơ thể nóng như lò sưởi của tôi cũng đã hạ nhiệt... Nhưng mà con tim này thì lại không hề như vậy. Tuy không có nghịch như vừa nãy nhưng nó vẫn còn đó, vẫn còn âm hưởng của sự vui mừng khôn xiết khó tả.

Dựa lưng vào tường, tay trái thì vẫn còn nắm chặt nơi lồng ngực. Tôi tiếp tục nhớ lại cái bản mặt thờ ơ đến đáng ghét đó của cậu ta.

"Yukito đáng ghét!!! Cậu không nên làm như vậy với con gái đâu, đặc biệt lại còn là tôi nữa chứ..."

Lần này là đến lượt tay phải, cùng với tay trái của mình, tôi bắt chéo lại hướng về nơi con tim đang thổn thức này, nắm thật chặt vào lòng. Tôi chắc rằng gương mặt mình giờ này đây đang tràn ngập niềm hạnh phúc của một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn. Nụ cười dịu dàng hiếm thấy của tôi đã chứng minh cho điều đó.

Cùng với ngọn lửa quyết tâm đang nhen nhóm trong lòng. Tôi cất lên những lời nhỏ nhẹ đến từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của mình.

"Tạm thời thì tôi này sẽ là bạn của cậu vậy, Yukito... Chỉ là tạm thời thôi... Tên Chipupu ngốc nghếch!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net