Chương 51- 72(END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51. Lớn lên

Cảnh Nguyên lần này rời đi vào mồng bốn tết. Ngày phúc trạch là ngày lễ truyền thống có hoạt động hiến tế lớn, nếu mình không tham gia, Hoàng huynh sẽ không dễ ăn nói với bách quan. 

Năm trước không tham gia, đám thần tử còn thượng tấu chương cho phụ hoàng, nếu không phải hoàng huynh nói mình sinh tử chưa rõ thì còn không biết có bao nhiêu phiền toái. Cảnh Nguyên biết mình lập tức phải đi biên quan, lần này không biết đến khi nào thì mới trở lại. Hắn bèn cẩn thận dặn dò Vĩ Minh một phen, để lại ngân phiếu một ngàn lượng cho hắn, ngân phiếu là ngân hàng tư nhân phúc nguyên lớn nhất, thông đoái cả nước, cũng mập mờ dặn Đỗ Vĩ Minh có chuyện gì phải liên hệ với mình ngay.

Cảnh Nguyên khi rời đi mang theo không ít đồ, tất cả đều là đồ ăn, lạp xưởng Đỗ Vĩ Minh làm mang theo một nửa đi, ô liu ngào đường, bỏng khoai lang, măng khô, đều là mấy thứ không giá trị lắm, nhưng không biết đến khi nào mới lại được ăn. Thế cục biên quan rung chuyển, lần này không phải một hai năm thì không thể trở về, Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ lấy xe bò đưa Cảnh Nguyên lên trấn trên. Bởi vì là sáng sớm đã đi, trong thôn có không ít người biết biểu ca lý nhị có việc phải đi xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về. 

Đỗ Vĩ Minh đưa Cảnh Nguyên đến cửa thôn, đưa quân ngàn dặm vẫn phải nói lời từ biệt. Tình cảnh ly biệt thế này, mình thật không biết nên nói cái gì. Dặn dò vài câu bảo hắn trên đường cẩn thận, liền yên lặng không nói gì đứng ở một bên.

Oa nhi đối với Cảnh Nguyên ca ca có chút không nỡ, lớn tiếng nói “cảnh nguyên ca ca, ngươi nhất định phải trở về thăm ta nhé, nhất định phải mau về thăm oa nhi…” đau thương ly biệt dần dần tràn ngập trong không khí, cảnh nguyên đang dặn đỗ vĩ minh hảo hảo chăm nom bản thân, nếu điều kiện cho phép mình nhanh trở về.

Bóng dáng Cảnh Nguyên dần dần biến mất, Đỗ Vĩ Minh đứng ở cửa thôn, đến khi điểm đen xa xa cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt mới dắt oa nhi về nhà. Hắn vốn không định nhận ngân phiếu của Cảnh Nguyên, một ngàn lượng, mình làm sao mà dùng nổi chừng đó. Có điều Cảnh Nguyên nói lần này hắn xuất môn có thể có chút nguy hiểm, ngân phiếu này để ở đây để bảo đảm, cho nên hắn mới nhận lấy, coi như bảo quản giúp hắn.

Cuộc sống trôi qua như cũ, qua phúc trạch lại đến nguyên tiêu, tết âm lịch năm nay coi như đã qua. Mọi người đều chuẩn bị cày bừa vụ xuân, một năm mới lại bắt đầu.

Một năm sau.

Oa nhi đã không còn là một cây củ cải đỏ nữa, một năm nay vóc dáng cao hơn không ít, hiện tại đã đến ngực đỗ vĩ minh, mà bản thân Đỗ Vĩ Minh cũng cao thêm không ít. Thu hoạch năm nay không tệ, bọn họ thừa dịp mùa hè nông nhàn đào hầm ở sau nhà, gạo trắng, gạo lứt, cây ngô, khoai tây, khoai lang v.v, chất đầy hầm, kho chứa cũng có không ít. Đây đã là bán đi phần lớn, nhà mình chỉ chừa lại một phần ba. Năm nay hẹ ngâm và măng khô Đỗ Vĩ Minh cũng hướng dẫn đám thôn dân cùng làm, trấn trên ăn không ít thứ này. 

Giá tuy giảm xuống nhưng mọi người đều có thêm tiền lời, đối với một nhà đỗ vĩ minh tự nhiên cũng liền chăm nom hơn. Xà phòng, dầu ô liu bán rất tốt, nghe nói đã xuất hiện ở kinh đô, điều này Đỗ Vĩ Minh vẫn giấu không nói cho thôn dân, khí cụ làm hai thứ này phức tạp, công nghệ cũng chỉ có mình biết làm, giao cho thôn dân, người ta khẳng định sẽ hỏi nguyên lý. Thôi cứ để nhà mình làm là được.

Năm nay trong nhà nuôi không ít gà, vịt và ngỗng, lại thêm hai con heo và hai con dê, vì thế bên cạnh lại thêm chuồng heo và chuồng dê. Đỗ vĩ minh cảm thấy phòng trong nhà đã sắp không đủ dùng, oa nhi hiện tại tạm thời ở cùng mình một gian, chờ hắn lớn hơn cũng phải để hắn ở một mình một gian. Vương võ, chu văn và liên đại ba người ở một phòng cũng khá chật chội, xem ra có thời gian thì phải dựng thêm phòng ở.

Mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước, đã hạ hai ngày tuyết, như phi tất yếu, mọi người đều không xuất môn. Trong phòng đốt than củi rất là ấm áp. Oa nhi đã có đại danh là liên vĩ dật, đỗ vĩ minh không để hắn mang họ lý, đây là điều đã trưng cầu qua ý kiến của liên đại và oa nhi.

“oa nhi, năm sau ngươi sẽ lên trấn trên đọc sách.”

“ca ca, vì sao không thể giống nhị bảo học ngay ở trong thôn vậy?”

Đỗ vĩ minh không biết nên giải thích với hắn thế nào. Trong thôn cũng có tiên sinh, là 1 tú tài dạy họclàm người có chút cổ hủ. Trong thôn có vài đứa nhỏ học ở chỗ hắn, còn những đứa trong nhà có điều kiện một nửa đều đưa đến tư thục trấn trên đọc sách. Tiên sinh ở đó nghe nói đều là lão tiên sinh có học vấn, đương nhiên học phí cũng cao hơn. Năm nay trong nhà dư không ít tiền, có năng lực đương nhiên hy vọng oa nhi đến tư thục tốt để học.

“oa nhi, ngươi về sau muốn làm gì?”

Oa nhi suy nghĩ sâu xa một chút lại không nghĩ ra được. “về sau chỉ muốn kiếm thêm nhiều tiền, có thể bảo hộ ca ca và thúc thúc, trong nhà có thể mỗi bữa ăn cơm trắng và thịt.”
“oa nhi, đi tư thục đọc sách mới có thể học được thật nhiều, oa nhi về sau mới có thể mỗi bữa ăn thịt và cơm tẻ.”

Đỗ vĩ minh cảm thấy mình giống như mụ phù thủy dụ dỗ công chúa bạch tuyết ăn táo độc. Liên đại nghe thấy hắn muốn dỗ oa nhi đến tư thục đọc sách đương nhiên rất vui vẻ. Phải biết đi tư thục học, nếu thành tích tốt có thể được đề cử đi tham gia thi hương, có thể khảo tú tài.

Oa nhi nghe thấy có cơm tẻ có thịt đương nhiên cao hứng, cười ha ha đồng ý. Đỗ vĩ minh kỳ thật đã có kế hoạch mở một cửa hàng ở trấn trên vừa làm ăn vừa thuận tiện bồi oa nhi học bài. Oa nhi bây giờ còn nhỏ, cả đời sống trong cái thôn nhỏ dưới núi này thật không khỏi rất đáng tiếc. 

Bản thân đỗ vĩ minh thật sự học không nổi tứ thư ngũ kinh, mà ở đây lại không có hóa học, tiếng anh cho ngươi học. Hơn nữa ruộng đất trong nhà phải làm sao bây giờ, chưa nói đến mở cửa hàng vài người bọn họ cũng không đủ. Bằng không lại mua thêm hai người về?

“thiếu gia, ngài trước hết hày cân nhắc chúng ta mở cửa hàng gì đã, kế hoạch nay ta nghe có thể góp ý một chút.” Chu văn đề nghị nói.

“ta cân nhắc mở cửa hàng ăn, buổi sáng bán đồ ăn sáng, giữa trưa và buổi tối có thể bán chút đồ ăn, các ngươi thấy thế nào?”

“giống như thiên hương lâu ư?”

“không, tửu lâu như thiên hương lâu ta tạm thời không làm được, ta chỉ muốn mở một cửa hàng nhỏ để làm ăn.”

“được, ta thấy trấn trên cũng có hai cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, sinh ý đều không tệ.”

“vậy thì chúng ta tìm người môi giới hỏi một chút, có cửa hàng thích hợp không, còn phải tìm phòng ở…” đỗ vĩ minh cẩn thận cân nhắc, vương võ muốn nói trấn trên có chỗ ở liền bị chu văn ngăn lại, thân phận của vương gia thiếu gia bây giờ còn chưa biết, vẫn đừng nói thì tốt hơn.
Oa nhi nghe thấy muốn mở cửa hàng ăn thì rất vui vẻ, vậy mình về sau không phải muốn ăn liền ăn ư.

Đúng rồi, thuận tiện cũng có thể hỏi người môi giới xem thử có người làm thích hợp không. Trong nhà không đủ người, cần thêm hai người nữa.

Vương võ lên trấn trên đưa xà phòng, dầu ô liu, và ô liu muối, thuận tiện mua thêm than củi, gia vị và thịt về đến nhà.“thiếu gia, ta đã trở về.”

“vương võ, mau vào, ngồi gần bếp lò cho nóng người, bên ngoài lạnh lắm.”

“thiếu gia, đây là tiền dư, xà phòng, dầu ô liu tổng cộng là 1450 văn, ô liu muối, ô liu ngào đường, măng khô, và hẹ ngâm tổng cộng là 650 văn, than củi mua mất 520 văn.”

“được, ta đã biết.” Đỗ vĩ minh thu tiền về đồng thời còn có một phong thư, cảnh nguyên không trở về nhưng vẫn gửi thư tới. Một năm nay đều đặn một tháng một phong, phần lớn là hỏi thăm tình hình và nói chuyện của mình gần đây. Đỗ vĩ minh biết cảnh nguyên vì nguyên nhân trong nhà mà đã đến biên quan. Thế cục biên quan hiện nay rất khẩn trương, ngô quốc và người tát ma cấu kết, đối với khối thịt béo thân quốc như hổ rình mồi, tình hình rất nguy hiểm. 

Mấy tin tức này đỗ vĩ minh nghe được từ trong quán trà trấn trên, tin tức trong thôn có vẻ bế tắc, thi thoảng lên trấn trên mới biết chút tình huống bên ngoài, như là hoàng thượng ốm chết, tân hoàng chấp chính giảm miễn thuế má v.v. Từ khi đỗ vĩ minh biết cảnh nguyên ở biên quan, đối với mấy tin tức thế này liền phá lệ chú ý, không biết cảnh nguyên hiện tại thế nào.

Tình huống của cảnh nguyên hiện tại thật không tốt, phụ hoàng ốm chết, hoàng huynh đăng cơ, nhưng căn cơ còn chưa vững. Nhị hoàng huynh khắp nơi ngáng chân, ý tứ của các đại thần trong triều không rõ, người ngô quốc cùng tát ma cấu kết, phía đối diện biên quan tiến hành tập kích phạm vi nhỏ, làm mình sứt đầu mẻ trán. 

Người tát ma là dân tộc du mục biên ngoại, trên thảo nguyên vừa có thiên tai sẽ tiến vào trung nguyên cướp đoạt, lần này cùng ngô quốc cấu kết, lại càng không cần phải nói. Mình chỉ có thể đem hết toàn lực ra ứng phó.

Đỗ vĩ minh đương nhiên không biết chuyện này, cuộc sống trôi qua rất náo nhiệt. Ngoại trừ mạt trược, đỗ vĩ minh còn làm ra bài lá, đương nhiên chỉ để ở nhà mình tùy tiện chơi đùa. Bởi vì chơi tiểu bài ở đây mình luôn thua. Mạt trược thì sau khi mọi người quen với quy tắc, ưu thế của mình cũng không còn. Cho nên mới làm ra lá bài, chắc sau khi mọi người quen rồi thì ưu thế cũng không còn. Bài kĩ đỗ vĩ minh bởi vậy có thể thấy được.

“ca ca, tối nay ăn lẩu đi.”

“ngươi đồ con mèo tham ăn, hai ngày trước không phải vừa ăn sao, lại muốn ăn rồi?”

“ca ca, ca ca tốt, ngươi xem thúc thúc cũng muốn ăn, chúng ta buổi tối ăn lẩu đi mà.”

Liên đại nhìn thấy mình cũng bị kéo vào, bất đắc dĩ cười cười. Biến hóa một năm nay của oa nhi mình đều để vào mắt, lý nhị thật sự coi oa nhi thành đệ đệ ruột, yêu thương có thừa, oa nhi cũng đã sáng sủa hơn trước. Trước kia điều kiện kém, được ăn no đã là không tệ rồi, sao có thể như bây giờ, còn điểm danh ăn muốn cái gì. Xem đi, tối nay khẳng định là ăn lẩu.

Oa nhi xuất mã, không muốn làm cũng không được, cơm chiều đương nhiên là ăn lẩu. Thứ này hiện tại trong thôn có vài nhà cũng đã biết, ví dụ như nhà trưởng thôn ở bên cạnh. Cách làm rất là tiện, chuẩn bị chút rau dưa, thịt thà, muốn ăn gì thì tự gắp, cũng không cần nấu cơm trước. Mùa đông ăn món này đúng là nóng hôi hổi. Năm nay đỗ vĩ minh ngoài làm thịt viên, cá viên, còn làm thêm mấy món mới như đậu phụ đông, thịt gà xé phay, tăng thêm độ phong phú cho món lẩu.

Ở biên quan xa xôi có người vẫn tâm tâm niệm niệm nồi lẩu, chỉ không biết khi nào mới có thể ăn.

Chương 52. Chuẩn bị

Đỗ vĩ minh gửi thư hồi âm cho cảnh nguyên, cảm thấy như trở lại thời sơ trung, khi đó mình cũng có bạn tri thư, mọi người không thấy mặt liền thường xuyên viết thư trao đổi. Nhưng theo sự phát triển của xã hội, mạng thông tin dần dần thông dụng, viết thư bị xã hội quên đi, đến đây lại một lần nữa thể hội một phen. 

Kỳ thật khi viết thư cũng rất có cảm giác, mình giống như có thể từ một vài lời không nhiều của cảnh nguyên đoán được nỗi khổ của hắn, tuy hắn không hề nói. Có điều sao cảnh nguyên lại luôn hứng thú với đồ ăn như vậy, kêu gào trở về nhất định phải ăn lẩu, năm trước lạp xưởng đưa cho hắn hắn cũng ăn rất ngon.

Bởi vì năm sau muốn đưa oa nhi lên trấn trên học bài, đỗ vĩ minh đã quyết định nếu điều kiện cho phép sẽ mở cửa hàng ngay tại trấn trên. Có điều cửa hàng này còn phải khảo sát một phen, cũng phải xem trấn trên có nhà ở thích hợp ha không. Kỳ thật đỗ vĩ minh muốn thuê cửa tiệm có hậu viện phía sau, nếu có như vậy là tốt nhất.

Năm ngoái đã nhờ phòng chưởng quầy giúp tìm người môi giới ở trấn trên, giúp tìm xem có cửa hàng và người làm thích hợp không. Bằng không với số người hiện tại vừa muốn mở cửa hàng, vừa muốn làm ruộng khẳng định là không được. Đỗ vĩ minh cả năm tổng cộng buôn bán lời khoảng 40 điếu tiền, loại trừ các hạng chi tiêu trong nhà, thu vào chủ yếu vẫn là xà phòng, dầu ô liu, và thu hoạch trong ruộng. Số tiền này ở trong thôn xem như thu nhập cao, nhưng so với chi tiêu ở trấn trên thật sự khó bì nồi. 

Cũng giống như thành thị với nông thôn, dù sao ở trong thôn rau dưa đều là của nhà mình, bình thường nhiều nhất chỉ mua chút thịt, còn lại có thể lên núi bắt gà rừng, thỏ hoang làm một bữa. Cho nên đỗ vĩ minh tạm thời cũng không muốn rời khỏi thôn, đây xem như là một đường lui, nếu ở trấn trên không được thì còn có thể về thôn.

Tiết nguyên tiêu qua đi, đám thôn dân đều bắt đầu chuẩn bị cày bừa vụ xuân, đỗ vĩ minh thừa dịp còn chưa bắt đầu cày bừa làm vài chuyện. Từ giờ đến lúc cày cấy còn ít nhất một hai tháng, đến lúc đó thì chẳng còn tâm tư làm cái gì. Phòng chưởng quầy giới thiệu cho đỗ vĩ minh một vị môi giới họ lâm có vẻ thành thật, đỗ vĩ minh cùng phòng chưởng quầy tiếp xúc đã lâu, thấy hắn đáng tin cậy, hợp tác bán xà phòng, dầu ô liu chưa từng cắt xén.

Lâm môi giới cùng đám người đỗ vĩ minh tìm 1 gian trà lâu ngồi xuống bàn bạc.

“lý thiếu gia, cửa hàng thì có mấy gian, ngài muốn đặt mua ở đâu? Cửa hàng về sau đại khái buôn bán cái gì?”

“ta muốn bán chút đồ ăn, cửa hàng không cần quá lớn, nhưng tốt nhất là trước có cửa hàng sau có hậu viện, như vậy mới tiện chiếu khán.”

“cửa hàng có hậu viện sẽ hơi đắt một chút, có ba gian phù hợp yêu cầu của ngài, để ta mang ngài đi xem thử nhé?”

Đám người đỗ vĩ minh đi theo lâm môi giới nhìn ba gian cửa hàng, sau đó nói phải trở về thương lượng, hai ngày sau sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục.

“còn có chuyện muốn làm phiền, ngươi xem thử có người làm phù hợp không, thiếu gia chúng ta muốn mua vài người sai vặt và nha đầu, làm người phải thành thật an phận.” Chu văn ở một bên nói.

“được, lần sau ngài tới ta sẽ dẫn đi xem.”

sau khi đỗ vĩ minh từ biệt lâm môi giới lại mang theo đám chu văn đi xem ba gian cửa hàng kia một lần nữa, không vào cửa mà chỉ đứng nhìn ở một bên rất xa. Mọi người đoán không ra thiếu gia đây là để làm chi. Đỗ vĩ minh cứ như vậy mỗi cửa hàng nhìn gần hai nén hương, cũng không nói thêm gì, lại đi mua chút đồ cần dùng rồi trở về thôn.

Sau bữa chiều, mọi người ngồi quanh bàn bàn bạc.

“thiếu gia, ngài thấy thế nào?”

“chu văn, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói?’

“thiếu gia, ta cảm thấy ba cửa hàng hôm nay đều được. Cửa hàng thứ nhất ở phố đông, đồ ở đó so với phố tây đắt hơn, cửa hàng nhìn cũng sạch sẽ, lại vốn là cửa hàng đồ ăn, tiện cho việc buôn bán của chúng ta. Sân sau thì hơi nhỏ, nhưng giá đắt. Cửa hàng thứ hai mặt tiền cửa hiệu nhỏ, cũng vốn là hàng ăn, sân sau rất lớn. Ta cảm thấy cửa hàng thứ ba là được nhất, mặt tiền cửa hiệu rất lớn, sân cũng rất tốt, ban đầu là tiệm tạp hóa.”

Đỗ vĩ minh gật gật đầu,“liên đại, ngươi thấy sao?”
“ cửa hàng thứ nhất tốt thì tốt, nhưng giá hơi đắt. Chúng ta vốn chỉ lên kế hoạch làm ăn nhỏ bán chút đồ ăn, chỗ đó hình như không thích hợp lắm. Cửa hàng thứ hai và thứ ba đều ở phố tây, bên đó người nhiều, chúng ta mở ở phố tây sẽ làm ăn tốt hơn.”

Đỗ vĩ minh lại hỏi vương võ, ý kiến của mọi người nghiêng về cửa hàng thứ hai và thứ ba, vẫn chưa quyết định chắc chắn. Vừa rồi đỗ vĩ minh ở trên đường nhìn lâu như vậy chính là muốn xem lưu lượng người tiêu tiền của hai cửa hàng này, và tình huống của cửa hiệu bên cạnh. Dù sao lời của người môi giới chỉ có thể tham khảo, chính mình thực địa khảo sát vẫn tốt hơn.

“ cửa hàng thứ hai, mặt tiền hơi nhỏ nhưng sân lớn, dòng người qua lại nhiều hơn gian thứ ba, nhưng nếu về sau muốn mua lại cửa hiệu bên cạnh phỏng chừng không dễ. Hai bên trái phải đều là cửa hàng lâu đời mở hơn hai mươi năm, sinh ý tự nhiên là không tệ. Gian cửa hàng thứ ba mặt tiền cửa hiệu lớn nhỏ vừa đủ, dòng người cũng không tệ, sân sau rất lớn, giá cũng rẻ hơn gian thứ hai 15 điếu tiền.”

“vậy ý thiếu gia là muốn mua gian thứ ba?”

“Ừ, gian thứ ba tuy vốn là tiệm tạp hóa, nhưng cải tạo một chút chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Gian thứ hai phải 60 điếu, gian này là 45 điếu, hơn nữa nghe người môi giới nói là bởi vì chủ tiệm cũ muốn tới cho con mình ở kinh đô dưỡng lão mới bán ra. Về sau chắc sẽ không có chuyện gì lớn.”

Mọi người đều gật đầu, thiếu gia đúng là lo lắng chu toàn.

“hơn nữa ta đã hỏi thăm, từ cửa hàng kia đến trường tư thục của oa nhi, đi đường mất một nén nhang, khoảng cách khá gần.”

Về điều này, oa nhi cũng rất cao hứng, la hét đòi mua nhà kia. Mọi người bàn bạc thêm một chút rồi mới, trở về phòng ngủ.

Hai ngày sau đỗ vĩ minh mang theo chu văn, vương võ lên trấn trên, liên đại hôm nay xới đất, thuận tiện chăm nom oa nhi. Nói với lâm môi giới mình muốn mua gian cửa hàng thứ ba nhưng muốn giá thấp hơn một chút. Cuối cùng qua một phen cò kè mặc cả, lấy 43 điếu thành giao, gia cụ ở hậu viện đều lưu lại. Bởi vì tôn tử của chủ tiệm sắp ra đời cho nên hắn vội vã muốn đi kinh đô, đương nhiên sẽ dễnói chuyện hơn.

Đỗ vĩ minh lần này dùng ngân phiếu cảnh nguyên lưu lại, mình tuy đủ tiền, nhưng về sau còn muốn trang hoàng và mua người sai vặt, sợ là không đủ.

“lý thiếu gia, ngài lần trước bảo ta tìm người sai vặt và nha hoàn ta đã tìm vài người, chúng ta đi xem thử chứ?“
Lâm môi giới tổng cộng tìm được 7 người, đỗ vĩ minh và chu văn vương võ thương lượng một chút, để lại 5 người trong đó, và một người biết nấu ăn. Ba người sai vặt và hai nha đầu tổng cộng mất 12 điếu tiền, ký tử khế. Nghe lâm môi giới nói bọn họ phần lớn là trong nhà có chuyện hoặc là quá nghèo, cam đoan không có vấn đề gì. Đi nha môn làm thủ tục tặng ra 300 văn để giải quyết mọi chuyện cho nhanh gọn. Chủ tiệm cũ hôm sau mới khởi hành đi kinh đô nên hai ngày nay vẫn ở lại, đỗ vĩ minh đã đồng ý chuyện này. Đỗ vĩ minh hẹn sáng hôm sau đi qua lấy chìa khóa rồi mới cáo từ rời đi.

Đỗ vĩ minh nhìn quần áo năm người mặc, lắc lắc đầu. Hắn biết được đám nha hoàn biết thêu thùa nên bảo chu văn đi mua chút vải thô và bông về làm quần áo và chăn bông. Những người này thấy đỗ vĩ minh đều rất khẩn trương, đỗ vĩ minh cũng không nói nhiều, chờ trở về rồi nói sau. Có điều mang nhiều người về thôn thế này, trong thôn lại bàn tán một trận cho xem.

Khi xe bò về đến nhà, đã hơi muôn. Hôm nay trên đường không gặp thôn dân, cũng đỡ cho đỗ vĩ minh phải giải thích. Đỗ vĩ minh bảo chu văn mang thanh niên biết nấu ăn đi làm cơm để xem tay nghề của hắn. Lại bảo hai nha hoàn lấy số đo làm quần áo, trời lạnh như thế bọn họ đều mặc áo bông cũ nát, còn có không có quần bông mà là đan khố, giầy cũng thủng lỗ. Hai nha hoàn tạ ơn lui xuống làm việc.

“vương võ, đi sửa sang lại kho chứa, nhiều người thế này, tối nay biết ngủ làm sao bây giờ?”

Đỗ vĩ minh vốn không định mua nhiều người như vậy, nhưng chu văn cứ khuyên là vừa mở cửa hàng vừa trồng trọt, có nhiều người mới tốt, để thiếu gia không cần rất mệt nhọc nhưng về sau trong nhà có thêm 5 người, phòng ở không đủ dùng. 

Trong kho chứa có một nửa là để lương thực, chuyển một nửa đến nhà chính, còn có một ít chuyển vào trong phòng đỗ vĩ minh vì phòng của hắn vốn là lớn nhất. 

May là phòng trong thôn khi xây đều làm lớn, tối nay chỉ cần ghép giường thì vẫn có chỗ ngủ. Khi xưa trong nhà làm thêm hai cái giường, một cái đã cho liên đại, giờ chỉ còn một cái. Hôm nay để hai nha đầu ngủ giường, ba thanh niên đành chen chúc cùng đám vương võ, liên đại. Nam nữ có khác, không thể để bọn họ ngủ cùng phòng.

Trước bữa chiều, đỗ vĩ minh gọi tất cả mọi người vào dặn dò.

“về sau ngươi gọi là tích xuân, ngươi gọi là liên thu.” Đỗ vĩ minh chỉ chỉ hai nha đầu.

“tạ ơn thiếu gia thưởng tên.”

“ngươi về sau gọi là nhân bình, ngươi gọi là nhân an, ngươi gọi là nhân khang.” Đỗ vĩ minh theo thứ tự chỉ ba thanh niên.

“tạ ơn thiếu gia thưởng tên.”

Đỗ vĩ minh bản thân không giỏi đặt tên, chỉ nhớ lại mấy cái tên thường thấy của người làm trong tv trước kia rồi hú họa đặt tên.

Tích xuân năm nay mười ba, liên thu mười bốn, nhân bình bằng nhân an mười bốn tuổi, nhân khang mười ba. Đỗ vĩ minh nói qua tình huống trong nhà cho bọn họ, bảo bọn họ nhớ lấy. 

Người biết nấu ăn là nhân khang, nghe nói là từng đi theo thúc phụ hắn học một thời gian, nhìn đồ ăn trên bàn cũng coi như là được. Trong nhà có hai cái bàn, phòng bếp một cái nhà chính một cái. Đỗ vĩ minh vốn định để mọi người cùng ăn nhưng chu văn vụng trộm nhắc nhở hắn, cuối cùng để 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net