tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Nhập môn. (2)

Nguồn: Sưu Tầm

Nội dung thu gọn

- Mẫu thân, hài nhi ra bên ngoài mua một chút đồ, mau đưa cho hài nhi chút bạc.

Diệp Không nhét tấm phù ở trên bàn vào cánh tay áo, đi ra khỏi cửa.

- Lại muốn bạc? Ta còn chuẩn bị giữ lại cho con cưới vợ đó.

Trần Cửu Nương nói thầm, chỉ là lại không nhịn được mà đưa cho hắn mười hai lượng bạc.

- Dùng tiền để đổi về một nàng dâu thật không đáng tin cậy.

Diệp Không cười, cầm lấy bạc định đi ra ngoài.

- Ai, con mau quay lại ăn điểm tâm a.

Trần Cửu Nương reo lên.

- Một lát nữa hài nhi sẽ trở lại rồi ăn.

Tiếng nói còn chưa dứt, thân ảnh Diệp Không đã biến mất trước cửa.

Hôm nay hắn xuất môn sớm vì đi mua giấy hoàng chỉ, đêm qua viết lâu như vậy, trên dưới một trăm tờ giấy đều bị dùng hết, vì vậy hắn xuất môn, đi mua thêm chút giấy hoàng chỉ nữa.

Buổi tối chiếu đấu cho nên hắn phải chuẩn bị thêm nhiều phù một chút.

Hắn cho rằng bản thân xuất môn sớm, nhưng ai biết còn có người sớm hơn.

Diệp Không đi tới cửa liền thấy Diệp Hải, nhi tử của Hổ bà bà cũng đi ra cửa, vóc người Diệp Hải cường tráng lại có khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua quả thực không có chút hợp lý.

Chỉ là ngàn vạn lần đừng xem thường hắn, hắn chính là một cao thủ của Diệp gia hiện giờ, cho dù là Diệp Uy cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tuy rằng Diệp Hải chỉ là con của một hạ nhân, thế nhưng Diệp Hạo Nhiên đối với hắn phi thường coi trọng, để hắn đi đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nha môn Nam Đô thành, vì vậy cho dù là người của Diệp gia cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc hắn.

Diệp Không vừa nhìn thấy Diệp Hải, lúc tức tay rút vào trong áo, cầm chắc tấm mắt mù phù mới sáng tạo ra, tay còn lại thì nắm Định Thần Phù, khẩn trương nhìn đối phương, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng mà điều khiến Diệp Không cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là Diệp Hải cũng không đến tìm hắn gây phiền phức, dường như hắn cũng không nhận ra Diệp Không, mắt chỉ liếc qua Diệp Không một chút.

- Lẽ nào hắn đổi tính rồi?

Diệp Không thầm nói, Diệp Hải này cũng không phải hạng người thiện lương gì, bình thường Hồ bà bà cãi nhau với người khác hắn đều tới đánh, huống chi hắn lại tặng cho Hồ bà bà hai cái bạt tai a? Chí ít thì hắn cũng phải biểu thị một chút phẫn nộ với bản thân mình chứ?

Diệp Hải đi tới cửa, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Không cười cười, sau đó xoay người lên ngựa rời đi.

Không thích hợp a, tiểu từ này chắc chắn có chuyện gì đó.

Diệp Không đã nhận ra từ trong điệu bộ tươi cười của hắn thấy được sự oán độc, tàn nhẫn, còn có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Lẽ nào hắn biết buổi tối hôm nay có kẻ muốn giết mình? Diệp Không càng nghĩ càng thấy có lý, quan phủ và đám bang phái cấu kết không phải là chuyện mới mẻ gì, ở Thương Nam đại lục này cũng không ngoại lệ.

- Quan phỉ cấu kết, chỉ để giết một người như ta a, các ngươi thật quá xem thường ta rồi.

Diệp Không cười lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài đường.

Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã đến buổi trưa.

Khu ổ chuột phía Bắc Nam Đô thành, bức tường màu ngói màu trắng gần như đã biến mất, đâu đâu cũng thấy những mảnh vỡ của bức tường giống như một cái thôn hoang phế, thế nhưng bên trong nó lại không có bỏ hoang, trong mỗi một phòng đều có con người ở đó. Truyện "Cuồng Đồ Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Những người đến nơi này đều là những người nghèo khổ, quần áo tơi tả, không ít người đều cầm chén bẻ, cũng không biết là vừa mới đi ăn xin về hay là đồ dùng trong nhà của họ.

Lô gia ở một hẻm nhỏ gần đây, ánh mặt trời chiếu xuống, thiếu niên một thân y phục màu trắng, thong dong đi tới. Truyện "Cuồng Đồ Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đây chính là Diệp Không, vốn hắn định lúc chạng vạng tối mới tới, thế nhưng hắn ngẫm lại nên tới sớm gặp huynh đệ Lô gia một chút.

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, mà đối thủ chính là Long Xà bang cấu kết cùng quan phủ, cho dù kẻ ngốc cũng thấy mạnh yếu ra sao, vì vậy Diệp Không quyết định tới sớm, ban cho huynh đệ Lô gia một chút lợi lộc.

Trọng yếu hơn chính là để cho bọn họ minh bạch thực lực của mình, để vào thời khắc cuối cùng không bán đứng chính mình.

Người ở khu nhà nghèo này rất cảnh giác, đối với người mặc quần áo sạch sẽ như Diệp Không mọi người đi qua đều cảnh giác, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Diệp Không vốn muốn đến gần hỏi thăm một chút tin tức, thế nhưng có vẻ không tìm được đối tượng thích hợp. 

Phía trước là một cái giếng, đi vòng qua đó là có thể thấy cánh cửa cũ nát của Lô gia, Diệp Không đã chuẩn bị trực tiếp đi tới Lô gia, thế như khi đi tới cạnh giếng, cước bộ của hắn lại ngừng lại.

Có một tiểu cô nương đang giặt quần áo ở cạnh giếng, tuổi tiểu cô nương này xấp xỉ bằng Diệp Không, nhìn hình dáng cũng khoảng mười ba tuổi, đang ngồi chồm hổm bên cạnh giếng chà quần áo, nàng quay lưng về phía Diệp Không, ban đầu nhìn qua nàng vô cùng gầy, quần áo cũng cũ nát, trên người chỉ có một bộ quần áo cũ, thế nên khi nàng ngồi chồm hổm giặt quần áo khiến cho cái mông trắng muốt lộ ra.

- Tiểu muội muội, một mình ngươi giặt quần áo à?

Diệp Không vẻ mặt hiền lành bước tới.

Hắn không phải là động sắc tâm gì đó, bắt chước giống như một tên lưu manh ở Địa Cầu, đối với nữ nhân này có chút hứng thú, ham muốn bất lương, hắn đối với những tiểu cô nương gầy dơ xương này căn bản không có chút hứng thú.

- Ngươi là ai?

Hai con mắt đen nhánh của tiểu cô nương cảnh giác nhìn Diệp Không.

Ngay cả tiểu hài tử cũng cảnh giác như vậy a. Diệp Không cũng không nổi giận mà móc một khối bạc vụn từ túi ra, sau đó ngồi xổm xuống nói:

- Tiểu muội muội, giặt quần áo kiếm tiền vô cùng khổ cực a, chỉ cần ngươi trả lời ca ca mấy vấn đề, số bạc này sẽ là của ngươi.

Dáng vẻ tươi cười vô hại của Diệp Không và tác dụng của số bạc chính là đòn sát thủ đối với tiểu cô nương. Nàng đứng lên, tức thì nhìn thấy cái quần của nàng cũng không vừa với người chút nào, nàng vừa đứng lên thì liền hiện ra đôi chân nhỏ gầy thẳng tắp.

- Ngươi hỏi đi, đừng tới đây, đứng lại rồi hỏi.

Tiểu cô nương lui về phía sau nửa bước, sự cảnh giác của nàng khiến cho Diệp Không dở khóc dở cười. Truyện "Cuồng Đồ Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Tiểu muội muội, không có gì quan trọng cả, ta chỉ muốn trò chuyện một lát mà thôi, yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.

Diệp Không cười nói.

- Mẹ ta từng nói, người có tiền đều là kẻ xấu, chỉ biết khi dễ người nghèo làm niềm vui.

- Ta không phải là kẻ có tiền.

- Vậy bạc trong tay ngươi từ đâu mà ra? Không có tiền thì tại sao ngươi dám bỏ tiền hỏi đường.

Diệp Không cứng họng, nghĩ không ra bản thân lại thành kẻ có tiền, chỉ là hắn rất hay ngụy trang, vừa cười vừa nói:

- Mẫu thân ta cũng nói, chúng ta tuy rằng nghèo, thế nhưng khi rời khỏi nhà nhất định phải có chút bạc phòng thân, ra đường phải có chút bạc, ngươi hiểu không? Vì vậy ta tuy rằng không được giàu cho lắm, cũng trở thành kẻ có tiền, ngươi xem y phục toàn thân của ta toàn là vải thô, cũng không phải tơ lụa gì đó, lại nói, ta so với ngươi, ngươi nhiều nhất chỉ là người nghèo, còn ta... chính là kẻ vô cùng nghèo.

Chương 52-53

Chữa mắt.

Nguồn: Sưu Tầm

Nội dung thu gọn

Tiểu nha đầu nhịn cười không được liền bật cười, lại nói, tuy rằng tiểu nha đầu này gầy nhom, thế nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh xắn, hai mi cong cong, đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, quả thật là một tiểu mỹ nhân a. Truyện "Cuồng Đồ Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu cô nương tin Diệp Không, nói:

- Tiểu ca ca, ngươi hỏi đi, ta sẽ không lấy bạc của ngươi.

- Ân, tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương, sau này nhất định sẽ gặp được nam nhân tốt...

- Ta không lấy chồng.

- Tiểu muội muội sau này nhất định sẽ kiếm được tiền, phát tài...

- Kẻ có tiền đều là người xấu!

Diệp Không cảm thấy khai thông cho tiểu cô nương này thật là khó khăn, hắn trực tiếp hỏi luôn.

- Tiểu muội muội, phía trước có phải là nhà của huynh đệ Lô gia không?

- Đúng vậy.

Hai con mắt đen lúng liếng nhìn Diệp Không.

- Vậy hai huynh đệ này thì sao? Có phải là rất xấu không? Ngươi nói đi?

Diệp Không lại hỏi.

- Ngươi mới rất xấu! Bọn họ đều là người tốt!

Tiểu cô nương tức giận hô lớn.

- A, ta chỉ hỏi vậy mà thôi, vậy ta lại hỏi ngươi, buổi sáng ngày hôm nay có ai đến nhà họ không?

Diệp Không lại mang nụ cười thân thiện ra hỏi.

Tiểu cô nương mím môi, không biết đang nghĩ cái gì.

- Tiểu muội muội, mau nói đi, nói cho ca ca biết, ca ca mang hồ lô đường tới cho ngươi ăn.

Diệp Không cảm tượng giống như con sói, đang lừa dối một tiểu cô nương.

- Ca, ngươi tới rồi.

Tiểu cô nương đột nhiên nhìn về phía sau Diệp Không rồi nói.

Diệp Không quay đầu lại nhìn, không ngờ phía sau lại không có lấy một bóng người, tiểu cô nương này như một con thỏ nhỏ, nhanh chóng chạy mất.

- Ta kháo! Ai gạt ai đây, tiểu cô nương này tâm kế không tồi.

Diệp Không mắng một câu, không thể làm gì hơn là đi tới Lô gia.

Ai biết vừa mới tới cửa Lô gia đã thấy Lô Tuấn cầm tay tiểu cô nương kéo tới, trong miệng còn mắng:

- Ta muốn nhìn xem tên tiểu tặc nào dám khi dễ muội muội ta.

- Đây là muội muội ngươi?

- Nàng à, nàng tên gọi là Lô Âm.

Diệp Không phiền muộn muốn chết, không ngờ người mà mình chọn cư nhiên lại là muội muội của Lô Tuấn, thực sự là gặp quỷ rồi. Truyện "Cuồng Đồ Tu Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Ca, chính là hắn! Hắn vừa rồi còn nói ca là người xấu, còn hỏi sáng sớm có ai tìm đến chúng ta không.

Tiểu cô nương Lô Âm chỉ tay vào Diệp Không nói.

Diệp Không xấu hổ, nhưng Lô Tuấn lại nở nụ cười.

- Bát thiếu gia đại giá quang lâm, mời, xin mời vào bên trong a.

Sau đó lại vỗ vào đầu Lô Âm, nói:

- Bát thiếu gia là ân nhân nhà chúng ta, không được vô lễ.

Lô Âm không nói gì, nhưng vẫn dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Không, dường như đang đề phòng kẻ cướp.

- Lô đại ca, chuyện này...

Diệp Không cười cười.

Lô Tuấn dẫn Diệp Không đi vào bên trong, cười nói:

- Bát thiếu gia hành sự cẩn thận, không có gì đánh trách, đến trước cũng nên nghe ngóng xung quanh một chút, Bát thiếu gia cẩn thận như thế, càng khiến cho Lô Tuấn ta càng thêm tự tin.

- Ha ha, vậy sao? Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác a.

Diệp Không cũng vừa cười vừa nói.

Chỉ có Lô Âm hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Còn nói là nghèo, Bát thiếu gia Diệp gia, chắc chắc là có tiền, đồ lừa đảo.

- Không được nói bậy, mau đi rót nước cho khách.

Lô Tuấn đẩy muội muội đi rồi mời Diệp Không ngồi xuống.

Diệp Không ngồi xuống rồi nhìn xung quanh, nhà này cũng thật là nghèo a, cả căn nhà cũng chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ bốn vác tường bằng đất ra, cũng chỉ có cái bàn gỗ và cái ghế thiếu một chân này a.

- Bát thiếu gia, nhà của ta... Ha ha.

Lô Tuấn xấu hổ cười cười.

- Không sao.

Diệp Không khoát tay chặn lại, lại hỏi:

- Lô Nghĩa đâu?

- A. Hắn và đám huynh đệ trong bang đang ba hoa với nhau, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức.

Khẩu khí Lô Tuấn nhàn nhạt, chỉ là con mắt lóe lên, xem ra hẳn là Lô Nghĩa đi hỏi thăm tin tức bang chủ Phạm Cửu Long.

Lúc này Lô Âm đang bưng một chén nước tới, buông xuống, còn thốt ra một câu chỉ có mình Diệp Không nghe thấy:

- Đồ lừa đảo.

Sau đó lại hừ một tiếng, giả làm mặt quỷ, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

- Muội muội ngươi vô cùng nghịch ngợm nha.

Diệp Không nói.

- Không có quy củ, khiến Bát thiếu gia chê cười rồi.

Lô Tuấn cười cười, sau đó liền hỏi:

- Bát thiếu gia, buổi tối người dự định chuẩn bị bao nhiêu người qua đây?

Diệp Không biết hắn đối với mình còn lo lắng, không hề quan tâm nói rằng:

- Đối phó với mấy tên tép riu, cần phải dẫn thêm người sao?

Lô Tuấn cả kinh nói:

- Bát thiếu gia, người... Một mình người.

- Đúng vậy!

- Bọn họ không hề giống những tên lưu manh trên đường nha, tất cả đều là cao thủ đó.

Diệp Không cười ha ha, nói:

- Cao thủ? Cao được bao nhiêu? Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến bọn hắn có đến mà không có về!

- Nhất định?

- Không cần phải nói nhiều nữa.

Lô Tuấn nhắc lại, rất hiển nhiên hắn không có yên tâm, có lẽ cũng có cảm giác chọn sai thuyền rồi. Kỳ thực ngẫm lại, một tiểu hài tử mười ba tuổi như ngươi lại muốn đối phó với những cao thủ đã thành danh từ lâu, có khả năng sao? Ngươi không phải là muốn chết sao?

Diệp Không biết có nói cũng vô dụng, lần này phải cho hắn biết chút bản lĩnh của mình, cười hỏi:

- Mẫu thân ngươi đâu? Mắt người thế nào rồi?

Lô Tuấn hít một hơi.

- Còn có thể thế nào nữa? Không nhìn thấy gì nữa.

- Ta đi xem.

Lô Tuấn mang Diệp Không đi tới một căn phòng nhỏ sát vách, chỉ thấy một lão thái thái đang nằm ở trên, nghe động tĩnh rồi hỏi.

- A Tuấn, là ai tới vậy, có phải là lại gặp rắc rối gì không?

- A, bá mẫu, ta là lang trung tới xem bệnh.

Diệp Không nhanh nhảu mở miệng.

Lô Tuấn nghi hoặc nhìn Diệp Không, không hiểu vì sao hắn lại tự nhận mình là lang trung.

Diệp Không cũng không để ý tới hắn, mà ngồi vào bên cạnh giường hỏi han, cuối cùng hắn lấy một tấm phù từ trong ống tay áo ra.

- Lô Tuấn, ngươi biết đây là vật gì không?

Diệp Không giơ phù lên cho Lô Tuấn xem.

Thương Nam đại lục không có đạo sĩ, cũng không có chỉ phù, linh phù cũng không phải người nào cũng có thể tiếp xúc, đương nhiên Lô Tuấn không giải thích được.

- Đợi lát nữa ta nói cho ngươi.

Diệp Không nói với hắn, sau đó mồm niệm chú ngữ, để cho chỉ phù dán vào phía sau ót lão thái thái.

Chỉ phù này ong lên một tiếng rồi bị cháy sạch sẽ, tuy rằng lửa này không đả thương người, thế nhưng cũng khiến Lô Tuấn hoảng sợ.

- Bát thiếu gia, người làm gì vậy?

Lô Tuấn cả giận nói.

Nhưng Diệp Không căn bản không thèm chú ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm vào hai mắt của lão thái thái.

Lô Tuấn cũng nhìn theo, chỉ thấy cái thứ màu trắng trên mắt kia đột nhiên hé ra một kẽ hở, càng mở càng lớn, dường như bị cái gì đẩy ra, đôi con ngươi vận đục chậm rãi xuất hiện.

Loại sự tình thần kỳ thế này, khiến cho Lô Tuấn không thể tưởng tượng được, hắn dùng sức dụi mắt một chút, lại nhìn kỹ hai mắt của mẫu thân hắn.

Mà lão thái thái đã bắt đầu kinh hô đứng lên:

- A Tuấn, là ngươi sao? Mẫu thân nhìn thấy rồi. Mẫu thân thực sự nhìn thấy rồi.

- Mẫu thân.

Lô Tuấn nắm chặt tay của lão thái thái, hốc mắt đã có chút nước mắt.

Diệp Không cười cười, đi ra ngoài, đứng ở trong sân Lô gia, chắp tay nhìn lên bầu trời.

Không bao lâu sau, Lô Tuấn đi ra. "Phịch" một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Không, nói:

- Tạ ơn Tiên sư xuất thủ chữa bệnh cho mẫu thân ta, xin nhận của tiểu nhân một lạy!

Diệp Không xoay người hỏi:

- HIện tại ngươi đã tin tưởng ta có thể đối phó với đám cao thủ của Long Xà bang rồi chứ?

Lô Tuấn nói:

- Tin rồi, tin rồi, tiên pháp của Tiên sư huyền diệu, đám cao thủ võ lâm thì tính cái rắm gì.

Diệp Không cười dài.

- Ngươi nói không sai, chỉ là ngươi phải giữ bí mật cho ta.

Lô Tuấn gật đầu lia lịa.

Diệp Không nếu đã tới thì sẽ không quay về, cả buổi chiều ở trong Lô gia, chờ Lệ Vô Đạt tới.

Lô Tuấn trong lòng sung sướng, nhịn không được mà muốn nói cho đệ đệ, nhưng lại không có ý muốn rời đi, Diệp Không nhìn thấy bộ dáng của hắn cười nói:

- Sao vậy? Có việc hả? Ngươi bận việc gì sao không đi đi?

Lô Tuấn cười nói:

- Ta muốn đi thông báo tin này cho đệ đệ, hắn hiện giờ đang ở đổ quán ngay gần đại lộ, mà hiện tại có khách ở đây cho nên ta đi không có tiện.

- Thôi đi đi.

Diệp Không khoát khoát tay, ngồi bệt trên bậc cửa Lô gia, ngẩn đầu nhìn bầu trời trắng xóa, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu như chữa được cho mẫu thân, thật là vui sướng nha. Nhưng cuốn Phù Chú Đại Toàn này lại không có phù chữa bớt trên mặt.

- Là ngươi trị mắt cho mẫu thân ta sao?

Đột nhiên một đôi mắt to đen nhánh xuất hiện trước mặt Diệp Không.

- Đúng vậy.

Diệp Không vừa cười vừa nói.

- Vậy ngươi là tiên sao?

Lô Âm lại hỏi.

- Không phải.

Diệp Không lắc đầu.

- Ta chỉ là một lang trung xem bệnh mà thôi.

- Lại gạt người! Lang trung đều nói mắt của mẫu thân ta trừ phi là tiên nhân mới có thể chữa lành được.

Diệp Không bị nàng hỏi đến mức cứng họng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nhưng hắn ngồi bệt trên bậc cửa, Lô Âm lại ngồi trước mặt hắn, nhìn từ đầu đến chân, từ cổ áo vào bên trong.

Bên trong không có gì khác ngoài y phục, hầu như là nhìn một cái không sót thứ gì, tuy rằng còn hơi nhỏ, nhưng cũng có điểm nhô lên.

Diệp Không tức thì nóng người, nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác.

- Muội giặt quần áo cũng dùng Tạo thảo sao?

Tạo thảo chính là một loại thực vật đặc thù ở Thương Nam đại lục, là vật phi thường tốt, cũng rất tiện, mua mấy gốc thả vào trong ao ở nhà, sẽ khiến cho nước ao này sền sệt, mà nước này dùng giặt quần áo hiệu quả phi thường tốt, giặt xong còn có hương thơm nhàn nhạt, đương nhiên cũng có thể dùng để tắm và gội đầu.

- Đúng vậy, kẻ có tiền như ngươi cũng dùng cái này sao?

Lô Âm hiếu kỳ hỏi lại.

- Kẻ có tiền cũng dùng Tạo thảo, hơn nữa ta cũng không phải là kẻ có tiền, mẫu thân ta mỗi ngày đều phải thêu áo cho người ta.

- Gạt người! Mẹ ta kể rằng, kẻ có tiền không biết làm việc, bọn họ chỉ thích ăn no rồi đi khi dễ người nghèo như chúng ta.

Diệp Không nở nụ cười.

- Ngươi nói không sai, kỳ thực ta cũng rất muốn mỗi ngày ăn no không có việc gì đi khi dễ người khác, thế nhưng mỗi lần lại bị người ta khi dễ.

- Sao? Không ngờ ngươi vô dụng như vậy? Còn nói là tiên nhân, có muốn ta bảo hộ ngươi không?

Lô Âm có chút trẻ con hỏi.

- Ngươi bảo vệ được ta sao? Ngươi rất lợi hại sao?

Diệp Không hiếu kỳ hỏi.

- Đương nhiên, ta cho ngươi xem võ công của ta.

Lô Âm vừa nói xong, múa võ ngay trong tiểu viện, nói chính xác, võ công của nàng không giống võ công chút nào, căn bản là không giống luyện võ mà là giống khiêu vũ ở thời hiện đại, động tác kia căn bản không có lựa sát thương, nhưng động tác này lại có chút sinh động linh hoạt như nước chảy mây trôi, uyển chuyển, hàm xúc.

- Thế nào? Có phải là rất lợi hại không?

Lô Âm dừng lại hỏi.

- Lợi hại? Ừ, rất tốt, ngươi có thể đi học múa, nói không chừng ngươi có thể trở thành chuyên viên a.

- Ta không muốn học múa, chỉ có thanh lâu mới học những thứ đó.

Tiểu cô nương này không ngờ cũng hiểu không ít.

Diệp Không cười khổ nói.

- Thế nhưng võ công này của ngươi... Có thể đả thương người sao?

- Đương nhiên có thể! Mẹ ta nói rằng, chỉ cần có lĩnh ngộ những động tác múa của nhân ảnh trong miếng ngọc là có thể luyện thành võ công thiên hạ vô song.

Lô Âm quệt cái miệng nhỏ nhắn, đắc ý nhếch khóe miệng lên.

- Thật sao?

Diệp Không lại nhìn trời, hắn đối đối với nhân ảnh khiêu vũ trong miếng ngọc kia đã không có kỳ vọng gì nữa, vốn ban đầu thứ hắn truy cầu chính là tiên thuật, cũng không phải võ công, mà hiện tại xem ra võ công cũng không có.

Hắn thực sự nhìn không ra "võ công" của Lô Âm có vết tích gì của võ công cả.

Sắc trời tối dần, bóng người trên đường cũng ít đi, xóm nghèo này cũng không có gì tiêu khiển cho nên lại ngủ sớm, dậy sớm, mà ở một chỗ sâu bên trong một con hẻm lại có một nhà đèn đuốc sáng trưng, trong phòng bày bao nhiêu là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC