Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đường phố tấp nập người qua lại, tiếng cười nói vang vọng khắp các ngõ ngách, càng lúc càng ồn ào, náo nhiệt. Minh Nguyệt lần đầu được ra phố, với cái gì cũng tò mò, ngó nghiêng không ngừng. Gặp một quán nhỏ bán đồ chơi bé con tròn mắt nhìn, toàn mấy thứ lạ lẫm, trước giờ bé chưa nhìn thấy mấy món đồ chơi đơn giản, mộc mạc như này. Cao Minh Thư nhìn bé con sờ sờ cái này, nắn nắn cái kia liền cúi xuống ôm lấy bé, điểm vào mũi bé, mỉm cười hỏi:

- Nguyệt Nhi, con có thích mấy thứ này không?

Bé con gật đầu ngay tắp lự:

- Dạ, thích lắm.

- Con muốn lấy cái nào?

- Con muốn lấy cái này.

Bé con cầm lên một tấm bảng nhỏ, bên trong có các khối hình vuông lộn xộn di chuyển được, chỉ cần di chuyển đúng thì những khối hình này sẽ xếp thành một câu đối hay hình vẽ đơn giản. Tiếp đó là một thanh kiếm gỗ, so với người bé hơi lớn một chút. Cao Minh Thư xoa đầu bé, trả tiền cho hai thứ bé vừa chọn. Bé con cười tít mắt, hôn cái chụt lên mặt y, vui vẻ cầm hai món đồ tung tăng nhảy trên phố. Lục Tiểu Lam đi sát sau lưng bé con, không để bé con đi lạc hay va vào người khác. Cao Minh Thư cưng chiều nhìn theo tiểu khả ái trắng trắng nộn nộn, trong lòng cũng vui vẻ theo. Đường Dục Thành nhìn y, khóe môi không nhịn được câu lên một nụ cười, hướng y hỏi:

- Vui vậy sao?

Y gật đầu, ánh mắt tiếp tục dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn. Hai người cứ như vậy nhàn nhã tản bộ, thời gian trôi đi vô cùng bình lặng, không bị cái ồn ào của đường phố xung quanh ảnh hưởng.

Đi được nửa con đường, một người thân thủ cực kì lợi hại phóng đến. Đường Dục Thành nhíu mày, mơ hồ đoán được có việc hệ trọng xảy ra. Đúng như dự đoán, người kia sau khi hành lễ với hắn liền bẩm báo hoàng thượng triệu hắn vào cung có việc gấp, liên quan trực tiếp đến Gia Luật Chất Cổ. Không dám chậm trễ, Đường Dục Thành vội rời đi, trước đó không quên dặn dò Cao Minh Thư và bé con trở về trước. Y gật đầu, sau khi bóng hắn biến mất liền dẫn bé con trở về Ninh phủ.

Trên đường trở về, bé con nắm tay y, huơ huơ cây kiếm trong tay, trong giọng nói không kìm nén được phấn khích:

- Cha, từ nay con có kiếm rồi, con sẽ bảo vệ A Di thật tốt.

- Nguyệt Nhi thật giỏi, sau này A Di không lo bị ai bắt nạt.

- Đúng vậy. Ai bắt nạt A Di con sẽ dùng kiếm đuổi người đó đi.

Y xoa đầu bé, cùng bé con nói đủ thứ chuyện, vô cùng thân thiết. Người bên ngoài không rõ sự tình nhìn cảnh này đều lầm tưởng y và bé con là cha con ruột, không ngờ hai người vốn chẳng có chút huyết thống nào. Có lão phu nhân liếc nhìn theo, cảm thán, thật hiếm thấy có người phụ thân lại ân cần với nữ nhi như vậy, ánh mắt đầy ắp yêu thương, sủng nịch.

Trong hoàng cung, Đường Dục Thành nghe hoàng huynh kể lại sự việc, lông mày cau chặt, trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện Gia Luật Chất Cổ bị phế truất nửa năm trước Khiết Đan phản ứng không hề nhỏ. Tuy vậy mọi bằng chứng đều chỉ mũi nhọn về nàng, không có cách nào xoay chuyển. Nếu xử đúng tội trạng nàng sẽ bị xử tử, không được an táng trong lăng mộ hoàng gia, xác bị vứt cho sói hoang, bị ghi tên trong sách sử Đường quốc là kẻ phản đồ rắp tâm phá vỡ hòa khí hai nước. Cũng may có Đường Dục Thành can ngăn, dùng nhiều năm tình nghĩa phu thê đứng ra giữ lại mạng sống cho nàng, để nàng chịu phận giam lỏng ở Ninh phủ. Khiết Đan đến nước này không thể làm gì khác, còn phải dâng thêm vài phần cống phẩm để tạ tội thay Gia Luật Chất Cổ.

Chuyện nguôi ngoai không được bao lâu, Khiết Đan bỗng xảy ra chuyện. Hoàng đế Khiết Đan lâm bệnh, nhiều tháng không thể xuống giường, triều đình tạm thời do hoàng hậu nhiếp chính, việc nào hệ trọng mới bẩm báo lên hoàng đế. Hoàng đế Khiết Đan nhắc đi nhắc lại việc muốn gặp ái nữ Gia Luật Chất Cổ, hoàng hậu liền cử sứ thần sang Đường quốc cốt để thỏa ý nguyện của hoàng đế. Sứ thần khi gặp mặt Đường Duy Cẩn không ngừng kêu khóc về bệnh trạng của hoàng đế, mong Đường quốc nể tình hai nước hòa thân bao năm mà để Gia Luật Chất Cổ về gặp mặt ngài lần cuối. Tất nhiên lần gặp mặt này sẽ không kéo dài, Khiết Đan sẽ không kiếm cớ giữ người ở lại.

Đường Dục Thành và Đường Duy Cẩn bàn bạc một hồi, cảm thấy việc này không đơn giản. Gia Luật Chất Cổ ở Đường quốc gần mười năm, nhiều tin mật báo gửi về Khiết Đan đều do một tay nàng làm ra. Thân là nữ tướng do một tay Tiêu Cốt dẫn dắt, tài thao lược của nàng Đường Dục Thành đã tự mình nghiệm chứng, không thể coi thường.

Trước đây hoàng đế Khiết Đan gả nàng đi, nay lâm trọng bệnh lại muốn đưa người trở về, khó tránh khỏi khiến hai người nghĩ đến chuyện ông ta muốn truyền ngôi cho nàng. Ở Khiết Đan người ngồi trên đế vị không nhất thiết phải là nam tử, nữ nhân thực lực cường đại đều có khả năng chiếm giữ vị trí này, mà Gia Luật Chất Cổ hoàn toàn thích hợp, để nàng trở về Khiết Đan giống như thả hồ về rừng. Hiện tại đã bị phế truất, thân mang trọng tội thì việc đưa nàng trở lại Khiết Đan cũng tiềm ẩn nguy cơ không nhỏ.

Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ của Khiết Đan có lẽ ẩn sâu bên trong có nội tình. Hoàng hậu hiện tại vốn là kế mẫu của Gia Luật Chất Cổ, chính bà là người khiến hoàng đế gả Gia Luật Chất Cổ sang Đường quốc hoà thân, chắc chắn sẽ không cam chịu để một vương phi bị phế truất, một công chúa bị vứt bỏ mười năm trước quay lại nắm thực quyền. Gia Luật Nha Sư là nữ nhi ruột của bà, có tư cách leo lên đế vị dù danh tiếng vĩnh viễn không bằng Gia Luật Chất Cổ. Rất có thể lần này là muốn diệt trừ mầm mống ngáng đường của Gia Luật Nha Sư, dù sao Gia Luật Chất Cổ trở về Khiết Đan là mối nguy lớn.

Suy đi tính lại, Đường Duy Cẩn không chấp nhận lời đề nghị, nhắc nhở Đường Dục Thành tăng cường giám sát Gia Luật Chất Cổ. Hắn gật đầu, đáp ứng. Về sau nơi ở của Gia Luật Chất Cổ tăng thêm một tầng canh phòng, bất kì đồ dùng nào đưa vào cũng phải qua kiểm tra tỉ mỉ.

Sứ thần Khiết Đan không đạt được mong muốn, trong đêm gấp gáp viết thư về nước. Bên phía Khiết Đan hồi đáp, nói có thể thay đổi địa điểm gặp mặt, chỉ cần gặp được mặt Gia Luật Chất Cổ những thứ khác đều chấp thuận, trong thư chính là bút tích của hoàng đế Khiết Đan. Nét chữ run run không có hồn, người không có ánh mắt cũng nhìn ra chủ nhân của nó tình hình không ổn. Mật báo của Đường quốc gửi tin tức về, hoàng đế Khiết Đan đúng là mang trọng bệnh, thư vừa gửi đi đã lệnh chuẩn bị đại kiệu để đưa một thân bệnh đi gặp nữ nhi, hoàng hậu thì vẫn có không động tĩnh gì.

Hạ thấp đến mức này, Đường Duy Cẩn không thể từ chối, đành hạ chỉ xuống, ngày gặp định vào cuối tháng mười tại biên giới Đường quốc - Khiết Đan, chính là nơi xảy ra chiến tranh lần trước, mỗi bên hạ trại cách biên giới hai mươi dặm. Gia Luật Chất Cổ sẽ được đưa đến gặp hoàng đế Khiết Đan, thời hạn ba ngày, trong ba ngày này sẽ luôn có người bên cạnh giám sát. Đội quân đi theo hộ tống gồm năm trăm người, một đội khác gồm ba trăm người đóng quân cách năm dặm, đề phòng có bất trắc xảy ra. Người trực tiếp phụ trách đưa Gia Luật Chất Cổ đi là Đường Dục Thành. Mọi chuyện ổn thoả, sứ thần Khiết Đan về nước, Đường Dục Thành tiếp nhận ý chỉ, đầu tháng mười sẽ khởi hành.

Cao Minh Thư biết chuyện, nhìn thời gian còn hơn một tháng, hỏi Đường Dục Thành trước lúc khởi hành có thể bớt chút thời gian để Minh Nguyệt gặp Gia Luật Chất Cổ hay không, hơn nửa năm rồi bé con không gặp mẫu thân, ngày thường vốn không có cơ hội tiến vào nơi canh phòng cẩn mật kia. Đường Dục Thành gật đầu đáp ứng, hắn giữ lại mạng sống của nàng một phần lí do cũng vì hài tử.

Bé con biết tin mình sắp được gặp mẫu thân vô cùng vui mừng, thích ý dụi dụi vào lòng Cao Minh Thư. Y mỉm cười bế bé con lên, bắt đầu thấy nặng tay. Cũng phải thôi, giờ bé con năm tuổi, so với lần đầu gặp gỡ đã lớn hơn nhiều, đường nét càng tinh xảo hơn, phần giống Gia Luật Chất Cổ nhỉnh hơn đôi chút. Y bất giác nghĩ đến Gia Luật Chất Cổ, hài tử trắng nộn đáng yêu, lúc nào cũng hướng về mẫu thân mà người chẳng hề dành tình thương cho bé. Suy cho cùng sinh ra trong dòng dõi đế vương cũng không chắc sẽ hạnh phúc, như bé con đây, tình cảm từ mẫu thân là điều gì đó rất xa vời.

Tháng mười, cổng Ninh phủ một hàng dài binh mã xếp hàng nghiêm chỉnh, khí thế bức người. Trước lúc khởi hành một canh giờ, Đường Dục Thành dẫn Minh Nguyệt vào trong tiểu viện được canh phòng nghiêm ngặt. Bé con hồi hộp, bồn chồn, trong lòng không giấu được nỗi chờ mong. Nửa năm rồi chỉ quanh quẩn bên ngoài, giờ được vào trong gặp mẫu thân, có phải mẫu thân sẽ ôm ôm bé một chút không? Nghĩ như vậy bé vô thức nở nụ cười, ánh mắt sáng rỡ, giống hệt mặt trời nhỏ bước chân vào không gian ngột ngạt.

Trong tiểu viện thay đổi rất nhiều. Nhiều chỗ bị huỷ đi, cây cối không được chăm sóc chết rũ héo úa, lá khô rơi rụng đầy đất, nhìn vào chỉ thấy một mảnh ảm đạm, tiêu điều. Hạ nhân bị đưa đi gần hết, chỉ còn sót lại vài người, chút ít này không đủ khiến tiểu viện nhiều thêm một phần sức sống. Bé con nhìn nơi chốn quen thuộc thấy sao xa lạ quá, ngơ ngác nhìn. Đường Dục Thành điểm vào mũi bé, nhắc nhở:

- Nguyệt Nhi, không nhanh sẽ muộn mất.

Bé con không nhìn ngó nữa, bước chân nhỏ tiến đến gian phòng quen thuộc. Người bé mong ngóng rốt cuộc xuất hiện. Nàng mặc y phục Khiết Đan đơn giản, không tô son điểm phấn, người gầy hơn trước, ánh mắt lạnh lẽo. Bé hơi quýnh lên, tay vò vò gấu áo, vui mừng nhìn Gia Luật Chất Cổ. Nàng nhìn bé đôi chút, ánh mắt dịu đi, rất nhanh chút dịu dàng bay biến không tung tích. Hướng về phía Đường Dục Thành, giọng nói không che giấu địch ý:

- Vương gia.

Hắn không để tâm, đáp lại:

- Nguyệt Nhi rất nhớ ngươi, ta dẫn nó đến gặp ngươi một chút.

Gia Luật Chất Cổ nhìn đôi con ngươi chờ mong luôn dõi theo mình, trong lòng cảm xúc hỗn độn. Bàn tay nắm chặt lại rồi khẽ buông, nhẹ giọng gọi:

- A Phỉ, lại đây.

Bé con được sự cho phép của Đường Dục Thành, vui vẻ đi về phía nàng, bước chân nhanh hơn mọi ngày. Đến trước mặt Gia Luật Chất Cổ bé dừng lại, không dám ôm nàng, rất sợ bị đẩy ra, dù vậy vẫn vô cùng vui vẻ, gọi:

- Mẫu thân.

Nàng ngồi xuống, động tác cứng ngắc nắm lấy tay bé. Bé con vì chút động chạm này mà nhoẻn miệng cười, cực kỳ thoả mãn, trước giờ mẫu thân ít chạm vào bé, lần này vẫn là thân mật nhất. Nàng hỏi mấy câu đơn giản:

- Ngươi ở cùng hắn và Cao Minh Thư có tốt không?

- Dạ, tốt lắm ạ. Phụ thân và Minh Thư tốt lắm.

- Mỗi bữa ăn có nhiều không?

- Con ăn nhiều lắm, mỗi bữa đều ăn một bát cơm đầy...

Một người hỏi, một người đáp, toàn những câu đơn giản. Gia Luật Chất Cổ lần đầu tiên đối với bé mở lời nói những câu này, lời nói không được tự nhiên, qua một lúc mới thoải mái hơn. Với bé con những lời này đã đủ khiến bé vui cả tháng, khuôn mặt như con mèo nhỏ thoả mãn vì được ăn cá no căng bụng.

Được một lúc bé con rụt rè hỏi nàng vài câu, ngoài mong đợi nàng đều trả lời hết khiến bé càng hỏi nhiều hơn, chỉ tiếc không thể đem mọi chuyện ra nói một lần. Nàng không giống trước đây sẽ lạnh nhạt hoặc lờ đi mỗi khi bé hỏi, rất kiên nhẫn đáp lại. Đường Dục Thành nghĩ thầm, rất có khả năng nửa năm không gặp mà tình cảm của nàng với bé con tiến triển đôi chút.

Thời gian có hạn, gần sát giờ khởi hành, Đường Dục Thành gọi Minh Nguyệt:

- Nguyệt Nhi, đi thôi, phụ thân dẫn con về chỗ Minh Thư.

Bé con quyến luyến nhìn mẫu thân, nhưng dù không muốn vẫn phải trở về bên chân phụ thân. Gia Luật Chất Cổ lần đầu tiên có chút không nỡ, gọi giật bé lại:

- A Phỉ.

Bé con quay đầu, thấy mẫu thân giang hai tay ra, ngơ ngác nhìn. Ngay giây sau bé vội vã chạy đến nhào vào lòng nàng, ôm chặt không muốn rời, dụi dụi mặt vào lòng nàng, không ngừng gọi:

- Mẫu thân, mẫu thân.

Hai người ôm nhau một lát, Gia Luật Chất Cổ chủ động gỡ bé ra, nói:

- Được rồi, trở về đi.

Bé con thoả mãn gật đầu:

- Dạ.

Trước lúc rời đi bé con vội thơm một cái lên má Gia Luật Chất Cổ, nhanh chóng chạy về bên chân Đường Dục Thành. Gia Luật Chất Cổ ngẩn người, nhìn theo bóng bé con. A Phiến tiến lên hỏi:

- Chủ tử, chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Nàng sờ vòng cổ trước ngực, bên trên gắn mặt đá tinh xảo. Bỏ đi, lần tới sẽ đưa cho nó. Sắp tới nhiều chuyện xảy ra, vẫn nên để nó ở đây, nơi này an toàn hơn so với bất luận nơi nào.

Đường Dục Thành đưa bé con về chỗ Cao Minh Thư, từ biệt y chuẩn bị lên đường. Y chỉnh lại áo cho hắn, chúc hắn một câu đơn giản:

- Dục Thành, đi đường cẩn thận.

      Hắn hôn môi y thay cho lời đáp ứng. Y mỉm cười, coi như hiểu ý.

Tiễn hắn đến cổng Ninh phủ, y kịp thấy bóng lưng Gia Luật Chất Cổ leo lên một chiếc xe ngựa đặc biệt. Trông nó không khác gì hộp sắt khổng lồ, hai bên có ô cửa hắt vào chút ánh sáng. Y cảm thán, nàng gầy đi rồi, bị giam lỏng như vậy sao có thể sống tốt.

Đoàn binh mã rời Ninh phủ, hướng về Khiết Đan. Gió thu mát mẻ thổi đến, Cao Minh Thư nhìn sắc trời, không hiểu sao dấy lên bất an trong lòng.
------------------------------

THÔNG BÁO: "Cưỡng đoạt" trên wattpad sẽ đăng hoàn chính văn, các phiên ngoại còn lại sẽ up trong Ebook, dự định giá là 49k, gửi qua mail hoặc facebook 🥰 hi vọng mn ủng hộ mình để có thêm động lực viết thêm các bộ sau, kiếm chút tiền mua kẹo. Bên cạnh bán ebook thì mình sẽ tặng ebook cho những bạn:

      - Giật tem nhiều nhất: 1 bạn.

      - Cmt nhiều nhất: 3 bạn.

      Sau khi chương cuối được up mình sẽ tổng hợp lại những bạn đạt yêu cầu để tặng ebook nên giờ mn cmt nhiều nhiều nha, sẽ có cơ hội được ebook đó. Tối sẽ thay thông báo bằng chương 66 ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net