03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên nhân của mọi chuyện đều xảy ra trong tiết thể dục chiều nay. Tiết thể dục thường được tổ chức chung với lớp một, năm và lớp bảy. Ngày trước mỗi lần đến tiết này đều là Hạ Thiên lôi kéo Mạc Quan Sơn cùng nhau đánh bóng rổ, gần đây lại bỏ thêm Di Lập vào.


Lúc này tiết trời đã là tháng mười hai cuối năm sương lạnh, một đống người ai nấy cũng đều bọc mình vào những chiếc áo lông thật dày, khóa kéo chỉ hận không thể kéo đến đỉnh đầu, đem mặt giấu nhẹm đi trong lớp vải ấm. Nhưng sau một trận bóng rổ, mọi người trong sân ai cũng bắt đầu thấy nóng lên, áo khoác đã sớm đem vứt đầy trên hiên ghế, Di Lập cũng là trực tiếp đem áo khoác cởi bỏ ra, chỉ còn lại trên người mỗi một cái áo hoodie toan tính đi rửa mặt.


Hạ Thiên nhìn thấy Di Lập cởi ra áo khoác mặt liền bắt đầu đen đi, cái áo hoodie màu vàng chói lọi đó rõ ràng chính là của Mạc Quan Sơn, tại sao lại ở trên người nó?


"Tại sao nó lại mặc áo của mày?" Hạ Thiên ngăn lại ham muốn chất vấn Mạc Quan Sơn, cắn răng nhẹ giọng hỏi.


"Tối qua nó giặt quần áo nên tiện luôn lấy mặc một cái áo của tao." Mạc Quan Sơn nói.


"Nó tối qua ở nhà mày?" Hạ Thiên híp mắt hỏi.


"Ờ, hôm qua nó qua nhà tao chơi game, muộn quá rồi liền ngủ lại." Mạc Quan Sơn không nhận thấy được áp suất thấp của Hạ Thiên, ngữ khí lơ lỏng bình thường mà đáp.


"NÓ NGÀY HÔM QUA, BUỔI TỐI, NGỦ, LẠI NHÀ MÀY..." Hạ Thiên nghiến răng, ánh mắt âm trầm, miệng một chút một chút từ từ rỉ ra những lời này.


Mạc Quan Sơn lúc này rốt cuộc nhận thấy có điểm không thích hợp, nhìn lên Hạ Thiên, thăm dò hỏi: "Mày thấy khó chịu sao?"


"Không có." Hạ Thiên bỗng nhiên cong lên khóe miệng, nhưng trong ánh mắt lại không có một ý cười nào.


Mau tới dỗ tao! Tao con mẹ nó sắp tức chết rồi!!


Mạc Quan Sơn nhìn Hạ Thiên mặt ngoài đang không chút sứt mẻ đoái hoài, khô cằn mà "À" một tiếng.


À?? Chỉ là "À"?? Hạ Thiên nhìn tên nhóc trước mặt bộ dáng thờ ơ, trong lòng tức giận đến muốn nổ tung. Mạc Quan Sơn đầu óc rốt cuộc là phát triển như thế nào, nó cả ngày suy nghĩ cái gì vậy? Vì cái gì con mẹ nó không để ý?! Vẫn là nói, tuy rằng thích tao, nhưng nếu so sánh với Di Lập, vẫn là thằng đấy quan trọng hơn?


Hạ Thiên nghĩ đến đây, trong lòng trầm lặng đi xuống.


Hắn cầm lên áo khoác, nhìn thật sâu vào Mạc Quan Sơn, nói: "Tối nay tới nhà tao đi? Tao muốn ăn thịt bò hầm."


Mạc Quan Sơn cau mày, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, ấp úng mà không có trả lời.


"Không được?" Trái tim Hạ Thiên chết lặng.


"A thì...... Tao hôm nay cùng Di Lập có hẹn chút việc."


"À..." Hạ Thiên cười tự giễu một tiếng, quay người sải bước đi.


Mạc Quan Sơn không có đuổi theo, Hạ Thiên bước nhanh trở về lớp học, mặt lạnh tanh không thèm phản ứng lại những người trên đường hướng hắn chào hỏi, vào lớp liền ngồi vào bàn học im lặng.


Hắn nghĩ, lần này bản thân giận dỗi thể hiện đủ rõ ràng, trực tiếp trầm mặt rời khỏi dứt khoát như vậy, Mạc Quan Sơn có ngốc đi nữa cũng là nhìn ra được. Nếu Mạc Quan Sơn có một chút để ý hắn, có một chút đem Hạ Thiên hắn để ở trong lòng thì Mạc Quan Sơn sẽ tới dỗ dành hắn, cậu nên huỷ hẹn với Di Lập và ngoan ngoãn cùng hắn về nhà.


Nếu Mạc Quan Sơn thật sự làm như vậy, hắn sẵn sàng bao dung, chỉ cần Mạc Quan Sơn dỗ dành hai câu liền sẽ tha thứ ngay, sau đó hai người lại ấm áp mà cùng nhau dạo một vòng siêu thị, ngọt ngào mà ăn một bữa cơm chiều, sau đó hắn sẽ hướng Mạc Quan Sơn thông báo. Nói cho Mạc Quan Sơn biết hắn thích cậu bao nhiêu, gần đây bởi vì Di Lập mà bị cậu bỏ rơi có bao nhiêu tủi thân, và tốt nhất còn muốn có thêm một cái hôn để đền bù.


Nhưng mà lại không có.


Cái gì cũng đều không có, Mạc Quan Sơn đã không có tới dỗ hắn, tan học cũng không có chờ hắn. Hạ Thiên nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Mạc Quan Sơn, tay nắm chặt di động, hắn thậm chí không nhận được một cái tin nhắn nào của cậu cả ngày hôm nay.


Mày có thật sự thích tao không?


Mày nếu thật sự thích tao, như thế nào lại đối xử với tao như vậy?


Mạc Quan Sơn mày có phải hay không không có trái tim? Hay là trái tim mày căn bản không đặt ở chỗ tao?


Hạ Thiên đem thuốc lá trong miệng ấn dập trên tường, lưu lại một vệt khói đen.


Được, Mạc Quan Sơn, mày được lắm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net