7. Tương Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Đại nhân, thuộc hạ tối hôm qua nhìn thấy Tằng tướng quân vào thành.

_Cái nào tướng quân?

_Chính là trấn bắc tướng quân Tằng Khả Ny.

Tương Dương tri phủ họ Phí, buổi sáng ông ta đang ở chính đường uống trà liền nghe thuộc hạ báo cáo, nghe vậy ông ta vội đặt tách trà xuống bàn đứng dậy đi đến trước mặt thuộc hạ đang còn quỳ đó

_Đứng lên đi, ngươi xác định là hắn?

_Tiểu nhân không quen biết Tằng tướng quân, nhưng tiểu nhân từng nhìn thấy ngựa của hắn, theo tiểu nhân biết thì con ngựa đó tên Hắc Phong, ngoài Tằng tướng quân ra thì không ai có thể chạm vào nó, theo tiểu nhân thấy nhất định là hắn.

Phí tri phủ trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng phản ứng lại

_Vậy ngươi biết hiện tại hắn ở đâu sao?

_Vâng vâng vâng, tiểu nhân tối hôm qua liền đi theo, thấy Tằng tướng quân vào quán trọ Minh Hiên, bất quá bên người hắn còn có một vị cô nương rất xinh đẹp.

_So với nữ nhi của ta ai đẹp hơn?

_Nàng ấy... đẹp... đẹp... đẹp hơn tiểu thư.

Hắn lấp bấp nói xong cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đại nhân của hắn, chính là hắn không nói dối nha, vị kia thật sự quá đẹp. Phí tri phủ hừ một tiếng phất tay áo trở lại ghế ngồi.

Cốc..cốc..cốc... tiếng gõ cửa làm Tằng Khả Ny thức giấc, nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn tự giác mỉm cười, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn sau 15 năm đi, từ khi hắn đặt chân đến bắc phương liền không thể nào yên giấc, trên vai hắn gánh vác quá nhiều thứ khiến hắn không thể chìm vào giấc ngủ. Bây giờ hắn trở lại rồi, người hắn ngày đêm mong nhớ lại đang nằm trong lòng hắn, hắn có thể yên tâm ở bên cạnh nàng mà không cần suy nghĩ.

_Khách quan, ngài thức dậy chưa?

Tiếng gõ cửa vẫn không dứt, Dụ Ngôn khẽ nhăn mày cựa quậy, Tằng Khả Ny thấy nàng khả ái như vậy liền đưa tay nhéo mũi nàng, nàng liền chui vào ngực hắn trốn

_Ta đi mở cửa, nàng nhanh rời giường đi thôi!

Hắn nói xong liền xuống giường thay y phục, sau đó đi mở cửa, là tên tiểu nhị hôm qua tiếp đón bọn họ, Tằng Khả Ny nhíu mày nhìn hắn hỏi

_Có chuyện gì sao?

_Là như này, bên dưới có vài vị quan sai đến tìm ngài.

_Quan sai tìm ta làm gì?

_Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ, ngài có thể đi hỏi bọn họ.

Tằng Khả Ny đóng cửa, mang theo thắc mắc đi xuống lầu, tên lính gác cổng thành hôm qua thấy Tằng Khả Ny, hắn vội cung kính hành lễ

_Thuộc hạ bái kiến tướng quân, tri phủ đại nhân cho mời ngài.

Tằng Khả Ny trở lại phòng thì Dụ Ngôn đã chỉnh tề ngồi đó chờ hắn, thức ăn cũng bày sẵn trên bàn, nhưng sao lại là đồ chay, hắn có chút không vui, Dụ Ngôn sớm đã nhìn ra nhưng không vạch trần hắn, hắn vừa ăn vừa nói cho nàng nghe việc vừa rồi, Dụ Ngôn nghe xong liền đáp

_Không phải chàng thắc mắc sao, đi đến đó liền biết.

Xe ngựa dừng lại trước đại môn Phí phủ, Tằng Khả Ny nhảy xuống, sau đó đưa tay đỡ lấy Dụ Ngôn dìu nàng bước xuống, hắn xoay người đã thấy Phí tri phủ cung kính chấp tay hành lễ với hắn

_Hạ quan Phí Huyền Quang bái kiến tướng quân.

_Đại nhân không cần đa lễ, bất quá ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không biết đại nhân lại nhận ra ta đây?

Phí tri phủ trán đẫm mồ hôi vì câu hỏi của Tằng Khả Ny, hắn mang theo hai người vào chính đường, rồi mới nói

_Là thuộc hạ của hạ quan nhìn thấy ngài, hạ quan liền muốn mời ngài ghé lại hàn xá uống tách trà.

Thấy Tằng Khả Ny không trở lời, Phí tri phủ âm thầm lau mồ hôi trên trán, lúc này hắn mới nhìn đến vị cô nương luôn đi bên cạnh Tằng tướng quân, quả thật nàng đúng là một đại mỹ nhân, nữ nhi của ta không thể so được với nàng.

_Không biết vị này là...

_Tiểu nữ Dụ Tư Nam, bái kiến đại nhân.

Phí tri phủ nghe đến cái tên này liền giật mình hỏi lại

_Tư Nam? Ngươi... ngươi chính là Dụ Tư Nam thần y?

_Tư Nam chỉ có chút tài mọn, thật không xứng với hai chữ thần y.

Tằng Khả Ny ngồi một bên uống trà, trong lòng không khỏi cảm thán, xem ra Dụ Ngôn những năm này danh tiếng thật lớn, khắp nơi đâu đâu cũng đều biết đến nàng, thật ra hắn rất tự hào, nhưng sao lại có chút ghen tị đây, dân chúng còn không biết Tằng Khả Ny ta là ai đâu.

Phí tri phủ nghe Dụ Ngôn xác nhận liền vui vẻ hẳn lên, cũng không sợ Tằng tướng quân mặt lạnh ngồi đó, hắn liên tiếp nói chuyện với Dụ Ngôn

_Thật tốt quá, hạ quan ở đây thỉnh cầu Tư Nam cô nương giúp hạ quan, phu nhân của hạ quan mắc bệnh đã nhiều năm, bất kể hạ quan tìm bao nhiêu vị lang y danh tiếng họ đều không chữa khỏi.

_Đã vậy, tại sao đại nhân tin tưởng Tư Nam có thể chữa?

Nghe Dụ Ngôn nói vậy, Phí tri phủ sửng sốt có chút lo lắng, nhưng rất nhanh hắn liền đáp

_Mặc kệ Tư Nam cô nương có thể chữa khỏi hay không, ta cũng muốn để cô nương thử một lần, dù là một cơ hội nhỏ nhoi để sống ta cũng muốn tranh thủ cho phu nhân của ta.

Đúng là một lão đầu si tình, không biết hắn có bao nhiêu vị phu nhân đây, nếu hắn ba vợ tám nàng hầu thì cơ hội này liền không đáng. Tằng Khả Ny đang chìm trong suy nghĩ của mình, ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt Dụ Ngôn nhìn mình. Ngay cả Phí Huyền Quang cũng nhìn hắn, đưa tay che miệng giả vờ khụ một tiếng

_Khụ... Vậy nàng liền thử xem sao.

Phí tri phủ lập tức cho người đi mời Phí phu nhân, chưa qua bao lâu nha hoàn đã dìu phí phu nhân ra tới, nghe nha hoàn nói thì đây có lẽ là Tằng tướng quân và vị thần y đó đi.

Dụ Ngôn vừa xem mạch vừa quan sát Phí phu nhân, sắc mặt bà ấy có chút trắng bệch, mạch đập cũng không rõ ràng cho lắm, xem ra bệnh đã rất lâu

_Phu nhân cảm thấy trong người khỏe sao?

Phí phu nhân chậm rãi trả lời

_Lão thân luôn cảm thấy khó thở, từ nhiều năm trước đã như vậy, nhưng cho đến gần đây thì càng trở nặng, tim đôi lúc đập rất nhanh, đôi lúc dường như muốn ngừng đập.

_Có phải những lúc kích động tim đập rất nhanh, rất khó thở và còn bị ngất?

_Ân.

Phí tri phủ đứng một bên nghe xong không khỏi khâm phục, danh xưng thần y này không phải là hữu danh vô thực, xem ra lão bà của hắn có cơ hội chữa khỏi rồi.

Phí Huyền Quang vốn dĩ là tên thư sinh nghèo nàn không nơi nương tựa, từ nhỏ liền quen biết phu nhân của hắn, hắn hứa sau này đỗ trạng nguyên liền trở lại cưới nàng, tuy hắn không đỗ trạng nguyên, nhưng thám hoa lại là hắn, hắn liền quay đầu cưới nàng, còn hứa sau này sẽ không nạp thiếp, phu thê bọn họ gắn bó đến nay đã hơn 20 năm, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, nhi tử bây giờ đã là tri huyện , nữ nhi cũng gả cho người ta. Hắn nửa đời thanh quan, chưa từng làm điều ác, không nghĩ người duy nhất bên cạnh hắn cũng sắp không còn, gặp được Dụ Tư Nam ai biết hắn vui biết chừng nào.

Sau khi Phí phu nhân đi nghỉ ngơi, Dụ Ngôn không vòng vo liền nói thẳng với Phí tri phủ

_Nếu ta xem không lầm, vấn đề là nằm ở tim của phu nhân.

_Vậy có cách nào trị khỏi không?

_Cách tức nhiên là có, nhưng ta làm không được.

_Thỉnh cầu Tư Nam cô nương cứu lấy bà ấy.

Mặc kệ Phí tri phủ nói gì, Dụ Ngôn một mực im lặng, thấy vậy hắn liền quay sang Tằng Khả Ny

_Tướng quân, hạ quan cầu xin ngài hãy giúp hạ quan.

Tằng Khả Ny tức nhiên sẽ không làm khó Dụ Ngôn, nhưng thấy Phí Huyền Quang yêu thương lão bà của mình như vậy hắn cũng động lòng

_Nàng không phải có cách sao?

Dụ Ngôn im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói

_Cách trị khỏi duy nhất chỉ có thể là thay cho phu nhân một quả tim khỏe mạnh khác.

Không những Phí tri phủ nghe xong bị dọa mất hồn, mà cả Tằng Khả Ny cũng vậy, hắn chưa từng nghe đến việc này nha, làm sao có thể moi tim của một người ra mà có thể sống, còn đang liên tưởng đến viễn cảnh rùng rợn đó, liền nghe Dụ Ngôn nói tiếp

_Phương pháp đó ta chỉ đọc qua trong sách, ngay cả sư phụ cũng chưa từng thử qua, bất quá ta có thể giúp phu nhân châm cứu, phối dược, bà ấy có thể sống thêm vài năm không có vấn đề gì.

Các vị đại phu trước đây đều bó tay không thể trị, nói bà ấy sống không quá năm nay, nghe Dụ Ngôn nói bà ấy có thể sống vài năm nữa, mặc dù không nhiều lắm nhưng Phí tri phủ cảm thấy quá đủ rồi, có thể hảo hảo cùng bà ấy vui vẻ bên nhau đều là những ngày hạnh phúc, nếu nhi tử, nữ nhi có thể trở lại càng hảo.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay sang chấp tay hướng Tằng Khả Ny thỉnh cầu thêm lần nữa

_Tướng quân, có phải ngài sẽ trở lại kinh thành?

Tằng Khả Ny nghe xong liền nghi hoặc, nhưng hắn vẫn gật đầu

_Hạ quan cầu tướng quân ban cho hạ quan một lần ân, tướng quân giúp thông cáo đến thượng thư đại nhân, để nữ nhi của hạ quan về thăm mẫu thân của nàng được không, đã có hai năm nàng không trở về, mẫu thân nàng ngày đêm mong nhớ bệnh đều nặng thêm.

_Cái nào thượng thư?

_Chính là hình bộ thượng thư Tôn đại nhân.

Hình bộ thượng thư còn không phải là cữu cữu của hắn sao? Tằng Khả Ny có chút nghi hoặc nhìn Dụ Ngôn, Dụ Ngôn biết hắn đang nghĩ gì liền tiếp lời

_Chàng ở biên quan còn không biết Tôn Nhuế đã cưới vợ đi, hắn cưới chính là nữ nhi của Phí đại nhân.

Hai năm trước Dụ Ngôn trở lại Tướng quân phủ thăm Dụ phu nhân vừa đúng lúc là ngày đại hôn của Tôn Nhuế. Nàng không nghĩ hoàng khố như hắn lại có người chịu gả con gái cho hắn nha, lúc đó nàng liền nghĩ chắc chắn bên thông gia chưa nghe xú danh của hắn.

_Đại nhân yên tâm, sau khi trở lại Trường An ta nhất định bảo Tôn Nhuế mang Thấm Nguyên đến thăm ngài cùng phu nhân.

_Tư Nam cô nương quen biết Thấm Nguyên nhà ta?

_Tôn Nhuế liền là ta biểu đệ, nương tử của hắn sao ta lại không biết đây?

Xem ra từ đầu đến giờ Phí tri phủ vẫn không biết Dụ Ngôn là ai đi, Tằng Khả Ny không khỏi cười nói với nàng

_Nhưng ta không biết a.

_Không phải do chàng không ở nhà?

Phí tri phủ ngây người, hắn không biết Tằng tướng quân còn có thể nói đùa đâu, xem ra vị tướng quân này không phải máu lạnh vô tình như dân chúng trong thiên hạ đồn đại.

Hắn lại vô tình phát hiện ra điều gì đó, không phải Tôn thượng thư chỉ có một tỷ tỷ thôi sao, Tư Nam cô nương lại nói Tôn Nhuế là biểu đệ của nàng, chẳng lẽ là...

_Tư Nam cô nương, cô là Dụ tiểu thư?

Hắn mang theo nghi hoặc mà hỏi Dụ Ngôn, nhưng không nhận được câu trả lời nào, chỉ thấy nàng và Tằng tướng quân cười nhìn hắn, hắn liền biết suy đoán của mình là đúng.

_Dụ tiểu thư, hạ quan có mắt mà không nhận ra ngài.

_Ta với nàng ấy vốn dĩ sẽ không ai có thể nhận ra, chỉ tại ngươi bắt hai người bọn ta đến đây.

_Tướng quân, hạ quan... hạ quan nào có lá gan bắt ngài cùng tiểu thư.

Tằng tướng quân quả thật rất thích đùa, từ đầu đến cuối Phí tri phủ bị đùa toát mồ hôi đến mấy lần. Nhưng không sao, dù gì hắn cũng ngàn lần vạn lần cảm tạ hai vị ân nhân ra tay giúp đỡ.

Ngày thứ ba, sau khi châm cứu lần cuối cho Phí phu nhân, Dụ Ngôn viết đơn thuốc để lại, dặn dò kỹ lưỡng từ chút để Phí tri phủ phải để ý chăm sóc không được sơ sót, sau đó nàng cùng Tằng Khả Ny tiếp tục lên đường trở về Trường An, còn không quên mang theo thư do Phí tri phủ viết cho Phí Thấm Nguyên.

Từ Tương Dương đến Trường An cũng mất hơn mười ngày đường, hai người bọn họ không gấp gáp trở về, ngược lại trên đường đi gặp cảnh đẹp đều dừng lại thưởng thức. Thực ra, những năm sống với Lão Quách, Dụ Ngôn đã theo hắn đi rất nhiều nơi, chẳng qua lần này là cùng với Tằng Khả Ny nên nàng cảm thấy mọi thứ đều trở nên khác lạ mới mẻ, suốt chặn đường hắn luôn bảo vệ, chăm sóc cho nàng, nàng biết 15 năm nàng khó chịu trong lòng, nhưng hắn chịu khổ gấp trăm lần thì sự khó chịu đó của nàng có tính là gì, bây giờ hắn trở lại bên cạnh nàng, từng chút từng chút quan tâm nàng, rất chiều chuộng nàng, nhưng tính trẻ con nghịch ngợm đó đã không còn nữa, thay vào đó là nét phong sương nhiều năm bao phủ, buộc hắn phải trưởng thành hơn. Có một điều hắn không thay đổi được mà nàng nhận ra ở hắn đó là ánh mắt ôn nhu dịu dàng của hắn khi nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net