Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hội để sống. - Quốc nói, thái độ bình tĩnh đến mức đáng sợ. - Tại sao Châu lại làm như vậy ?

- Châu muốn cậu phải sống. - Phương đáp.

- Châu đâu nhất thiết phải đánh đổi mạng sống của mình vì tôi đâu chứ ? - Quốc nói, trong lòng sớm đã ngập tràn cuồng phong giông tố.

- Cậu là một người chiến sĩ, thường xuyên phải đối đầu với tử thần, vậy nên trực giác của Châu mách bảo rằng lời bà Sáu nói có phần chính xác, ngay cả tôi cũng cảm thấy vậy. - Phương nói. - Từ hôm đó Châu đã âm thầm chuẩn bị, nếu như một trong hai người phải hi sinh, như vậy người đó sẽ là Châu.

- Châu chuẩn bị những gì ? - Quốc hỏi lại.

- Châu ... giúp tôi với cậu kết thân với nhau. - Phương cắn môi nói.

- Là sao ? - Quốc khó hiểu hỏi lại.

- Châu nghe bà Sáu nói rằng tôi hợp với cậu hơn, giả sử Châu có thực sự hi sinh, như vậy sẽ có tôi ở bên cậu, thay Châu xoa dịu nỗi đau, từng bước thay thế hình bóng của Châu trong lòng cậu. - Phương lí nhí nói. - Châu khuyên tôi nên nhập ngũ, gia nhập đội Ưng Nhãn, cũng khuyên tôi tham gia hội thao quân sự toàn quốc, cố gắng hi sinh một chút để giành lấy thiện cảm của cậu.

Trước giờ cậu cứ nghĩ Phương nhập ngũ, tham gia đội cứu hộ đơn thuần vì có chung một lí tưởng giải cứu đồng bào với cậu, không ngờ mọi chuyện đều là vở kịch được đạo diễn bởi Châu. Giây phút vở kịch đó hạ màn, bí mật cũng được tiết lộ, đầu óc Quốc rối tung như một mớ bòng bong, chẳng suy nghĩ được gì nữa.

- Châu là ngưòi khó mở lòng mình với ai khác, cả đời cậu ấy chỉ yêu duy nhất một mình cậu. - Phương kể tiếp. - Cậu ấy cho rằng nếu cậu mất, phần đời còn lại cô ấy sẽ sống trong hiu quạnh, mãi chìm trong đau khổ giống như cậu hiện giờ vậy, không thể mở lòng mình với người khác, cô độc sống nốt phần đời còn lại.

"Nhưng Châu biết rằng, nếu người còn sống là cậu, cho dù thời gian đầu cậu cũng sẽ đau khổ nuối tiếc, nhưng thời gian sẽ dần xoa dịu cho cậu, cậu sẽ dần quen biết với những người mới, cuối cùng sẽ trở về với cuộc sống bình thường như trước khi cậu quen Châu thôi."

- Châu đã kì vọng cậu có thể sống tốt sau khi mọi chuyện kết thúc. - Phương nói. - Nhưng nếu như Châu có thể nhìn thấy được tình trạng của cậu hiện giờ, cậu ấy chắc sẽ thất vọng lắm.

- Bà Sáu vốn đoán được tôi là người phải hi sinh, nhưng Châu đã xoay chuyển được kết cục, thế mạng cho tôi được sống tiếp. - Quốc nói, cảm thấy cổ họng mình chợt trở nên khô khốc. - Chẳng lẽ một người có thể thay đổi được tương lai của mình, cũng như tác động tới vận mệnh của người khác hay sao ?

- Lúc đó bà Sáu đã từng gợi ý cho Châu rồi. - Phương nói tiếp. - Coi bói là một cách biết trước tương lai của mỗi người, nhưng thời gian là một dòng sông chẻ thành nhiều nhánh, vận mệnh vẫn là do mỗi người tự định đoạt.

- Tôi vẫn không hiểu. - Quốc nói. - Tại sao cô ấy vẫn lựa chọn hi sinh bản thân mình để tôi được sống chứ ? Cô ấy nghĩ rằng nếu như tôi được sống thì sẽ dễ yêu một người khác, thay thế hình ảnh của cô ấy trong lòng tôi được ư ? E rằng tôi cũng sẽ giống như cô ấy, khó có thể quên đi chuyện này mất.

- Cậu ấy hi sinh để cậu được sống chính là vì cậu ấy yêu cậu. - Phương nói. - Cho dù cậu có yêu cô ấy nhiều như thế nào, cũng không lớn lao bằng tình cảm mà cậu ấy dành cho cậu đâu, thật đấy !

Có một sự thật mà lúc đó và thậm chí mãi về sau Phương cũng sẽ không kể cho Quốc biết, mà chuyện này cũng là do Vy kể lại với cô. Đó là khi mọi người đang đối đầu với Nhân ở Phố đi bộ Nguyễn Huệ trong chiến dịch Ánh Dương một năm trước, khi Nhân cho zombie tràn xuống đường tàu điện ngầm để truy kích Châu, Châu đã xung phong bọc hậu, cuối cùng bị một zombie đè ngã ra đất, may mà khi đó Châu đang cầm khẩu súng AK - 47, chèn họng zombie kia, vật lộn không cho zombie đó tấn công mình.

Nhưng rồi lúc đó, một zombie khác lao tới, nếu ở góc độ của Châu, nòng súng mà cô đang cầm chĩa về phía zombie kia, chỉ cần cô bóp cò một cái là có thể kết liễu được zombie đó, tự giải thoát cho chính mình. Nhưng cuối cùng cô đã không làm như vậy, zombie kia kịp cắn vào cổ tay cô, sau đó Văn mới chạy tới, một cú giết chết cả hai zombie kia.

Khi thấy vết cắn trên cổ tay Châu, hiện rõ dưới ánh đèn pin, Vy mới xót xa hỏi cô : "Tại sao mày làm như vậy ?"

- Thời gian là một dòng sông chẻ thành nhiều nhánh, vận mệnh là do mỗi người tự định đoạt. - Đó chính là câu trả lời mà Vy nhận được từ Châu.

Sự thật đã chứng minh, nếu như Châu không biến thành zombie cấp cao, khống chế tinh thần của Nhân và một số lượng lớn zombie khác, e rằng cả hai đội Ưng Nhãn và Cuồng Nộ khi đó đã bị diệt toàn quân, Quốc bị mắc kẹt lại ở thành phố Hồ Chí Minh, cuối cùng sẽ mất hết lí trí, chuyển hóa thành zombie cấp cao, chiến dịch Ánh Dương không chỉ ở Việt Nam mà ở toàn bán đảo Đông Dương chính thức thất bại hoàn toàn.

Cơn gió mát lạnh thổi đến, đánh thức Quốc khỏi cơn mộng mị. Phía tây, mặt trời từ từ lặn xuống, khuất bóng sau lưng những rặng núi, ánh mặt trời bị khúc xạ qua tầng mây, nhuộm vàng cả bầu trời, cảnh vật tráng lệ mà tựa hồ bi thương vô cùng.

- Vậy tại sao cậu lại làm theo lời Châu vậy ? - Quốc hỏi ngược lại. - Cậu đâu nhất thiết phải làm người thế thân Châu trong lòng tôi đâu, cậu có quyền lựa chọn được yêu người khác mà ?

- Bởi vì ... - Phương ấp úng. - Tôi cũng ... thích cậu ... Tình cảm đó giống như ... của Châu dành cho cậu vậy.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ Xuân Hương, lấp lánh phản xạ tựa như dải bạc vắt ngang tầm mắt. Quốc nghe Phương nói vậy, trong lòng thoáng có chút ngẩn ngơ, vô thức hỏi lại :

- Cậu tỏ tình tôi đấy à ?

- Ơ ... Không có ... - Phương ngượng ngùng nói. - Tôi lỡ lời ... Tôi không có ý đó ...

- Tôi không trách cậu đâu. - Quốc thở dài an ủi. - Chuyện cậu thích tôi không có gì là sai cả, tôi cũng đã từng thích cậu, nhưng bây giờ tôi quá mệt mỏi rồi, chưa thể mở lòng với ai khác.

Từng tia nắng cuối cùng trong ngày dần biến mất, màn đêm xuất hiện, từng bước xâm chiếm bầu trời. Ban đêm ở Đà Lạt khá lạnh, nhiệt độ mỗi lúc một giảm dần, từng luồng gió mât lạnh thổi tới khiến Quốc cảm thấy rét run người, cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng đứng lên, quay qua nói với Phương :

- Trễ rồi, về thôi kẻo lạnh.

Phương ngẩng đầu nhìn Quốc, thấy cậu đang đứng nhìn mình chờ đợi, cuối cùng đứng lên, cả hai người sóng đôi, không ai nói gì hơn nữa, rời khỏi quảng trường Lâm Viên, đi dọc theo bờ hồ Xuân Hương để trở về nhà.

Bà Sáu đã biết trước được rằng, Châu sẽ không thể đi cùng Quốc ở chặng đường tiếp theo, hai người chỉ là những người bước qua cuộc đời của nhau, giống như bao người khác, sớm muộn cũng sẽ rời đi, có điều lại để lại trong lòng người ở lại nhiều vấn vương không thể quên được.

Phương chính là người sẽ đi cùng Quốc sau này, chỉ tiếc rằng hai người lại gặp nhau sai thời điểm, khó có thể đồng hành cùng nhau được nữa.

Chỉ còn cách rời bỏ, quên đi quá khứ, cho dù ban đầu có chút đau thương, nhưng như Phương đã nói, thời gian sẽ sớm chữa lành vết thương của mỗi người.

Trong lòng Quốc đã vạch sẵn một kế hoạch, cậu âm thầm chuẩn bị mọi thứ, nửa đêm rạng sáng vài ngày sau, nhân lúc mọi người còn đang say giấc, cậu bí mật sửa soạn quần áo, trèo tường rời khỏi nhà, tránh đánh thức giấc ngủ của người khác, một mạch chạy thẳng về phía chợ Đà Lạt.

Ban đêm trời âm u không một bóng người, cái lạnh len lỏi đến từng thớ thịt của Quốc, cậu chạy bộ xuyên qua chợ Đà Lạt, cốt để làm nóng người, tới vòng xuyến giao lộ ven hồ Xuân Hương thì rẽ phải, bước vào bến xe khách liên tỉnh của thành phố Đà Lạt.

Ánh dương dần ló dạng ở phía đông, chuyến xe khách liên tỉnh đầu tiên trong ngày chuẩn bị khởi hành, Quốc mua một vé rồi bước lên xe, đang lúc tìm kiếm chỗ ngồi, chợt phát hiện ra một người quen, nom đã già hơn trước, không ngờ sau hai năm vẫn có thể gặp lại, bèn bước lại gần, lễ phép hỏi :

- Thầy Giám thị ?

- Cậu là ... ? - Người kia có mái tóc hoa râm, trên mặt đã có nhiều nếp nhăn, nhìn thấy Quốc thì khó hiểu hỏi lại.

- Con là Quốc, cựu học sinh trường Phú Nhuận, hai năm trước đã từng cùng thầy chạy nạn khỏi trường, được thầy dẫn tới sân bay Tân Sơn Nhất đấy ạ. - Quốc lễ phép nói. - Thầy còn nhớ con không ?

- À ... là trò đấy hả ? - Thầy Giám thị như chợt nhớ ra, bèn nói. - Lâu quá rồi, trò vẫn còn sống tốt chứ ?

- Nhiều chuyện xảy ra quá thầy. - Quốc trầm giọng nói. - Con ngồi đây với thầy nhé ?

- Ừ. - Thầy Giám thị nói. - Vào trong ngồi đi.

- Vâng ạ. - Quốc nói, xếp ba lô lên kệ chứa hành lí trên đầu, rồi bước vào trong, yên vị ngồi bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại bắt chuyện, ôn lại kỉ niệm cùng thầy Giám thị.

Chiếc xe khách liên tỉnh rung lên bần bật, rồi bắt đầu lăn bánh, bỏ lại cảnh sắc thành phố Đà Lạt phía sau, ánh đèn pha chiếu rọi màn đêm bao trùm phía trước, giống như tương lai vô định của Quốc hiện giờ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net