Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trạng bình thường để nhìn nhận sự việc, thì sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề trước kia bị bỏ sót.

Ví dụ như những lời Lý Trì từng nói với cô ta, rõ ràng từng câu từng từ đều đã tiết lộ thân phận của Cố Phán không hề đơn giản.

Tuy không nói rõ nhưng đối phương từng nói người này là bạn của cô Tư nhà họ Thẩm. Cô tiểu thư kia dù ở nhà họ Thẩm chẳng có địa vị hay quyền phát biểu gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà danh giá, bạn của cô ấy, có thể kém cỏi sao?

Mà nhìn khí chất và cách xử sự của Cố Phán, cũng không phải là dáng dấp của một nữ nhân viên nghèo thực sự.

Nếu thân phận của cô thực sự không đơn giản, sao lúc trước mình có thể nghĩ như vậy, rằng cô tiếp cận Thẩm Mộ Ngạn chỉ là dùng sắc đẹp đổi lấy phú quý.

Lam Tâm cũng là vừa mới rồi, đột nhiên cảm thấy trước kia bản thân nhìn nhận sự việc quá mức phiến diện và cực đoan.

Suy đi nghĩ lại, liền muốn tán gẫu với Cố Phán một chút, nói câu... xin lỗi.

Cho nên lúc này, sau khi Cố Phán lên tiếng hỏi cô ấy có chuyện gì không, cô ấy yên lặng một chút rồi lấy hết can đảm, nói với cô, "Xin lỗi."

Cố Phán ngẩn ra, không nghĩ rằng cô thư ký không a dua nịnh hót này đột nhiên nói với mình hai từ này.

"Lúc trước tôi không nên ngay từ đầu đã có thành kiến với cô, cũng không nên ngay từ đầu đã coi thường cô."

Lam Tâm nói ra lời này từ tận đáy lòng, cũng không mấy khi hạ thấp mình. Có điều cũng không phải sợ Cố Phán dùng thân phận để trả thù cô ấy, chỉ đơn giản là muốn nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi.

Cố Phán thấy thái độ chân thành của cô ấy, cũng không gây khó dễ thêm.

"Thật ra những ngày đó có mấy lần chung đụng, tôi đã biết tính cách của cô thế nào, nếu cô thật sự có tâm tư khác, tôi cũng không thể thoải mái tin tưởng mà tán gẫu với cô.

Cũng chính vì nhìn thấy thái độ trong công việc và cách xử sự ngay thẳng, chín chắn của cô, tuy trước kia tôi cũng bị cô nói tới mức tức giận, nhưng... đều đã qua rồi."

Cố Phán cười híp mắt nhìn Lam Tâm, dáng vẻ rất chân thành, "Tôi hy vọng bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn có thêm nhiều cấp dưới vừa có năng lực vừa trung thành như cô, nếu không, chỉ cần mấy con sâu gây hại của nhà họ Thẩm kia cũng đủ khiến anh ấy đau đầu rồi."

Lam Tâm nghe cô nói trắng ra như vậy mà không hề khúc mắc chút nào, trong lòng lại là một trận chấn động.

Vừa định mở miệng nói gì đó đáp lại cô, phía sau bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Lam Tâm quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là trợ lý mà mình vừa phái xuống liên hệ với phòng phát triển.

"Sao thế?"

Người trợ lý có chút khó xử nhìn Lam Tâm, nói: "Trưởng phòng phát triển bên kia nói, Nam Hạ vẫn không chịu ký hợp đồng sản phẩm mới của chúng ta."

"Vẫn bị kẹt ở bộ phận phát triển à?" Lam Tâm cau mày hỏi.

"Vâng.."

Sắc mặt Lam Tâm hơi tối đi, thật lâu sau mới lại nói: "Nói với bên đó, nếu thực sự không được thì thay người đi."

Cố Phán nghe đến đây, không nhịn được tò mò hỏi một câu: "Nam Hạ... là cô ca sĩ đang nổi kia à?"

"Phải." Lam Tâm gật đầu, "Chính là cô ta."

"Sao cô ta không muốn hợp tác với các người?"

Thẩm thị nhưng là công ty niêm yết số một số hai trong nước, người phát ngôn đại diện cho sản phẩm dưới trướng công ty càng là được tất cả mọi người trong làng giải trí điên cuồng thèm muốn, dù sao Thẩm thị phát triển luôn luôn đúng chỗ, hàng hiệu đòi hỏi chất lượng cao, hầu như chỉ cần lấy được một đại ngôn, là có thể chứng minh địa vị của mình trong giới.

Nam Hạ, người này Cố Phán đã từng nghe qua, hơn nữa trước đây cũng coi như từng gián tiếp hợp tác một lần. Chính mình đã từng viết một bài hát truyền đi, sau lại cũng không biết thế nào chuyển tới tay cô ấy, được cô ấy biểu diễn và phát hành.

Nghe nói trước đó, cô ấy chỉ từng phát hành ba ca khúc đơn, hơn nữa người sáng tác lời và nhạc là một lão tiền bối có địa vị trong giới. Sau đó lão tiền bối bị bệnh qua đời, Nam Hạ không muốn hát nữa.

Vậy nên ban đầu khi Cố Phán biết bài hát mà mình từng ném cho đối tác kia là Nam Hạ biểu diễn, còn thật sự giật mình một trận.

Nhưng lúc đó cũng không nghe nói cô ca sĩ này lại khó tính như vậy... Lần này là sao vậy?

Lam Tâm do dự một chút, không biết phải nói với Cố Phán thế nào, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đoàn đội bên Nam Hạ nói, Nam Hạ hiện giờ chỉ hát ca khúc mà tiểu thư Cố sáng tác, nhưng mấy năm nay tiểu thư Cố rất bí ẩn, trong giới ngoài một hòm thư của cô ấy ra, không có bất kỳ cách liên hệ nào khác. Người của chúng tôi đã gửi đi vô số email đều thành đá chìm đáy biển, nên hy vọng hợp tác thật sự xa vời."

Cố Phán vừa nghe ba chữ "tiểu thư Cố", thì suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Tình huống này là sao đây? Bây giờ cô nói vì cô chưa kịp xem hòm thư, mà suýt nữa làm mất một đại ngôn à?

Lam Tâm yên lặng giây lát, lại nói: "Quên đi, tuy hiện nay danh tiếng của Nam Hạ rất cao, cũng rất phù hợp với sản phẩm này, nhưng nếu cô ta không thể chấp nhận tình huống trước mắt, vậy cũng chỉ có thể tiếc thôi, cùng lắm thì lần sau..."

"Chờ chút!" Cố Phán giơ tay ngăn lại lời Lam Tâm sắp nói, "Cái đó... Thật ra tiểu thư Cố này, tôi quen."

Lúc Cố Phán cười vui vẻ đi xuống lầu, bên Thẩm Mộ Ngạn còn chưa họp xong.

Phòng họp của trụ sở chính đều là thiết kế kiểu cửa kính trong suốt, người qua lại cơ bản đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng họp.

Người đàn ông lúc này đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa của bàn hội nghị dài, một thân lạnh nhạt trầm tĩnh.

Mí mắt hơi cụp xuống, đôi tay tùy tiện đặt trên đôi chân dài đang vắt chéo, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bảng phân tích dữ liệu trên màn hình lớn ở phía trước.

Thẩm Mộ Ngạn lúc này lại biến thành người nắm quyền cao cao tại thượng của Thẩm thị, hơi thở quanh người cũng phủ đầy mấy chữ nhạt nhẽo mà không có tình người.


Thật giống như người ngoài bình luận về anh, anh chính là một người lạnh như băng chỉ có công việc và cơ hội kiếm tiền.

Nhưng những thứ này ở trong mắt Cố Phán, lại là một cảm giác khác.

Dù sao, người đàn ông lạnh lùng trong mắt người ngoài này, ở trước mặt cô, lại âm thầm lộ ra sự nóng bỏng.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ anh vây mình ở trước bàn làm việc vừa mới rồi, Cố Phán lại không nhịn được muốn cười trộm.

Sau đó, cuộc họp này giằng co khoảng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Mộ Ngạn cũng không chú ý tới Cố Phán ở bên ngoài, nên cũng không vội vã đi ra.

Anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ lật xem tài liệu của cuộc họp vừa rồi, hồi lâu, sau lưng bỗng vang lên một trận tiếng bước chân lộc cộc, vừa định quay đầu lại, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng che lấy mắt anh.

"Thích ăn lẩu cay hay lẩu uyên ương?"

Thẩm Mộ Ngạn ngừng lại hai giây, sau đó bình tĩnh mở miệng, "Uyên ương."

"Thích mùa thu hay mùa xuân?"

"Mùa thu."

"Thích mặt trời mọc hay mặt trời lặn?"

"... Mặt trời lặn."

"Vậy..." Cố Phán dừng lại, âm thầm hừ hai tiếng, "Thích mèo hay chó?"

Khóe môi vẫn luôn ép thẳng của người đàn ông, bất chợt hiện lên một độ cong.

Chỉ chốc lát, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ nắm chặt cổ tay của cô gái nhỏ, khẽ kéo một cái, lập tức kéo người từ phía sau đến trước mặt, đồng thời đặt cô ngồi lên chân mình.

Anh thuận thế ôm lấy eo cô, nhìn cô nói: "Thích con cáo nhỏ."

"..." Tên xấu xa này lại cmn không theo lẽ thường mà ra bài, tức á

Cố Phán tức giận nhéo ngực anh một cái, nhưng khổ nỗi người đàn ông này toàn thân trên dưới cơ thịt đều rắn chắc, cô căn bản không nhéo được.

Cuối cùng, động tác nhéo người dừng lại, cô vươn đầu ngón tay hung hăng ấn lên một chỗ trên áo sơ mi của anh.

"Ngài đây, vừa rồi em lại giúp anh giải quyết xong một chuyện, tính ra anh đã nợ em hai lần rồi, phần thưởng này có phải cũng nên tăng gấp đôi không?"

Chuyện thúc đẩy hợp tác giữa Thẩm thị và Nam Hạ, tính ra thì cũng xem như cô giúp Thẩm Mộ Ngạn giải quyết một vấn đề khó khăn, Cố Phán cảm thấy cách nói này của mình cũng không hề khoa trương.

Giữa lúc cô chuẩn bị tìm từ để đối phó với câu hỏi của người đàn ông, anh lại chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Ừ, có thể."

Cố Phán ngẩn ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.

"Sao anh không hỏi em đã làm gì? Cứ đồng ý dễ dàng như vậy sao?"

"Không sao cả." Thẩm Mộ Ngạn xiết chặt đôi tay đang ôm lấy eo cô, đem cơ thể cô ôm vào lòng mình chặt chẽ hơn, "Dù sao đều là tặng bản thân anh, một hay hai lần đều không sao cả."

"..." Cố Phán không nhịn được nữa, hai má ửng đỏ trừng anh, "Không biết xấu hổ!"

Vẻ mặt Thẩm Mộ Ngạn không có chút gợn sóng, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.


"Cần em là đủ rồi."

Trong lời nói, lại rõ ràng chính là,

- Không biết xấu hổ!

- Cần mặt mũi làm gì? Cần em là đủ rồi.

Cố Phán thật sự cảm thấy, điểm mấu chốt của người này càng ngày càng thấp rồi.

Hơn nữa anh rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy? Người ta tán gái cũng phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, làm gì cũng phải tạo chút không khí chứ?

Cái lão này, sao mỗi lần chọc ghẹo cô đều tùy tùy tiện tiện, hơn nữa nhìn qua còn nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy.

Nếu không phải cô xác nhận vừa rồi cũng không phải là ảo giác, vả lại nếu không phải chính mình vẫn đang ngồi trong lòng anh, Cố Phán hẳn sẽ nghi ngờ người đàn ông này vừa rồi chỉ là gương mặt điềm tĩnh, nói chuyện công việc thôi.

Thật sự, dáng vẻ đó của anh, đổi lại là bất kỳ người nào lúc này nhìn thấy, đều sẽ không cảm thấy anh đã nói ra những lời vừa rồi.

Cô Cố không có lời gì để nói, bị anh ôm vào trong lòng, thật lâu sau mới lầm bầm một câu: "Ai muốn anh chứ!"

Lần này cô không cho tên xấu xa kia cơ hội mở miệng, lập tức nói: "Nếu em nhớ không nhầm, trước kia anh đã đồng ý phải theo đuổi em một đoạn thời gian nữa kia mà?"

"Ừ." Anh thuận miệng đáp lại, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ngắm nghía trong lòng bàn tay.

"Vậy thì bắt đầu từ tối nay đi!"

Cô Cố hết sức vờ vịt ho khan một tiếng, "Em đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi, đồng thời cũng để trống thời gian tối nay, để anh sắp xếp buổi hẹn hò. Có hài lòng không?"

Lúc cô gái trẻ nói chuyện thì vẫn ngồi trong lòng người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ mềm mại hơi hất lên, đáy mắt lấp lánh chút ánh sáng nhỏ vụn mang theo ý cười linh lợi, khóe môi hơi cong lên, nhìn qua có chút đắc ý.

Thẩm Mộ Ngạn lại có kích động muốn hôn con cáo nhỏ này, nhưng là nghĩ đến bọn họ còn đang ở trong phòng họp, hơn nữa bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, anh chỉ đành miễn cưỡng ép ý nghĩ đó xuống.

Chỉ chốc lát, anh hỏi cô: "Vậy buổi tối em muốn làm gì?"

Cố Phán trợn mắt liếc anh một cái: "Làm ơn đi, hiện tại là anh theo đuổi em đó. Nội dung cuộc hẹn đương nhiên là anh thu xếp chứ!"

Có điều, nói xong lời này, Cố Phán lại cảm thấy hình như mình hơi làm khó người đàn ông này rồi.

Nếu nói để anh sắp xếp hạng mục công việc, có lẽ anh sẽ sắp xếp đâu vào đấy, nhưng để anh sắp xếp quá trình hẹn hò, anh chắc không làm được đâu nhỉ?

Sắp xếp không được thì cũng chẳng quan trọng lắm, chủ yếu là giờ cô đang tràn đầy hứng thú nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối, đến lúc đó anh làm ra chuyện gì long trời lở đất, không đáng tin cậy, thì người chịu thiệt không phải vẫn là cô sao?

Cho nên suy nghĩ giây lát, vì để cho an toàn, Cố Phán quyết định nhắc nhở anh một chút đi.

"Thời gian buổi tối không nhiều, chúng ta bình thường một chút, đi xem phim, ăn gì đó là được rồi." Cố Phán nói xong, đầu ngón tay ấn thật mạnh lên ngực người đàn ông hai cái, "Còn như xem phim gì, anh chọn, ăn cái gì, cũng do anh quyết định. Lần trước em cũng tốn rất nhiều tâm tư vào chuyện hẹn hò, tra xét rất nhiều tài liệu, anh tự xem rồi làm đi nhé."

Đã cho hướng đi, ít nhất sẽ không khiến buổi hẹn hò bị lệch đường. Còn hẹn hò cần làm gì, thì cứ để tên xấu xa này nghĩ đi!

Hừ! Nếu vậy mà anh còn không sắp xếp ra được thứ gì, vậy cô có lẽ sẽ phải nổi giận rồi.

Về sau cảm thấy chuyện này cũng đã nói được tương đối, Cố Phán liền vùng ra khỏi vòng tay người đàn ông, nhảy ra khỏi cái ôm của anh.

"Anh làm việc trước đi, buổi tối tan làm rồi tới chung cư của anh trai em đón em, em đi về thay quần áo."

Vừa nghe cô nói phải thay quần áo, đầu lông mày của Thẩm Mộ Ngạn lại hơi nhíu lại.

"Không được mặc váy quá ngắn."

Vốn dĩ Cố Phán đã lên kế hoạch trong đầu sau khi về chung cư của anh trai phải phối quần áo thế nào, nhưng vừa nghe tên xấu xa kia ở sau lưng nói một câu này, cô thở phì phò quay lại lườm anh một cái

"Em mặc váy ngắn thì sao chứ? Chẳng lẽ anh còn có thể ép em thay một lần nữa à?"

Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái: "Em cứ thử xem."

Cô chủ Cố bởi vì một câu nói này, sau khi trở lại chung cư, lập tức lôi kéo người chị em mắng tên xấu xa Thẩm Mộ Ngạn kia gần mười mấy phút đồng hồ.

Đổng Thiện Thiện cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sau cùng, hỏi chị em tốt của mình một câu: "Vậy tối nay cậu còn đi hẹn hò nữa không?"

"Đi chứ, sao lại không đi?"

Thật ra trong lòng Cố Phán vẫn rất mong đợi đi ra ngoài chơi riêng với Thẩm Mộ Ngạn. Tuy nội dung cuộc hẹn cô đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng lúc chỉ có hai người ở riêng với nhau, bầu không khí tóm lại không giống lúc bình thường.

"Vậy... vẫn mặc váy ngắn à?"


"Mặc chứ! Sao lại không mặc? Sao có thể vì một câu của anh ấy mà không mặc chứ?" Cố Phán hầm hừ, nói xong lại cảm thấy có chút không đúng. "Nhưng là, lúc trước tớ đã nghĩ thầm tối nay phải mặc một cái váy dài trắng á, chính là cái lần trước bọn mình đi dạo phố mua được. Cái đó đừng nói là lộ chân, hình như đến cả mắt cá chân cũng chẳng lộ nữa."

"À, tớ còn nhớ cái váy đó, cậu mặc vào vừa xinh vừa thuần khiết, lúc ấy tớ còn nói mặc cái váy đó vào, lập tức biến thành hình tượng mối tình đầu đấy."

Đổng Thiện Thiện không nói quá, cái váy đó thật sự rất đẹp, gương mặt của Cố Phán vốn dĩ rất xinh đẹp, thường ngày ăn mặc cũng rất lộ liễu, rất ít khi ăn diện trang điểm thuần khiết như vậy.

Cho nên lúc đó đột nhiên vừa nhìn một cái, Đổng Thiện Thiện đã cảm thấy chị em tốt của mình sau khi thay đổi phong cách lại vừa đẹp vừa thuần khiết, tuyệt đối là mối tình đầu trong miệng đám nam sinh.

Cố Phán gật gật đầu, "Đúng rồi, vốn dĩ tớ vẫn định mặc cái váy đó cho anh cậu mở rộng tầm mắt đấy, nhưng nếu mặc vào thật, chẳng phải có vẻ tớ rất nghe lời, rất sợ anh ấy à?"

Đổng Thiện Thiện hơi khó xử, một lát sau, miễn cưỡng mở miệng, "Cái đó, chị em này, tớ có câu này, không biết có nên nói không..."

"Lúc không biết có nên nói hay không thì đừng nói." Cố Phán liếc cô ấy một cái, trong lòng hiểu rõ, chị em tốt của mình nhất định muốn phát biểu ý kiến về mấy chữ "rất sợ anh ấy".

"... Vậy tớ cũng phải nói." Trong đầu Đổng Thiện Thiện chợt lóe lên cảnh sáng nay anh cả nhà mình tự chọn quần áo cho Cố Phán để cô thay ra, thì thở dài, "Cậu có phải là đã quên chuyện sáng nay rồi không? Chị em tốt này, đấu với anh cả tớ, cậu không thắng được đâu, trừ khi anh ấy chủ động nhượng bộ, nếu không ..."

Đổng Thiện Thiện nói xong, còn vỗ vỗ vai Cố Phán, một vẻ muốn tốt cho cô, "Nghe lời tớ đi, đừng tranh tiếng nói, cậu không thắng được đâu."

"..."

Cố Phán thật sự không muốn để ý tới người chị em muốn diệt sĩ khí của mình nữa, thật lâu cũng không nói thêm gì.

Sau đó dường như chợt nhớ tới gì đó, cô quay đầu lại nhìn Đổng Thiện Thiện

"Tớ hỏi cậu, Thẩm Mộ Tuyết nhà các cậu là thế nào vậy?

Vừa nghe đến tên Thẩm Mộ Tuyết, Đổng Thiện Thiện giật nảy mình, "Cô ta đến công ty à?"

"Ừ, hơn nữa còn đại náo một trận." hễ nghĩ tới mụ điên kia, là Cố Phán cảm thấy có chút cạn lời, "Cô ta ở nhà cũng như vậy à?"

Đổng Thiện Thiện không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, cuối cùng, nghĩ rồi nghĩ, nói với Cố Phán: "Chắc cậu cũng biết chuyện, ban đầu lúc ông ngoại tớ muốn để anh cả làm người nắm quyền mới của Thẩm thị, nhà họ Thẩm náo loạn lên chứ?"

"Ừ."

Cố Phán gật đầu, chuyện này cho dù Đổng Thiện Thiện không nhắc đến thì cũng không xem là chuyện gì bí mật.

Giới thượng lưu thành Bắc cũng chỉ có như vậy, chuyện của nhà họ Thẩm lúc đầu ầm ĩ rất lớn, gần như trở thành đề tài bàn tán của cả thành phố. Cho dù Cố Phán không thích nghe ngóng mấy chuyện bát quái này, nhưng cũng bị động nghe được một vài chuyện chắp vá lung tung.

"Hồi đó á, mẹ tớ không có dị nghị gì về quyết định này, hơn nữa tớ còn cảm thấy mẹ tớ hình như vẫn rất ủng hộ anh cả ngồi vào vị trí này. Bởi vì bà từng lén lút nói riêng với tớ, trong nhà họ Thẩm ngoài ông ngoại ra, thủ đoạn mạnh mẽ nhất cũng chỉ có anh cả thôi, vấn đề ưu tiên mà bà cân nhắc là cơ nghiệp nhà họ Thẩm có thể kéo dài hay không, cho nên mới cảm thấy anh cả ngồi lên vị trí đó là thích hợp nhất."

"Sau đó thì sao?"

"Nhưng mấy ông cậu thì phản đối, trong đó phản đối mạnh mẽ nhất là một nhà cậu hai, Thẩm Mộ Tuyết là con gái cậu hai. Từ nhỏ cô ta đã rất ngạo mạn, ban đầu tớ và mẹ vừa cùng nhau trở lại nhà họ Thẩm, cô ta đã thường xuyên giễu cợt châm chọc tớ rồi, nói tớ là con ghẻ, có điều tớ rộng lượng, cũng chẳng so đo với cô ta. Hơn nữa cô ta cũng không chỉ đối xử với tớ như vậy, bình thường đối với ai cũng vậy, cô ta gần như đều dùng thái độ khinh thường, bao gồm cả với anh cả nhà tớ."

Cố Phán nghe xong lời này, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mụ điên kia rốt cuộc lấy đâu ra tự tin chứ? Người trong nhà nuông chiều ra tật xấu sao? Cô được ông bà nội và anh trai chiều như vậy mà cũng chưa nói đến trình độ đó đâu.

"Thế nên, bà công chúa kia liền cảm thấy ông ngoại cậu giao công ty cho anh cả cậu là quyết định cực kỳ sai lầm, nhiều năm như vậy cứ không có việc gì là chạy đến trước mặt anh ấy gây chuyện à?"

"Có tiếp tục gây chuyện không tớ không rõ lắm, dù gì quan hệ của tớ và anh cả cũng không phải là rất thân..."

Lời này của Đổng Thiện Thiện không phải là giả, một trận kia lúc Thẩm Mộ Ngạn vừa về nước, trong lòng cô ấy đối với anh vẫn còn có chút kính nể và sợ hãi.

Sau đó, cô ấy liên tục nghe được tình hình theo đuổi người của chị em tốt, mới dần dần dám có ý nghĩ đến gần.

"Có điều cô ta thật sự vì quyết định của ông ngoại mà náo loạn rất hăng. Lúc trước ở tang lễ của ông ngoại, không biết cô ta và anh cả nói chuyện gì, thậm chí sau đó còn ở trước mặt khách khứa, chỉ vào mũi anh cả mà mắng. Cũng bởi vì chuyện này, cái danh hung hãn của cô ta rốt cuộc bị truyền ra."

Cố Phán vừa nghe, thì trong đầu gần như trong nháy mắt liên tưởng đến hình ảnh lúc ấy, trong lòng lập tức có chút giận sôi máu.

"Đầu óc của cô ta có phải là có vấn đề không? Có bất mãn hơn nữa, cũng phải ngầm giải quyết chứ? Ngay trước mặt người ngoài mà nói anh cả cậu là có ý gì? Vả lại còn là tang lễ của ông ngoại cậu nữa!"

"Đúng thế, tớ biết mà, vậy nên tớ mới nói cô ta chẳng biết phân biệt tình huống gì cả mà."

Giờ Đổng Thiện Thiện chỉ cần vừa nhớ lại cảnh tượng lúc đó, là lại cảm thấy một trận khó chịu. Lúc ông ngoại còn sống rất thương cô, cô biết thân phận của mình và mẹ ở trong gia tộc lớn như nhà họ Thẩm, nhất định rất lúng túng. Nhưng ông ngoại lại chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai nói gì mẹ con hai người, thậm chí có một lần Thẩm Mộ Tuyết bắt nạt cô cũng bị ông ngoại nghiêm khắc dạy dỗ.

Cho nên, lúc đó Thẩm Mộ Tuyết vì những lợi ích của bản thân mà náo loạn tang lễ, Đổng Thiện Thiện cũng khó có khi nổi giận, nếu không phải mẹ cô ngăn lại, cô cũng muốn tiến lên đánh con mụ đó.

"Có điều tớ cho rằng sau chuyện đó, anh cả tớ sẽ nghiêm khắc chỉnh Thẩm Mộ Tuyết cơ, nhưng anh ấy lại chậm chạp chẳng có hành động gì cả."

Đổng Thiện Thiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lang #man