Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối, Cố Phán rõ ràng cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của người đàn ông, rõ ràng anh cũng chưa làm gì, nhưng dưới chân cô đã bắt đầu có cảm giác lâng lâng rồi.

Cô có hơi không chắc chắn vừa rồi mình có phải là nghe lầm hay không, hai bàn tay nhỏ không tự chủ chống lên ngực anh.

"Anh... Anh nói gì thế?"

Lời vừa dứt, đã nghe một tiếng "Tách" giòn giã vang lên, không gian tối mờ đột ngột sáng lên, Cố Phán theo bản năng khẽ híp mắt, Thẩm Mộ Ngạn cũng hơi nhíu mày.

Cách đó không xa, Đổng Thiện Thiện nghe thấy có tiếng động lạ vừa từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy một màn ở cửa ra vào xong thì giật mình không nói ra được lời nào.

Nếu cô ấy không nhìn nhầm...

Người đang ép chị em của cô ấy lên tường ở cửa kia, là anh cả nhà cô ấy?

Mặc dù trước đây cô ấy từng tưởng tượng kiểu người cô độc lạnh lùng như anh cả nhà cô ấy kia lúc yêu đương sẽ như thế nào, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ chủ động như vậy, hơn nữa, còn... nhiệt tình như thế?

Anh cả nhà cô ấy không phải là hệ cấm dục à?! Hiện tại đây là cái tình huống gì chứ?!

Trong đầu Đổng Thiện Thiện nháy mắt lướt qua vô số dòng bình luận, chiu chíu chạy qua một hồi lâu mà không thể nói được lời nào.

Về sau vẫn là Thẩm Mộ Ngạn phản ứng lại trước, anh bình tĩnh đứng thẳng người, thái độ ung dung xách cái túi đồ nấu ăn ở trên đất kia lên.

"Phòng bếp ở chỗ nào?" Anh hỏi Cố Phán.

Cố Phán từ trong hoảng hốt chậm rãi tỉnh lại, theo bản năng giơ tay chỉ về hướng phòng bếp.

Người đàn ông sải đôi chân dài điềm tĩnh đi qua đó, biểu cảm vẫn như cũ trầm tĩnh mà lạnh lùng, dường như người vừa mới ấn Cố Phán lên trên tường kia, không phải anh vậy.

Đổng Thiện Thiện cũng từ trong nỗi kinh sợ long trời lở đất tỉnh táo lại. Sau khi nhìn anh đi đến phòng bếp rồi không đi ra nữa, cô ấy vội vàng bước nhanh về phía người chị em.

"Tình huống gì vậy? Sao hai người lại về bên này?"

Đổng Thiện Thiện cũng không biết vì sao, buổi chiều mình chỉ đi ngủ một giấc, vừa tỉnh dậy đã chẳng hiểu ra sao thấy được một màn kinh thiên động địa như thế.

Cố Phán cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hiện giờ cô vẫn cảm thấy cơ thể mình có chút nhẹ bẫng, vừa rồi bị Thẩm Mộ Ngạn đùa cợt một thoáng như vậy xong, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì lại bị chị em làm thành như thế.

Tâm trạng giống như ngồi tàu lượn vậy, đột nhiên bị ném lên cao lại đột nhiên rơi nhanh xuống.

Này cmn ai mà chịu nổi chứ!

Im lặng giây lát, Cố Phán nhìn người chị em muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được, đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra miệng


"Tớ gửi Wechat cho cậu, cậu chưa nhìn thấy à?"

"Vừa rồi tớ vẫn đang ngủ mà, lúc tỉnh lại thì thấy bên ngoài có tiếng động lạ. Tớ còn tưởng là cậu về chứ, nên vội vàng xuống tìm cậu, nào nghĩ vừa bật đèn, lại nhìn thấy..."

Giờ Đổng Thiện Thiện hồi tưởng lại một màn vừa mới rồi thì vẫn còn cảm thấy rùng mình. Đến bây giờ vẫn có ý nghĩ vừa rồi mình ngủ quá lâu mới sinh ra ảo giác.

Nhưng chị em của cô ấy hiện tại vẫn là một vẻ bị kinh sợ chưa có tỉnh lại, đứng ở bên tường không nhúc nhích, cô ấy cho dù muốn phủ nhận tiếp cũng thấy không có khả năng cho lắm.

Nghĩ tới đây, Đổng Thiện Thiện hướng về phía người chị em cười xấu xa.

"Anh cả nhà tớ lúc riêng tư đều nhiệt tình khiến người ta mềm chân như thế à?"

Nhưng đúng là nhiệt tình khiến cho người ta mềm chân mà.

Ai có thể ngờ người nắm quyền cao nhất của Thẩm thị, thường ngày ở trong mắt người ngoài là vẻ lạnh lùng cao ngạo, lúc riêng tư sẽ là dáng vẻ này?

Vả lại quan trọng nhất là, người đàn ông này còn có thể đem trạng thái chuyển đổi qua lại một cách vô cùng tự nhiên.

Cho dù vừa bị Đổng Thiện Thiện bắt gặp một màn kia, anh cũng có thể trong nháy mắt thoát ra, xem như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên tiếp tục làm việc khác.

Mà bên này thì sao, Cố Phán vẫn thật không biết có nên trả lời câu hỏi của người chị em hay không.

Cô nói nhiều rồi có thể nào trực tiếp khiến hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Thẩm Mộ Ngạn ở trong lòng em gái anh sụp đổ hay không đây?

Nhưng chị em đoán không sai, tên xấu xa kia không chỉ nhiệt tình khiến người ta mềm chân, mà còn ôm chặt cô vào trong lòng hôn khiến người ta mềm chân.


Nghĩ rồi nghĩ, Cố Phán vẫn là chỉ vào đôi môi mình, nhỏ giọng nói: "Nhìn đây này."

Đổng Thiện Thiện thuận theo nhìn qua, thì thấy đôi môi vốn hồng hào của người chị em, lúc này đỏ rực. Thật giống như cánh hoa vừa được vẩy nước vậy, vừa mềm mại lại xinh đẹp.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ lại hơi sửng sốt, sáp lại gần bên cạnh chị em một chút, ép giọng xuống thấp hơn.

"Anh cả nhà tớ hôn đấy à?"


"Trong rạp chiếu phim." Cố Phán duỗi ra một ngón tay, vẻ yếu đuối vô lực, "Hơn một tiếng đồng hồ."

Nếu không phải là cố hết sức kiềm chế, Đổng Thiện Thiện đã muốn kêu thành tiếng rồi.
Cô ấy đây thật sự đời này cũng đợi được đoạn kết rồi sao? Anh cả nhà cô ấy hóa ra lúc riêng tư thật sự nhiệt tình như lửa vậy sao?

Cố Phán đứng ở bên tường lâu, người có chút tê tê.

Cho nên trả lời chị em xong, cô liền tự mình đi về hướng phòng khách.

Phòng bếp trong chung cư của Cố An Nam là thiết kết kiểu mở, bồn rửa rất lớn, nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp cũng rất đầy đủ. Duy nhất thiếu chính là một chút gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng may lúc Thẩm Mộ Ngạn chọn đồ ở siêu thị, đều mua về không thiếu thứ gì.

Sau khi Cố Phán ngồi vào trên ghế sa lon, ngay lập tức thoáng nhìn về phía bên anh.

Ngay lúc này người đàn ông đang xử lý thịt bò, chuôi dao được nắm giữa những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng mà tao nhã, thắt lưng hơi cong, thân ảnh thẳng tắp cao lớn ở trước bếp, tự tạo thành một phong cảnh riêng.

Trước kia Cố Phán luôn cảm thấy người đàn ông này giống như thần tiên, khí chất kiêu ngạo mà lạnh lùng, không dính bất kỳ chuyện thế sự phàm trần nào.

Nhưng hôm nay nhìn xem, bất kể là anh ở trong siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn, hay là giờ phút này anh đứng ở trong phòng bếp cầm dao chậm rãi xử lý thịt bò, tất cả đều nhuộm lên hơi thở khói lửa nhân gian, nhưng cũng không hề có chút cảm giác không hài hòa nào.

Cố Phán thích sự tao nhã quý phái của anh, nhưng cũng thích cảm giác anh hiện tại vì mình hạ phàm.

Mà Đổng Thiện Thiện ở một bên hiển nhiên lại một lần nữa đổi mới nhận thức của bản thân.

Cô ấy thật không dám tin, người lúc này đang đứng ở trong phòng bếp, lại thật sự là anh cả nhà cô ấy.

Vừa nãy khi Thẩm Mộ Ngạn hỏi vị trí phòng bếp, phản ứng đầu tiên của Đổng Thiện Thiện là, anh chỉ muốn đem đồ qua đó mà thôi.

Nhưng ai có thể ngờ, anh thế mà thật sự xắn tay áo bắt đầu nấu cơm?

"Đây cũng là cậu cố tình gây sự đòi hỏi đấy à?"

Đổng Thiện Thiện không nể mặt hỏi thẳng người chị em, dường như tuyệt đối không tin Thẩm Mộ Ngạn sẽ chủ động làm hết thảy những thứ này, dù sao cái này tương phản quá lớn với hình tượng thường ngày của anh

Cmn ai có thể ngờ người đàm phán cái hợp đồng mấy phút cũng là hơn trăm triệu, sẽ chẳng hiểu ra sao đột nhiên xuống bếp chứ?

Ngoại trừ vì thỏa mãn yêu cầu của cô tiểu thư Cố bên cạnh cô ấy đây, Đổng Thiện Thiện thật sự không nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác nữa.

Cố Phán một lời khó nói hết liếc nhìn chị em của mình, hết sức không phục, nói: "Ở trong mắt cậu tớ là như vậy à? Cái gì gọi là cố tình gây sự hả?! Huống hồ cũng không phải là tớ chủ động nói ra, là anh ấy nói muốn nấu cho tớ ăn đó."

Đổng Thiện Thiện vừa nghe xong lời này, đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay, trình độ huyền ảo của thế giới lại tăng thêm một tầng nữa rồi.

Về sau, hai cô gái đều ngồi ở trên ghế sô pha im lặng, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Một lát sau, đột nhiên Đổng Thiện Thiện hình như nghĩ đến điều gì, lại lặng lẽ nói với Cố Phán: "Có điều, bây giờ nghĩ lại, anh cả nhà tớ thật đúng là thu phóng tự nhiên nhỉ. Vừa rồi cũng đã ấn cậu lên tường như vậy, phỏng chừng tớ mà không xuất hiện, cậu cũng sắp bị đẩy ngã rồi, kết quả thì sao, nói đứng dậy là đứng dậy, chẳng có chút do dự nào. Chậc, năng lực tự kiềm chế cũng quá mạnh rồi."

Cố Phán vừa nghe xong mấy chữ "năng lực tự kiềm chế", thì không khỏi cảm thấy có chút nóng mặt.

Sau đó, lại sợ Thẩm Mộ Ngạn nghe thấy, vội nhỏ giọng nói với người chị em: "Đừng nói nữa."


Thẩm Mộ Ngạn làm việc rất nhanh, xấp xỉ hơn một giờ đồng hồ đã làm xong bốn món một canh.

Thịt bò hầm khoai tây, canh trứng cà chua, bông cải xanh xào, thịt sườn kho, còn có cơm thịt khô xào dứa.

Mấy món này được bày ra đĩa đặt lên bàn ăn, bề ngoài vô cùng đẹp mắt, mùi thơm của đồ ăn phiêu tán trong không khí, sực nức bốn phía.

Hiện tại sắc hương vị đã được hai, Cố Phán gần như có thể khẳng định cái còn lại kia chất lượng cũng chắc chắn là tuyệt vời.

Đầu lưỡi cô rục rịch, lôi kéo Đổng Thiện Thiện nhanh chóng đi đến ngồi xuống bên bàn ăn.

Nhìn Thẩm Mộ Ngạn cầm bát đũa tới, cô lại vội vàng đưa tay đón lấy, lại thuận tiện múc canh cho cả ba người.

Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên liếc nhìn động tác của cô, cũng không ngăn cản.

Mà Đổng Thiện Thiện ở một bên lúc này thì xấu hổ tới cực điểm.

Thật ra cô ấy không muốn ăn bữa cơm này đâu, dù sao Đổng Thiện Thiện dùng cái ót cũng đoán được, bữa cơm này tuyệt đối là phúc lợi mà anh cả nhà cô ấy dành cho một mình người chị em. Cái bóng đèn là mình này đột nhiên xuất hiện vừa rồi bật sáng đèn phòng khách coi như xong, hiện tại nếu như thức thời một chút, thì không nên lại sáng ở trên bàn ăn nữa.

Nhưng không chống nổi Cố Phán nhất định kéo cô ấy đến mà, cô ấy biết suy nghĩ của chị em mình, cái nhà này tổng cộng là ba người, đêm hôm khuya khoắt làm cơm xong mà cô ấy không ăn, quả thật có chút thảm.

Nhưng giờ ngồi cùng một chỗ với ông anh trai là núi băng này, cũng rất thảm mà...

Đổng Thiện Thiện chậm chạp cầm bát cơm lên, nhất thời lo lắng lát nữa bản thân có thể tiêu hóa được hay không.

Phút chốc, liền nghe thấy Thẩm Mộ Ngạn vẫn luôn yên lặng đột nhiên mở miệng, hơn nữa dường như là nói với Đổng Thiện Thiện

"Không thích công việc ở phòng kế hoạch à?"

Đổng Thiện Thiện ngay từ đầu vẫn chưa kịp phản ứng, dù sao từ nhỏ đến lớn Thẩm Mộ Ngạn không chủ động nói với cô ấy được mấy câu, nhất là sau khi đến trụ sở chính Thẩm thị, ngoại trừ mấy chủ ý cô ấy đưa ra không biết thế nào lại chọc phải anh, vô duyên vô cớ bị tăng thêm mấy giờ làm, quan hệ giữa bọn họ trên cơ bản là con số không.

Cho nên giờ anh đột nhiên mở miệng nói chuyện, Đổng Thiện Thiện căn bản chưa ý thức được anh là đang nói chuyện với mình.

Sau đó vẫn là Cố Phán ở bên cạnh lấy chân đụng đụng, cô ấy mới chậm chạp có chút phản ứng.

"Hả? À..." Đổng Thiện Thiện ngẫm lại câu hỏi vừa rồi của anh một lần nữa, "Cũng không phải ạ, có lẽ là em không thích hợp mà thôi..."

Thẩm Mộ Ngạn không có biểu cảm gì, khuôn mặt bình tĩnh, cũng không nhìn Đổng Thiện Thiện, lại nói: "Nghỉ ngơi mấy ngày rồi tiếp tục đến công ty báo cáo. Không thích phòng kế hoạch, thì chọn một phòng mà mình thích đi. Trong tay cô út có cổ phần của Thẩm thị, em là con gái của cô, cũng nên làm gì đó."

"..."

Thấy Đổng Thiện Thiện không đáp lại anh, lúc này Thẩm Mộ Ngạn mới nhìn về phía cô ấy, "Có vấn đề gì không?"

Đổng Thiện Thiện như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng lắc đầu.


"Không có vấn đề, không có vấn đề! Tuyệt đối không có vấn đề!"

Nói xong câu đó, cô ấy cực kỳ cấp tốc và hai miệng cơm, rồi vội vàng đứng dậy.

"Cái đó, anh, Phán Phán, em ăn xong rồi! Hai người từ từ ăn nha, em về phòng nghỉ ngơi trước đây!"

Cố Phán nhìn theo bóng dáng cô ấy ngay cả đầu cũng không quay lại lập tức chạy về phía phòng ngủ thì không còn gì để nói.

Người đàn ông ngồi đối diện ngược lại không có phản ứng gì lớn, anh đưa tay gắp khối xương sườn vào trong bát của cô, khi cử động, đồng hồ trên cổ tay phát ra tia sáng lạnh dưới ánh đèn.

"Khi nào Cố An Nam về nước?" Thẩm Mộ Ngạn hỏi khẽ.

"Chắc cuối tháng, anh ấy nói đại khái khoảng nửa tháng." Cố Phán đáp xong, hơi nghi hoặc, hỏi, "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Người đàn ông mặt mày thản nhiên, giọng nói trầm thấp ép tới.

"Không có gì, muốn tranh thủ củng cố thân phận."

Một lát sau, anh lại bổ sung thêm một câu: "Quang minh chính đại đưa em về nhà."

Trong nửa tháng sau đó, cuộc sống của Cố Phán cực kỳ có quy luật.

Mỗi ngày dậy thật sớm sáng tác ca khúc quảng cáo cho Thẩm thị, buổi tối dựa theo thời gian làm việc của Thẩm Mộ Ngạn, đi gặp anh một chút.

Cô không dám gióng trống khua chiêng quá mức, dù sao không chừng anh trai cô lúc nào đó sẽ lập tức quay về, cho nên lần này cô chỉ mua một cây đàn ghita bằng gỗ ở thành phố S.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị xong sẽ có chênh lệch, nhưng lúc cầm đến đàn ghita, đại tiểu thư Cố vẫn là gắng gượng mắng vốn hơn hai tiếng đồng hồ với Đổng Thiện Thiện.

Cuối cùng, cô đập bàn ra kết luận
"Nếu hiệu quả của ca khúc quảng cáo lần này không tốt, vậy là lỗi của đàn ghita."

Đổng Thiện Thiện sắp bị chị em phiền chết rồi, nghe được lời thoại gần như có tính tổng kết này, nào còn có phản đối gì nữa, vội vàng ở bên đó gật đầu nói phải.

Cố Phán mua đàn xong thì lập tức tập trung vào việc sáng tác, bởi vì mỗi lần đều sẽ thử giai điệu tới lui tìm cảm giác, cho nên trong căn hộ của Cố An Nam, gần như mỗi ngày đều tràn ngập các loại giai điệu ngắn với âm giai cao thấp.

Vì để không làm phiền chị em mình nghỉ ngơi, cô còn cố ý tách phòng hai người ngủ, chủ động đi sang phòng bên cạnh. Nhưng cho dù là như vậy, Đổng Thiện Thiện cũng vẫn gần như mỗi sáng sớm đều chuẩn bị bị tiếng ghita đánh thức, mười mấy ngày trôi qua, trái lại trực tiếp từ bỏ thói quen nằm ỳ trên giường.

Có điều, khoảng thời gian này ông chú già Thẩm Mộ Ngạn kia cũng bề bộn nhiều việc, có lúc sẽ bận đến gần sáng, biết cô sẽ đợi anh, thì trực tiếp gọi người lái xe đưa anh đến phía dưới chung cư, vội vàng gặp Cố Phán một lát.

Cố Phán cũng rất tò mò, không biết Thẩm thị gần đây có phải là lại có hành động gì lớn muốn làm không, không thì dựa vào hiệu suất làm việc của anh trước kia, bận rộn nữa cũng sẽ không mỗi lần đều như thế này đâu.

Nhưng chuyện công việc, Cố Phán cũng không có hứng thú hỏi. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ biết làm nũng bảo anh cố gắng chú ý sức khỏe, cô cũng không muốn đi bệnh viện đưa cơm thêm mấy ngày nữa.

Thời gian thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã đến kỳ hạn Cố An Nam kết thúc chuyến công tác.

Vốn dĩ Cố Phán đã tính toán thời gian, hơn nữa cũng đã sớm hỏi qua Cố An Nam xem cái gọi là nửa tháng của anh, có khả năng có xê xích gì không.

Lần đó Cố An Nam lạnh như băng trả lời cô một ngày, cô cho là anh trai cô chắc chắn về ngày đó, cô còn ra vẻ làm gián điệp nhỏ, hứng trí bừng bừng nói với Thẩm Mộ Ngạn, để anh sớm để trống thời gian.

Nhưng nào ngờ, Cố An Nam vậy mà về trước thời hạn!

Hơn nữa còn sớm trước hai ngày!

Lúc Cố An Nam về nước, thành phố S mới là xấp xỉ năm giờ sáng.

Bộ quần áo trên người hắn đây, lăn lộn mười mấy tiếng trên máy bay, đã sớm nhăn nhúm đến không thể gặp người nữa. Mà lúc trước quần áo thay đổi dùng khi đi công tác, toàn bộ cũng đều là mấy bộ âu phục dự phòng để trong phòng nghỉ ở văn phòng.

Cho nên sau khi xuống máy bay, hắn lập tức gọi điện thoại cho đứa em gái ăn hại nhà mình.

Người ở đầu kia dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói còn muốn mềm mại đáng yêu hơn lúc bình thường

"A lô?"

Thật ra, hơn mười ngày không gặp, Cố An Nam cũng rất nhớ nhóc con này, giờ nghe thấy tiếng của cô thì trong lòng mềm nhũn, không khỏi liên tưởng đến những tháng ngày khi còn bé kia bản thân đơn độc mang theo cô bên mình mà chăm sóc.

"Anh về đến trong nước rồi, có lẽ một giờ nữa sẽ tới chung cư, em với... người chị em của em, sửa soạn một chút đi."

Bên kia Cố Phán còn chưa kịp phản ứng lại, "A" một tiếng, theo phản xạ liền đáp: "Anh về nước thì về khách sạn trước đi chứ, tới chung cư làm gì?!"

"..." Một giây trước Cố An Nam còn thấy em gái mình đáng yêu, trong nháy mắt ảo giác tan biến, nghe xong lời cô nói, hận không thể trực tiếp bóp chết cô.

"Đại tiểu thư, anh trai em đây ngồi máy bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, quần áo để thay đổi đã chẳng còn nữa, chỉ muốn về nhà mình đổi bộ quần áo mà thôi, ngài có thể châm trước cho một chút không ạ?"

Cố An Nam nói ra lời này, Cố Phán mới dần dần tỉnh táo lại, cũng ý thức được ở đầu kia anh mình rốt cuộc nói cái gì.

Cô từ trên giường ngồi bật dậy, lắc lư cái đầu nhỏ, cố gắng để ánh mắt rõ ràng một chút, tiếp tục hỏi Cố An Nam ở đầu bên kia: "Không phải anh nói hai ngày nữa mới về à?"

"Hợp đồng xong trước thời hạn, nên về sớm hai ngày thôi, sao? Anh về sớm làm phiền tới chuyện gì của em à?" Cố An Nam vừa nghe trong giọng nói của Cố Phán mang theo ghét bỏ rõ ràng như vậy, thì lại bắt đầu thấy giận sôi máu, "Là lo anh về sớm hai ngày không cho gã họ Thẩm thời gian chuẩn bị đúng không? Thế nào? Trước đó em đã sớm thông báo với hắn rồi hả?"

"..."

Thật sự bị anh của cô đoán đúng rồi, nhưng tình huống bây giờ, nếu cô nói thêm hai câu, phỏng chừng Cố An Nam cũng sẽ theo ống nghe bò qua xé xác cô.

Im lặng chốc lát, cô cười hì hì giọng mang theo lấy lòng: "Nào có đâu, anh về sớm em mừng chết đi được ấy, một giờ nữa anh về đến nhà chứ gì? Được, giờ em sẽ nhanh chóng đánh răng rửa mặt xuống lầu đi mua bữa sáng cho anh. Bánh quẩy, sữa đậu nành hay là bánh bao hấp với tào phớ đây?"

Cố An Nam ở bên kia trợn mắt khinh thường, "Tôi đúng là nuôi được đứa em gái ngoan, người đàn ông khác vừa ốm vặt nằm viện một chút, nó đã tự tay nấu cháo ngóng trông mà đưa qua. Anh nó đi công tác hơn nửa tháng vất vả lâu như vậy, nó chỉ tùy tùy tiện tiện mua chút bánh quẩy với bánh bao hấp đã muốn đuổi đi rồi. Chậc, tình anh em nhiều năm như vậy đấy, thế mà không sánh bằng người đàn ông mới gặp có mấy tháng."

"..." Cố Phán cảm thấy ngài Cố Điềm Điềm đây bắt đầu không có việc gì đi gây sự, nhưng cô lại chẳng thể nói thêm được gì, cho nên sau cùng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, hỏi câu, "Được... Anh muốn ăn cháo em nấu, vậy giờ em lập tức nấu cho anh, còn có yêu cầu gì nữa không? Anh trai yêu quý của em."

Cố An Nam hài lòng, ở đầu bên kia nhàn nhã khẽ dựa vào lưng ghế, "Hết rồi, cúp máy đi, lát nữa là đến nơi rồi."

Cố Phán cúp điện thoại xong, lập tức xem cái chăn được cuộn tròn ở bên cạnh là Cố An Nam, bàn tay nhỏ nắm thành đấm đánh lên mặt trên mấy đấm mới hả giận
Sau cùng, cô mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đi chưa được hai bước đã phát hiện chị em của mình cũng tỉnh rồi.

Cố Phán hơi bất ngờ, nhìn Đổng Thiện Thiện hỏi: "Tớ đánh thức cậu à?"

"Không, tớ tự nhiên tỉnh, tự nhiên tỉnh thôi." Đổng Thiện Thiện vừa đánh răng, vừa hỏi ánh mắt lóe ra mập mờ, "Ờ... Vừa nãy hình như tớ nghe thấy, cậu đang nói chuyện điện thoại với anh cậu?"

"Ừ." Cố Phán khẽ dựa vào bức tường ở bên cạnh phòng tắm, "Về trước hai ngày, phiền chết được, còn muốn tớ nấu cháo làm bữa sáng cho anh ấy nữa chứ."

Đổng Thiện Thiện không biết nên đáp lại thế nào, lúng túng cười cười, sau đó vội vàng súc miệng, lau sạch bọt nơi khóe miệng xong, nói với Cố Phán: "Ấy, hôm nay tớ có chút việc, lát nữa phải đi ngay. Buổi tối bọn mình liên lạc sau nhé!"

Cô ấy nói xong thì lập tức đẩy Cố Phán ra, trở lại phòng ngủ thay quần áo, cầm lấy túi xách rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Phán cảm thấy hành động này chị em mình quả thực chẳng hiểu ra sao, giờ mới có mấy giờ sáng chứ, hơn nữa tối qua lúc nói chuyện, cũng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lang #man