32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 4 tháng 11 năm 2018, Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang đến Đức Vân Xã ở Cáp Nhĩ Tân, trong phòng khách sạn, Trương Vân Lôi đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại, Dương Cửu Lang nhìn cậu, đột nhiên anh nói: ''Sang năm anh định tìm thời gian tổ chức hôn lễ.''

Trương Vân Lôi lập tức ngẩng đầu, sững sờ nhìn về phía anh, Dương Cửu Lang ngồi bên cạnh cậu, anh cười nói: ''Mỗi cô gái đều mong chờ đến ngày đó, hôn lễ này anh đã nợ vợ anh quá lâu rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.''

Trương Vân Lôi hơi rủ đôi mắt xuống, cậu lẩm bẩm: ''Anh không cần phải nói với tôi, anh kết hôn tôi còn có thể không cho anh nghỉ phép sao?''

Dương Cửu Lang đưa tay nắm chặt cánh tay cậu: ''Anh muốn cậu tới làm phù rể cho anh.''

''Có lẽ tôi không có thời gian đâu.'' Trương Vân Lôi vùng vẫy muốn hất tay anh ra, trong lòng càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

''Khi nào cậu rảnh thì tôi tổ chức ngày đó, thiếu ai cũng không thể nào thiếu được cậu.'' Dương Cửu Lang nói với vẻ kiên quyết, lại nắm tay cậu chặt hơn.

Trong lòng Trương Vân Lôi bỗng nhiên thắt chặt, cuối cùng đành phải khẽ gật đầu.

Thật ra trong tiềm thức của Trương Vân Lôi, anh chưa từng kết hôn.

Chỉ cần ngày nào Dương Cửu Lang chưa tổ chức hôn lễ thì ngày đó cậu vẫn có thể lừa gạt bản thân rằng Cửu Lang chưa kết hôn, cho tới bây giờ chẳng còn cách nào tiếp tục dối lừa được nữa, rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ bản thân, cậu thích Dương Cửu Lang.

Tối đến, Trương Vân Lôi lặng lẽ rơi nước mắt, vô tri vô giác ngủ thiếp đi, vào buổi diễn tập hôm sau, Trương Vân Lôi đứng trên sân khấu Đức Vân Xã Cáp Nhĩ Tân, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn kỷ niệm, ngẩn người nhìn những hàng ghế trống rỗng dưới khán đài.

Dương Cửu Lang thấy cậu ngây người, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, lúc này Trương Vân Lôi mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cười hỏi: ''Trương lão sư, phản trường chúng ta sẽ diễn gì đây?''

Trương Vân Lôi lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi cúi đầu im lặng, hồi lâu mới nói: ''Tôi muốn hát <Tâm Vân>''

Dương Cửu Lang nghe vậy thì hơi sững người, sau đó anh thở dài, đưa tay vòng ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dịu dàng cười với cậu: ''Hát đi, hát đến khi cậu có thể buông bỏ, khi đó chúng ta sẽ không hát bài đó nữa.''

Trương Vân Lôi lẳng lặng nhìn anh, trong lòng tự hỏi bản thân, bài hát <Tâm Vân> này, rốt cuộc là buông bỏ ai, hay là lại bắt đầu không buông bỏ được ai?

Dương Cửu Lang thấy tâm trạng cậu không tốt, tháo micro xuống lắc lắc, cười nói với cậu: ''Anh hát cùng cậu.''

Dương Cửu Lang hiếm khi chủ động đề nghị hát, chắc anh sợ cậu lại khóc, Trương Vân Lôi nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu với anh.

Dương Cửu Lang mỉm cười đáp lại cậu, đưa tay ra sau lưng cậu gọi lão sư chỉnh âm thanh: ''Lão sư chỉnh âm, chuẩn bị cho bọn em bài <Tâm Vân> được không?''

Người kia ra hiệu OK, vùi đầu tìm kiếm nhạc đệm, các đội viên khác ở bên cạnh nghe thấy câu đó thì hoảng sợ, cho dù là ai cũng đều biết, bài <Tâm Vân> này là nỗi băn khoăn mãi không dứt ra được trong lòng Trương Vân Lôi, mỗi lần cậu hát bài này đều sẽ rất khó chịu, cậu nói là vì nó khiến cậu nhớ tới một người.

Âm nhạc chầm chậm bắt đầu, mọi người xung quanh đều yên lặng, không dám lên tiếng, Trương Vân Lôi hít sâu, đứng trước microphone, đối mắt với khán đài không có một ai, chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy microphone, mười ngón tay đan vào nhau, dùng dáng vẻ như đang nguyện cầu thần linh, cậu hát: ''

''Mây trên trời chính là lòng tôi,

Gió thổi phiêu bạt vô định,

Ai có thể dùng chân tình,

Ai có thể dùng thực tình,

Để trái tim tôi,

Không còn như bèo dạt...''

chung quy vẫn là cậu đánh giá cao sự kiên cường của bản thân, vừa mới mở miệng, mũi đã cảm thấy chua xót, Trương Vân Lôi hơi nhíu mày, trong đầu lại hiện lên bóng hình vừa thân thuộc vừa xa lạ, Dương Cửu Lang nhìn biểu cảm hơi suy sụp của cậu, biết cậu lại nghĩ tới chuyện cũ, đôi mắt anh một giây cũng không chịu rời khỏi cậu, đợi cậu hát xong đoạn đầu tiên, tiếp đó anh hát:

''Giọt sương sớm chính là lòng tôi,

Biến mất vô tung vô ảnh chỉ trong phút giây,

Ai có thể dùng chân tình,

Ai có thể dùng thực tình,

Giữ lại lòng tôi, giữ lại tình cảm chân thành của tôi...''

Nghe được giọng hát thiếu niên không quá hòa hợp với bài hát của Dương Cửu Lang, nước mắt vẫn trượt khỏi khóe mắt, Trương Vân Lôi chậm rãi mở mắt, ngắm nhìn phía trước, không còn chịu đựng nữa, nước mắt cứ rơi...

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, bất giác đã qua đi lâu như vậy rồi, không biết cô bé có tính cách gắt gỏng kia có còn bốc đồng dễ nổi nóng với người khác hay không?

Không biết cô bé tức giận cầm dao kia, có còn dễ xúc động mỗi khi gặp chuyện như trước không?

Không biết cô bé không chịu nỗi dù chỉ một chút thiệt thòi đó, bây giờ có tìm được một tên ngốc có thể chịu đựng mọi thứ mà yêu chiều cô ấy chưa?

Trương Vân Lôi ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài, cô bé ngốc mà lòng tôi luôn nhắc về, luôn nhớ tới, không biết bây giờ em sống có tốt không?

''Tôi muốn nói với gió trời,

Nhẹ nhàng thổi tan mây mù trong lồng ngực này,

Tôi phải nắm lấy trái tim của giọt sương,

Theo tôi từ đêm đen đến bình minh.''

Trương Vân Lôi hát, không tự chủ được mà chậm rãi giơ tay phải lên, đặt lên lồng ngực trái, nước mắt chảy xuống không ngừng, khóe miệng lại nhẹ nhàng giương lên.

''Một áng mây đại diện cho một mảnh tình,

Một giọt sương sớm đại diện cho một trái tim,

Gió thổi mây tan, hai người chúng ta đều biết rõ,

Giọt sương hóa thành tâm tình của tôi.''

Trương Vân Lôi hát hết sức xúc động, vành mắt Dương Cửu Lang cũng đỏ theo, chậm rãi ngừng lại, hít sâu một hơi, vẫn là nên để tự cậu hát hết bài hát <Tâm Vân> thuộc về hai người họ này đi.

Dương Cửu Lang lẳng lặng nhìn cậu, Trương Vân Lôi trước mặt đứng ở đây hệt như năm đó, hình ảnh chồng chéo lên nhau cùng với một Trương Vân Lôi hát đến nức nở.

Chính vào năm ấy, gặp được Trương Vân Lôi rơi nước mắt trên đài, chính là năm đó, nhìn thấy cậu nghẹn ngào nói nhớ tới một người, về sau, mỗi lần bài hát này vang lên bên tai, luôn có một đứa khóc bù lu bù loa, ôm lấy ngực trái nói nhớ đến một người...

Dương Cửu Lang đau lòng nhìn cậu, vụng trộm lau đi nước mắt.

Cô gái mà giác nhi của tôi ngày đêm nhớ nhung kia ơi, không biết bây giờ cô đang ở đâu? Có từng nghe nói cậu ấy vì một người mà cất tiếng hát <Tâm Vân> này không, có phải cô cũng như cậu ấy, vừa khóc vừa cười như kẻ ngốc? Không biết sau này hai người còn có thể gặp lại nhau không, giác nhi của tôi còn có thể nhìn thấy cô không...

Dương Cửu Lang nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Trương Vân Lôi, anh lại hơi nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng xem ra nếu có một ngày giác nhi của tôi lần nữa gặp lại cô gái khiến cậu ấy nhớ mãi không quên đó, nhất định cậu ấy sẽ mỉm cười ân cần hỏi: Em có khỏe không?

''Một áng mây đại diện cho một mảnh tình,

Một giọt sương đại diện cho một trái tim,

Gió thổi mây tan, hai ta đều hiểu rõ,

Giọt sương hóa thành tâm tình của tôi.''

Hát xong bài này, Trương Vân Lôi chậm rãi buông bàn tay đang đặt trên ngực trái xuống, từ từ mở mắt ra, nhìn xuống dưới đài, thật ra cậu chưa từng buông bỏ, chẳng qua là lại xuất hiện thêm một người chiếm lấy trái tim cậu mà thôi, khiến cậu không để ý đến đoạn chuyện cũ kia nữa, nhưng một khi hát lên bài hát này, cô bé kia sẽ lại xuất hiện nơi sâu nhất trong đáy lòng, luôn có người nói với cậu rằng không đáng, cũng có người khuyên cậu quên đi, nói thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn thắt lại đau đớn, nhưng mặc dù là thế, Trương Vân Lôi vẫn bằng lòng giữ cô ấy lại nơi sâu nhất trong tim mình, những cái được gọi là yêu, đến cuối cùng chỉ là đã từng, nhưng chung quy cô ấy đã từng đến, chung quy cô ấy vẫn để lại dấu vết trong đáy lòng cậu, có lẽ điều cậu phải làm không phải là buông bỏ, mà là quên đi...

''Trương lão sư, không vui thì hút một điếu đi.''

Hát bài <Tâm Vân> kia xong, Trương Vân Lôi vẫn ngẩn người ngồi bên cạnh sân khấu, Dương Cửu Lang nhìn bóng lưng cậu, anh hơi đau lòng, móc ra hộp thuốc lá mà anh đã tịch thu của cậu trên đường đến đây, đi qua bên cạnh cậu ngồi, đưa cho cậu một điếu.

Trương Vân Lôi nhìn thuốc lá anh đưa một lát, khe khẽ lắc đầu, quay đầu lại nhìn dưới đài, nhẹ nhàng nói: ''Tường tử, anh còn nhớ không? Năm đó lần đầu tiên tôi hát bài <Tâm Vân> này ở Cáp Nhĩ Tân.''

''Nhớ chứ.'' Dương Cửu Lang trả lời.

Trương Vân Lôi hơi rủ mắt, tiếp tục nói: ''Khi đó tôi nhớ tới một người, tôi đã khóc, sau đó có một lần tôi hát lại <Tâm Vân>, lúc tôi sắp không cầm được nước mắt nữa, tôi nhìn thấy một người khác, lúc đó tôi đã không khóc nữa.''

Dương Cửu Lang nghe cậu nói, anh chậm rãi cúi đầu, hai bàn tay cầm điếu thuốc lá kia cọ sát tới lui một cách mất tự nhiên.

''Tường tử.'' Trương Vân Lôi nhẹ nhàng gọi anh, quay đầu về phía anh nói tiếp: ''Chúng ta đừng hát <Tâm Vân>, chúng ta hát <Không nghe thấy> đi, anh hát cùng tôi.''

Nghe thấy câu này, tay cầm điếu thuốc của Dương Cửu Lang chợt cứng đờ, sau đó cúi đầu hơi nhíu mày, tựa như đang phân vân điều gì, hồi lâu mới ngẩng đầu ra vẻ nhẹ nhõm mỉm cười với cậu: ''Được, chúng ta hát <Không nghe thấy>, anh hát với cậu.''

Trương Vân Lôi nhíu chặt mày, tựa như có chút bất ngờ với câu trả lời của anh, nhìn ánh mắt không chút che giấu của Trương Vân Lôi, cuối cùng Dương Cửu Lang vẫn né tránh ánh mắt cậu, giả vờ cười cười như bình thường: ''Anh hiểu, chắc chắn họ cũng đã chọn <Không nghe thấy> phải không?''

Trương Vân Lôi không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, lông mày càng nhăn chặt.

Dương Cửu Lang biết biểu hiện của mình quá giả, anh thở dài hơi bất đắc dĩ, đưa tay vòng ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, miễn cưỡng cười: ''Anh hiểu, anh hiểu hết.''

Sau đó buổi tướng thanh kia là ôm tâm trạng như vậy, nói thế nào thì hai người họ chẳng ai giống ai, nhưng dù sao hai người đã ở trên đài nói bao nhiêu năm, chuyện đau lòng có lớn hơn nữa cũng sẽ không để lộ ra, chỉ cần ở trên đài đối mặt với khán giả, ngoài mặt mãi mãi là cười ha ha, khán giả nghe cũng vui vẻ, chẳng ai nhận ra có gì không đúng.

Nhưng các đội viện ở hậu đài thì lại nhìn ra được chút gì đó, mặc dù không biết cảm giác từ đâu ra, nhưng làm sao cũng cảm thấy hôm nay đội trưởng giống như có chút không được vui cho lắm, trong mắt đều hiển hiện sự buồn bã, nhưng sau này nghĩ lại, chắc là vì lý do lúc diễn tập đã hát <Tâm Vân>.

<Tâm Vân> lại là <Tâm Vân>, may mà họ kịp thời sửa lại muốn hát <Không nghe thấy> nếu không thì nhìn tình huống này, sợ là Trương Vân Lôi hát hai ba câu là đã bật khóc!

Tất cả mọi người đều thở dài, đội trưởng của họ chính là một người như vậy, ngoài mặt thì thấy nghiêm túc, cái gì cũng nhìn thoáng được, như một ông cụ non, nhưng thật ra cậu rất đơn thuần, thích một người rất dễ dàng, nhưng muốn quên đi một người thì vô cùng khó khăn.

''Thanh âm tôi đang cười nhưng nước mắt lại như bão giông,

Em bên kia điện thoại cũng đã biết

Nếu thế giới này bé nhỏ như vậy

Vì sao em lại không nghe thấy tấm chân tình của tôi...''

Các đội viên dưới đài đều không hẹn mà cùng nhíu mày, sao lại có cảm giác như đội trưởng còn khó chịu hơn cả lúc nãy vậy?

Mọi người đồng loạt thở dài, chắc chắn là còn chưa thoát ra được <Tâm Vân>, nhìn cậu đau lòng như vậy, còn bao lâu nữa mới có thể buông bỏ người trong lòng kia được đây! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net