9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống hớp nước, thở dốc một hơi, Trương Vân Lôi lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm thở phào, <Ngũ Công Đồ> và <Linh Đang Phổ> là hai vở thật sự ai nói là người đó điên, cho dù là ai cũng có thể quýnh đến cao huyết áp.

Trò chuyện mấy câu với khán giả, hai người cũng vừa vặn vào kịch, Trương Vân Lôi liếc nhìn Dương Cửu Lang ở bên cạnh, bắt đầu vào chủ đề chính.

Ban đầu định là từ từ làm, nghiêm túc nói rất ổn, nhưng thoại nói đuổi này một người mà gấp là cả hai cùng biến thành ầm ĩ nói chen.

''Anh làm cái gì vậy!'' Trương Vân Lôi không nói nên lời, túm lấy cánh tay Dương Cửu Lang lắc qua lắc lại.

''Cậu đừng, đừng có như đàn bà đanh đá vậy!'' Dương Cửu Lang vuốt tóc, nghẹn đến đỏ cả mặt.

''Không phải chứ, anh, hừ, hôm nay anh muốn khiêu chiến đúng không?'' Trương Vân Lôi không muốn phí lời, chặn anh lại, chỉ thẳng vào anh, vênh váo nói: ''Hôm nay tôi nể mặt anh, tôi cho anh đủ thể diện! Không phải anh muốn chứng minh thực lực của bản thân à? Hôm nay tôi phụ họa cho anh nhé?''

''Được thôi được thôi!'' Đây là vào kịch! Dương Cửu Lang xắn tay áo lên, hoàn toàn không biết mình đã bị mắc câu.

Cuối cùng anh đi ra khỏi bàn, Trương Vân Lôi cầm ly lên uống một hớp, mong đợi xem lát nữa anh hát thành cái gì.

Dương Cửu Lang ra vẻ hưởng thụ, cầm lấy ngự tử, hít một hơi sâu: ''Nào!''

''Hàng (crack) Châu...'' Vừa hát ra được hai chữ, bản thân Dương Cửu Lang cũng không nhịn được cười.

Trương Vân Lôi ở một bên nghe, lập tức phì cười, đưa quạt lên che mặt, quay lưng đi, vốn còn định ở đoạn hát đầu tiên sẽ chừa chút mặt mũi cho anh, nhưng cái này thật sự là quá bất ngờ, thật sự không thể nào khen nổi.

''Tôi hát lại, hát lại!'' Dương Cửu Lang cũng cảm thấy buồn cười, ổn định lại, ném ngự tử đi: ''Không cần tới cái thứ này!''

''Anh nói anh không biết đánh tôi cũng cũng tin đó!" Trương Vân Lôi sợ anh thật sự không tìm được cách điều chỉnh giọng, cầm lấy ngự tử bị anh vứt, chuẩn bị cứu tràng.

''Hàng Châu mỹ cảnh thế vô song...'' Dương Cửu Lang vỗ tay đánh nhịp, hát một câu thì phát hiện giọng vẫn không ổn, đành phải dừng lại, ra vẻ mờ mịt: ''Không phải vừa hát qua đoạn này rồi sao?''

''Khó nghe muốn chết!'' Trương Vân Lôi che mặt nói, Dương Cửu Lang cũng cảm thấy khó nghe, định đổi đoạn hát khác.

''Bạch Xà truyện nha.''

''Anh biết bài đó hả?'' Dương Cửu Lang ra vẻ ngạc nhiên, nói theo kịch bản.

''Anh có hai phiên bản đó cậu không biết à?'' Trương Vân Lôi cười cười, nâng ngự tử lên, mở miệng hát: ''Cảnh đẹp Hàng Châu thế vô song.''

Vẫn cho anh chút mặt mũi, Trương Vân Lôi không hát Thái Bình ca từ mà là theo điệu hát của <Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ>

Lúc này Dương Cửu Lang mới phản ứng kịp, đây là bẫy, nhưng diễn cũng đã diễn rồi, dù thế nào đi nữa cũng không thể cứ thế bỏ mặc trên đài được, đành phải diễn tiếp.

''Đoạn thứ hai, đoạn thứ hai chắc chắn sẽ không lệch tông nữa!'' Dương Cửu Lang lau mồ hôi trên đầu, cứ vậy đi, dù sao mất mặt cũng mất rồi, khán giả vui là quan trọng nhất, tiểu tổ tông chơi thỏa thích là được, Dương Cửu Lang vỗ tay: ''Hôm qua trời đầy mây, Vị Thủy lạnh lẽo.''

Trương Vân Lôi nghĩ cũng nên có chừng mực, dù sao cũng là biểu diễn mà, đưa tay đánh ngự tử cho anh tìm tiết tấu.

Dương Cửu Lang thoáng nhìn Trương Vân Lôi, thầm nghĩ tổ tông này cũng không ác lắm, đoạn này vốn là tiết mục nhỏ Thái Bình ca từ cơ bản, anh sẽ không biểu hiện quá kém: ''Nước chảy...''

''Trai cò phơi mình trên bãi cát...'' Khán giả bên dưới cùng cất tiếng hát, Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, Trương Vân Lôi chỉ về phía khán giả nói: ''Cùng hợp ca.''

Mọi người trong hậu trường nghe hai người trên đài, ai cũng xót cho Dương Cửu Lang đồng thời cũng không nhịn được cười, chung quy đều là bị kiểm tra nghiệp vụ, Cửu Lực lắc đầu hết sức đồng cảm, thở dài, sớm biết thế nào cũng sẽ như vậy mà.

Dưới đài ai cũng cười vui vẻ, Trương Vân Lôi lại nói: ''Trai cò đánh nhau.''

Dương Cửu Lang lau mặt, đau hết cả đầu.

Thật ra đoạn này anh vẫn hát được, Trương Vân Lôi vịn vai anh, nói: ''Đoạn <Trai cò đánh nhau> này đúng là anh biết hát, học từ ai vậy?''

Dương Cửu Lang âm thầm lườm cậu, bất đắc dĩ lầu bầu: ''Cậu, cậu, cậu đó.''

Lúc này Trương Vân Lôi mới hài lòng, Dương Cửu Lang thở dài: ''Đoạn thứ ba, hát đoạn thứ ba đi!"

''Tam quốc tranh chấp...'' Dương Cửu Lang từ bỏ kháng cự, chấp nhận Trương Vân Lôi giở trò xấu xa trong lúc hát: ''Dân chúng bất an...''

Giọng hát vang vọng đó không chừa chút mặt mũi nào cho anh, Dương Cửu Lang hết sức bất đắc, cứ thế mà nương theo cậu quậy một trận.

''Lỗ Tử kính bày tửu yến mời thánh hiền, Hoàng Văn to gan kia từng đem sách...''

Dương Cửu Lang thở dài, cũng giở trò cúi chào xuống đài, Trương Vân Lôi cười, kéo anh lại nhưng không kéo được, phút chốc cũng cười đến dừng lại không hát được nữa.

Khán giả đều cười rần, Dương Cửu Lang ở dưới đài la lớn: ''Cậu hát hay anh hát? Cậu hát hay là anh hát hả!''

''Tôi hát mọi người có thích nghe không?'' Trương Vân Lôi đắc ý hỏi khán giả.

''Thích nghe!''

Trương Vân Lôi vẫy tay với anh, Dương Cửu Lang lập tức quay lại: ''Tôi vẫn phải quay lại thôi.''

Hát có nát thì cũng phải diễn mà, Dương Cửu Lang thoại.

''Nghe nha!''

Trương Vân Lôi vẫn xót anh, đưa ngự tử cho anh, Dương Cửu Lang cũng bắt đầu giở thái độ, giấu tay vào tay áo: ''Anh không cầm cái này, anh sợ bẩn, anh muốn dùng cái của anh.''

Trương Vân Lôi thấy anh như vậy, cậu cười cười, ngược lại là cảm thấy rất đáng yêu, rất thú vị, đồng thời cảm thấy e là anh không vui rồi, vội vàng dỗ dành anh, học theo anh giấu tay vào tay áo: ''Thế này là làm gì đó?''

''Tức đến mức phát lạnh từng cơn.'' Thật ra Dương Cửu Lang cũng không có giận, tâm trạng Trương Vân Lôi rất tốt, cậu thuận thế khẽ tựa đầu lên vai anh: ''Hát đi, hát đi.''

Ngoài mặt Dương Cửu Lang không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì lại rất vui, giác nhi vui là được rồi, thấy làm gì vui thì cứ làm, mất mặt gì anh cũng không sợ nữa!

''Nào!''

Trương Vân Lôi nhìn sườn mặt anh, đôi mắt nhỏ này cứ như một miếng hài, cũng khó trách mình vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy vui vẻ, thấy Dương Cửu Lang chuẩn bị hát, Trương Vân Lôi cũng có chút mong đợi xem anh hát thế nào .

''Kìa Trang công...''

''Khoan đã!''

Không được không được, vẫn nghe không vô, Trương Vân Lôi ngắt lời anh, cười đến mức không ngậm được miệng: ''Dạo quanh thành Tây, thấy người khác cưỡi ngựa còn ta cưỡi lừa.''

Dương Cửu Lang nhìn cậu mà đen cả mặt, quan trọng là cậu còn hát nữa, đúng là người biết hát có địa vị thật đấy!

''<Khuyên Nhân Phương>, hơn nữa vừa rồi anh lại mới vỡ giọng rồi!'' Trương Vân Lôi nhại theo anh cất tiếng hát.

Dưới đài lại là một tràng cười, Dương Cửu Lang thấy cậu vui như vậy thì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vừa có chút cảm giác muốn đánh cậu.

Trương Vân Lôi cười đến mức thắt lưng không đứng thẳng lên được, Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, chỉ vào cậu tố cáo với mọi người: ''Tôi nói mọi người biết, hôm nay ở hậu đài cậu ấy trao đổi bảo tôi ra ngoài bàn đứng tấu chính, lúc đó tôi đã thấy đây là cái bẫy rồi.''

Dương Cửu Lang cười nói với vậy: ''Anh nói cậu biết, hôm nay anh vừa quay hết phim xong, hơn bảy giờ anh mới ngủ, anh đi diễn với cậu, cậu cho anh, cho anh thêm chút thể diện đi được không!''

''Tối nay còn phải đưa tôi về đấy!'' Trương Vân Lôi kiêu ngạo đẩy anh, Dương Cũng Lang cũng không làm gì được cậu, xua xuat tay ra vẻ tức giận đùa: ''Muộn rồi, tối nay anh không đưa cậu về đâu, anh báo cho cậu biết!''

Nữ khán giả dưới đài nói ''Tôi đưa'', Dương Cửu Lang nhíu mày, cần tới các người sao! Anh đốp lại một câu: ''Cô không muốn đưa tôi về à?''

Anh trai bên cạnh nói: ''Tôi đưa cậu về!''

Hiện trường lập tức cười vang, Dương Cửu Lang sững sờ, mỉm cười lau mồ hôi đầu, phản ứng không kịp, Trương Vân Lôi lắc lắc tay, không hiểu sao vừa bực vừa buồn cười, dưới đài ồn ào náo nhiệt, Trương Vân Lôi úp sấp lên mặt bàn, cũng theo đó mà trêu chọc anh: ''Cùng nhau đi.''

''Oh my love, chúng ta kết hôn đi, em rất muốn cùng anh xây dựng một mái ấm*...'' Ban nãy cười quá mức vui vẻ, lần này cậu cũng khàn giọng.

Trương Vân Lôi sững sờ, trong nháy mắt dưới đài cười vang.

Dương Cửu Lang cũng ngây người, phút chốc giơ ngón cái lên, đúng là hả giận, nhưng người vui nhất vẫn là Bao Tử ở hậu trường, cười đến gập cả người.

Mặt Trương Vân Lôi lập tức đỏ lên, tựa lên mặt bàn, đúng là quả báo mà! Lần này mất mặt rồi.

Hai người, mỗi người sụp đổ một lần, Dương Cửu Lang thì không chỉ có một lần, Trương Vân Lôi cũng chơi chán rồi, hai người cố gắng diễn tiếp, cuối cùng cũng diễn xong đoạn <Oai xướng> hỏng bét, hai người đổi vị trí lại, Dương Cửu Lang nhẹ nhàng thở phào, cơn ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nói khoảng hơn một tiếng, kết thúc bằng màn <Thám Thanh Thủy Hà>, tâm trạng của Trương Vân Lôi rất tốt, hát cũng vui, còn không quên trêu chọc Dương Cửu Lang.

''Ngày nhớ đêm mong Lang ca ca, bước đến trước giường tôi a, hẹn đêm nay canh ba gặp nhau a, Vân Lôi tôi xấu hổ cúi đầu không nói a...''

Vốn là chọc Dương Cửu Lang, nhưng hát ra thì lại đỏ bừng cả mặt, Dương Cửu Lang cũng không làm gì được cậu, chỉ chiều theo cậu mà quậy, ai bảo anh thích nhìn giác nhi nhà mình vui vẻ cơ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net