cuu dinh ky 69-71434DFDSF

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Ngươi và bảo tàng vô duyên

Dịch: A Tứ

Biên tập: A Tò (Tò.Tí.Te)

Nguồn: Bàn Long chiến đội-2T

Chém thôi Ae!!!

Hào quang xanh biếc chiếu rọi hơn mười trượng chung quanh, mà ở góc tối Triệu Đan Trần khó có thể tin nhìn Thú Vương Ô Hầu.

"Không có khả năng! Từ đầu tới cuối ta không lúc nào thả lỏng, ta đã thử nhiều lần, ngay cả con lừa ngốc tu luyện Thích Ca Tâm Kinh kia cũng bị ta cắt đuôi. Ngươi! Ta cho tới bây giờ không phát hiện ra ngươ!." Triệu Đan Trần đầu óc hoàn toàn rối loạn, Thanh Hồ Đảo tổn thất nhiều như vậy chính là vì Vũ Hoàng bảo tàng.

Nếu có thể đoạt được bảo tàng mọi tổn thất đều có giá trị.

Nhưng tại lúc mấu chốt, Thú Vương Ô Hầu không ngờ lại xuất hiện. Luận thực lực, Ô Hầu có thể dễ dàng giết chết hắn.

Thiên Bảng đệ nhất thực lực không thể nghi ngờ.

"Ha ha! Thích Ca Ttâm Kinh phi thường huyền bí, nhưng lão hòa thượng kia còn chưa tu luyện đến chỗ cao thâm. Nói về ẩn nấp theo dõi thì hắn so với ta còn kém xa." Ô Hầu cười lớn nói, tiếng cười vang vọng trong đường hầm hình thành một tiếng tiếng vang hỗn tạp. "Thật ra ta phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ta làm sao có thể tìm được nơi này."

Yên ổn đứng đầu trên Thiên Bảng hơn ba mươi năm, Thú Vương Ô Hầu ở rất nhiều phương diện đều am hiểu.

Vốn trong lòng bối rối nhưng rất nhanh Triệu Đan Trần đã trấn tĩnh lại. Không quản sự tình đã phát sinh như thế nào, dù có khổ cũng phải tiếp tục. Điều hắn có thể làm trong lúc này chính là cố hết sức làm cho tình huống chuyển biến tốt đẹp.

"Ô Hầu." Triệu Đan Trần trầm giọng nói: "Vì Vũ Hoàng bảo tàng, Thanh Hồ Đảo tổn thất nghiêm trọng. Mà Ô Hầu ngươi chỉ có một mình không môn phái, những bảo bối giấu trong Vũ Hoàng bảo tàng đối với Ô Hầu ngươi chỉ sợ cũng không có nhiều tác dụng. Nếu như vậy, trong Vũ Hoàng bảo tàng ngươi có thể lấy một kiện tốt nhất mang đi.

Nếu như có lợi ích cho tông phái, thì sẽ là của Thanh Hồ Đảo chúng ta. Hơn nữa ta cũng có thể làm chủ để cho ngươi có ba lần cơ hội yêu cầu Thái thượng trưởng lão của Thanh Hồ Đảo ra tay giúp ngươi. Như thế nào?"

"Nga? Thái thượng trưởng lão, là vị Hạt Tử Kiếm Thánh(Người mù kiếm thánh) năm xưa?" Thú Vương Ô Hầu Kinh ngạc nói.

"Ô Hầu ngươi đối với Thái thượng trưởng lão Thanh Hồ Đảo chúng ta hãy tôn kính một chút." Triệu Đan Trần sắc mặt trầm xuống.

Đảo chủ của Thanh Hồ Đảo hơn hai trăm năm trước đứng thứ hai trên Thiên Bảng, hơn nữa được mọi người tôn xưng là Thiên Nhãn Kiếm Thánh, nhưng ở phía sau cũng có người gọi là Hạt Tử Kiếm Thánh. Bất quá gọi "Người mù" có chút không tôn kính, bên ngoài cũng không có người dám nói như vậy trước mặt cao thủ Thanh Hồ Đảo.

Vị Hạt Tử Kiếm Thánh kia sau lại ngộ đạo đạt tới Hư cảnh, sau đó cũng ẩn cư tại Thanh Hồ Đảo rất ít khi ra tay.

Nhưng mấy lần ra tay đều khiến cao thủ trong thiên hạ biết vị Hạt Tử Kiếm Thánh này đã đạt tới cảnh giới quỷ thần khó dò, nhìn khắp toàn bộ Cửu Châu đại địa có thể so sáng cùng hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vị Hư cảnh cường giả này cũng là chỗ dựa duy nhất của Thanh Hồ Đảo ở Dương Châu.

"Hư cảnh cường giả ra tay giúp ta ba lần? Bảo bối trong bảo tàng ta cần là có thể lấy một kiện tốt nhất mang đi?" Ô Hầu cười nói: "Điều kiện không tồi, ta cũng có chút động tâm. Đáng tiếc a! Ô Hầu ta cứng hay mềm đều ăn không tiêu, Vũ Hoàng bảo tàng này cho dù ta không dùng được có ném ra biển cũng không cho người của Thanh Hồ Đảo.".

Triệu Đan Trần sắc mặt tức giận run rẩy giận Ô Hầu: "Ô Hầu, ngươi!"

"Ta! Ta làm sao vậy?" Ô Hầu cười nhạo nói.

"Ngươi đừng khinh người quá đáng, Thái thượng trưởng lão của Thanh Hồ Đảo ta giết chết ngươi như giẫm lên một con kiến." Triệu Đan Trần trầm thấp nói, "Ta ra điều kiện như thế không phải mọi người đều tốt sao?"

"Không có biện pháp." Ô Hầu lắc đầu thở dài cười: " Ô Hầu ta nhìn đám Thanh Hồ Đảo các ngươi thật không vừa mắt. Về phần vị Hạt Tử Kiếm Thánh kia.... ha ha, nếu mặt đối mặt của ta xác thực không phải là đối thủ của cường giả Hư cảnh. Nhưng Ô Hầu ta từ nhỏ đã có thể đem Man Hoang trở thành nơi chơi đùa. Hừ! Muốn đuổi theo giết ta, thiên hạ ngày nay cũng không có người có thể làm được."

Nói xong. Ô Hầu liền trực tiếp đi đến chỗ cửa động giấu bảo tàng.

"Ngươi" Triệu Đan Trần hai mắt phát hỏa nhưng hắn thật sự không dám ra tay, Ô Hầu không giết hắn đã là tốt rồi. Triệu Đan Trần hắn dựa vào cái gì cùng đấu với người ta?

Trong một đường hầm.

"Rống ~~" Một tiếng rồng khiến linh hồn người chấn động vang lên.

Ô Hầu, Triệu Đan Trần hai người mặt đều biến sắc.

Chỉ thấy chỗ sâu trong trong bóng tối của đường hầm đi ra một con Kim Sắc Long Quy to chừng ba trượng. Cuối đường hầm này là ngõ cụt, kỳ thật đây là chỗ ngủ tạm của Long Quy. Long Quy thích nhất là ngủ.

Đường hầm này dài chừng gần năm mươi trượng, mà nơi vào bảo tàng là ở chính giữa đường hầm cho nên hai người căn bản không phát hiện Kim Sắc Long Quy.

"Thảm rồi!" Ô Hầu nói.

"Nó như thế nào lại ở đây? Không phải...không phải ở cửa cung sao?" Triệu Đan Trần cũng đã biến sắc. Chỉ thấy Kim Sắc Long Quy nhàn nhã đi đến động khẩu rồi sau đó nằm xuống, lấy thân hình khổng lồ to ba trượng của nó dễ dàng đem động khẩu bịt lại. Cặp đồng tử lục quang mơ hồ có một chút ý tứ.

****

Một bóng đen lặng yên không một tiếng động tiêu sái đến góc đường. Đúng là Đằng Thanh Sơn theo con đường đã tính toán đi tới.

"Điểm cuối của con đường này ở ngay phía trước." Đằng Thanh Sơn tim đập chậm lại đến mức tận cùng, hoàn toàn đình chỉ hô hấp. Thông qua toàn thân khống chế hô hấp, lấy khả năng khống chế cơ thể của hắn thì mỗi một bước chạy đều nhẹ nhàng vô cùng, không một âm thanh. Trong bóng đêm, Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua một cái.

Chỉ thấy cách xa hơn hai mươi trượng, hai khỏa minh châu được khảm tại trên vách tường tản ra hào quang mờ nhạt xanh biếc chiếu trong phạm vi mười trượng chung quanh.

Kim Sắc Long Quy đang nằm tại đó.

Hai người, Triệu Đan Trần đang đứng còn Thú Vương Ô Hầu lại tùy ý ngồi xuống dựa vào vách tường đồng thời miệng còn thường xuyên phát ra tiếng gầm nhẹ.

"Rống ~~- rống ~~~" Kim Sắc Long Quy tùy ý phát ra hai tiếng rống.

Cả hai người này.

Không phát hiện ra Đằng Thanh Sơn.

Về thu liễm hơi thở, ẩn nấp theo dõi thì Đằng Thanh Sơn so với cường giả Tiên Thiên Kim Đan mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ân? Triệu Đan Trần, Ô Hầu đều ở đây? Kim Sắc Long Quy cũng ở đây?" Đằng Thanh Sơn nháy mắt suy luận ra rất nhiều việc. "Bảo tàng ở chỗ này là không thể nghi ngờ. Kim Sắc Long Quy bảo vệ bảo tàng. Hai người Ô Hầu với Triệu Đan Trần không có vẻ là bạn. Triệu Đan Trần khẳng định có bản đồ mê cung mà Ô Hầu thì không có. Ô Hầu hẳn là theo tung Đan Trần một đường đến chỗ này."

Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn này tất cả.

"Triệu Đan Trần! Đừng có giữ cái sắc mặt như nữ nhân chết thế kia." Ô Hầu dựa vào vách tường quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Đan Trần cười nói: "Vừa rồi ta cùng lão Long Quy hàn huyên tán gẫu, không thể tin được lão Long Quy này sống gần vạn năm a. Nó còn rất vui vẻ cùng tâm sự với ta.".

"Ngươi đúng thật là nhàm chán." Triệu Đan Trần lạnh nhạt nói một tiếng.

"Hừ ngươi biết cái gì." Ô Hầu cười nói."Hai chúng ta vận khí tốt. Long Quy nói nếu vừa rồi hai chúng ta vượt lên tiến vào động chắc chắn phải chết. Đó là lý do lão Long Quy không chút sốt ruột.".

"Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?" Triệu Đan Trần nhíu mày. "Vũ Hoàng lưu lại bảo tàng như thế nào để người đi vào phải chết? Không có khả năng?".

"Lão Long Quy nói bảo tàng này kẻ hữu duyên mới có thể vào, kẻ vô duyên đi vào hẳn phải chết. Lão Long Quy này sống gần vạn năm tính tình rất tốt không muốn có người chết. Nếu không, nó căn bản sẽ không ngăn trở chúng ta." Ô Hầu nói. Triệu Đan Trần giận dữ mà cười: "Ha ha! Chuyện cười! Lão Long Quy này không ngăn cản, ngược lại còn giúp chúng ta?".

Ô Hầu sờ sờ cằm: "Nghe vậy có thể là sự thật. Ta từ nhỏ rèn luyện ra cảm giác đặc thù, lão Long Quy nói hẳn là thật . Hơn nữa nếu lão Long Quy thực muốn giết chúng ta thì tại cửa cung nó đã sớm giết, nhưng nó vẻn vẹn chỉ ngăn trở chúng ta. Từ đầu tới cuối lão Long Quy cũng không giết chết một người nào.".

Đan Trần ngẩn ra.

Chính xác.

Cho dù ngay từ đầu khối không khí đem người đánh bay vẫn chỉ là đe dọa. Lão Long Quy chính xác một người cũng không giết.

"Ô Hầu! Ngươi nói lão Long Quy này nói: 'Kẻ hữu duyên mới có thể vào, kẻ vô duyên đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ'. Cái này là nói cái gì? Cái gì gọi là hữu duyên? Cái gì gọi là vô duyên?" Triệu Đan Trần vội la lên. "Chẳng lẽ Ô Hầu ngươi còn tin tưởng cách nói hoang đường này?" Hữu duyên vô duyên vốn tương đối khó có thể xác định.

"Ta hỏi rồi nhưng lão Long Quy cũng không chịu nói." Ô Hầu bất đắc dĩ nói.

"Ha ha! Triệu Đan Trần, lần này Thanh Hồ Đảo các ngươi tổn thất thê thảm a. Đã chết người nhiều như vậy mới tới được cửa bảo tàng, lão Long Quy nói ngươi cùng bảo tàng vô duyên. Ha ha!" Ô Hầu nhịn không được cười ha hả, "Thật sự là ta cười đến chết mất. Ha ha!".

Triệu Đan Trần cơ trên mặt co rút lại.

"Vô duyên?" Triệu Đan Trần ánh mắt phát lạnh không tin.

Thanh Hồ Đảo tổn thất nhiều như vậy vẻn vẹn chỉ nhận được một câu "Cùng bảo tàng vô duyên"? Triệu Đan Trần tuyệt đối không thừa nhận.

"Sự tình như thế nào lại rơi vào bước này." Triệu Đan Trần trong lòng lo lắng đau đầu suy nghĩ. Tất cả đều từng bước tiến tới, chết không ít Tiên Thiên cường giả nhưng bây giờ lại lâm vào tình cảnh như thế này. "Chính là do cái tên Tần Lang kia. Nếu không có hắn những người khác căn bản tìm không thấy động không đáy. Nếu không có hắn, Hồ trường lão cũng sẽ không chết. Tuy rằng ta không biết Hồ trưởng lão chết như thế nào nhưng tiếng hô của Hồ trường lão trước khi chết hiển nhiên cùng Tần Lang có liên quan."

Đối với Tần Lang, Triệu Đan Trần hận thấu xương.

Đằng Thanh Sơn tựa như một tảng đá không sinh mệnh ở một góc yên lặng quan sát. Kiếp trước được huấn luyện khiến Đằng Thanh Sơn có đủ kiên nhẫn, cứ như vậy yên lặng ngồi chồm hổm (ngồi xổm) thủ thế, cho dù ngồi chồm hổm ba bốn ngày thì hắn cũng sẽ không nóng nảy mất bình tĩnh. Hắn tin tưởng cơ hội nhất định sẽ tới.

....

Trong một nhánh của đường hầm.

Năm tên Tiên Thiên cường giả của Tiêu Dao Cung còn sống đang ở cùng một chỗ với Trường mi lão tăng. Trường mi lão tăng trong tay đang cầm một phần bản đồ mê cung: "Lúc này có ba con đường để đi. Nhưng vừa rồi hẳn là âm thanh của Ô Hầu, dựa theo phương hướng chỗ của Ô Hầu, chính xác là đường này.".

Trường mi lão tăng vốn đã theo dõi Triệu Đan Trần, khoảng cách đến lộ tuyến chính xác còn một đoạn.

Chỉ là sau này Triệu Đan Trần khiếp sợ phát hiện liền lập tức thay đổi phương hướng, bao khó khăn mới chạy thoát khỏi Trường mi lão tăng.

Bất quá, sau đó Trường mi lão tăng lại đụng phải người của Tiêu Dao Cung.

Song phương gặp nhau, có thể nói là vận may của Trường Mi lão tăng ở trong mê cung, cũng có thể nói những cao thủ của Tiêu Dao Cung vận khí tốt. Trường mi lão tăng dẫn đường thì có thể đem những con đường có khả năng đến bảo tàng thu nhỏ trong phạm vi nhỏ nhất.

Trường mi lão tăng trong lòng xác định trong đó có một số đường chính xác. Có một số đường chính xác này lại dựa vào địa phương Triệu Đan Trần chém giết cùng với yêu thú. Trên bản đồ mê cung, Trường mi lão tăng trải qua sàng lọc xác định ra ba con đường. Tiếng cười của Ô Hầu đã tăng nhiều hơn.

Hắn dùng Thiên Nhĩ Thông có thể xác định phương hướng.

"Đại sư, quả nhiên lợi hại!" nam tử nho nhã mặc tử bào nói.

"Đi thôi! Còn có mười sáu đường rẽ để đến chỗ giấu bảo tàng, đến chậm có thể bị đám Triệu Đan Trần cướp đi ." Trường mi lão tăng bình tĩnh nói. Lập tức sáu người tăng tốc độ nhanh chóng chạy tới chỗ giấu bảo tàng.

hương 36: Mệnh!!!

Dịch: A Tín

Biên tập: A Tò (Tò.Tí.Te)

Nguồn: Bàn Long chiến đội-2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong đường hầm.

"Rống ~~ rống ~~" Lão Long Quy ngăn chặn cái động khẩu, rống lên hai tiếng cùng với Ô Hầu trao đổi.

"TriệuĐan Trần, ngươi đừng đứng ở đó. Ngươi có vội cũng vô dụng thôi." Ô Hầu đang lười nhác chỉnh lại cái thắt lưng, bỗng nhiên hắn biến sắc, nhìn chăm chăm vào một góc chỗ khác trên đường tắt, quát khẽ một tiếng: "Có người." Nguyên còn đang ngồi trên mặt đất, cả người Ô Hầu đột nhiên như một tia chớp chợt lóe lên rồi xuất hiện ở cách đó hơn hai mươi trượng.

"Có người?" Triệu Đan Trần cũng nhanh như chớp vọt tới.

Nguyên bản còn đang ngồi chồm hổm yên lặng trong góc, Đằng Thanh Sơn kinh ngạc thấy Ô Hầu, Triệu Đan Trần hai người vọt tới chỗ mình.

"Hắn như thế nào có thể phát hiện ra ta?" Không kịp phản ứng, Đằng Thanh Sơn vẻn vẹn mới chạy trốn được khoảng ba trượng.

"Tần Lang?" Ô Hầu kinh ngạc nhìn bóng người đang chạy trốn "Góc quẹo này không ngờ lại có người?".

"Là Tần Lang." Triệu Đan Trần ngay từ đầu khiếp sợ, song ngay lập tức, sắc mặt dữ tợn, hét lên: "Tần Lang. Đừng hòng trốn..." Thanh âm rít lên còn đang quanh quẩn trên con đường tắt, mà bản thân Triệu Đan Trần lại là bằng tốc độ nhanh nhất hướng Đằng Thanh Sơn truy theo. Tại thời điểm Triệu Đan Trần đuổi theo, khoảng cách hai bên ước chừng cách xa nhau năm trượng.

Lấy tốc độ của Triệu Đan Trần, Đằng Thanh Sơn há có thể trốn sao?

Thanh Sơn mới lao đi được khoảng hơn ba mươi trượng, một bóng người liền từ đỉnh đầu bay qua, xuất hiện ở phía trước.

"Tần Lang, ngươi nghĩ trốn đi đâu a?" Triệu Đan Trần trong đôi mắt không chút che dấu sát khí, khóe mắt đều co rút lại. Nguyên bản khuôn mặt tuấn tú, giờ phút này lại trở thành cực kì dữ tợn.

"Triệu trưởng lão, hảo khinh công a!" Thanh Sơn tán thưởng một tiếng. Lập tức liền cười khổ: "Nguyên lai là bọn họ."

Giờ phút này, cách chỗ Đằng Thanh Sơn đại khái hai mươi trượng, mơ hồ có tiếng vang lên. Ngay sau đó, chỉ thấy sáu bóng người xuất hiện ở phía trước, chính là năm vị Tiên thiên cường giả Tiêu Dao Cung cùng với Trường mi lão tăng. Nháy mắt, Đằng Thanh Sơn liền hiểu ra, không khỏi cười khổ: "Ô Hầu kia, căn bản không phát hiện ra ta, mà là phát hiện mấy người bọn họ."

"Tần Lang, năng lực ẩn nấp của ngươi, dù ngay tại bên người mà cả ta cũng không phát hiện ra ngươi." Giờ phút này, Ô Hầu đã đi tới. Hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Đằng Thanh Sơn: "Ta rất ít phục ai, nhưng năng lực ẩn nấp hơi thở của ngươi, ta thật sự bội phục. Lợi hại! Lợi hại!"

Ô Hầu cũng liên tiếp tán thưởng vài tiếng.

"Lợi hại cái rắm!" Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ nói: "Ô Hầu tiền bối, ngươi giúp ta một phen ngăn lại tên điên Đan Trần này, ta thật vô cùng cảm kích."

"Ô Hầu huynh, Tần Lang này hại chết Thanh Hồ Đảo Hồ trường lão. Phỏng chừng cái chết của những vị trưởng lão khác, cùng hắn cũng không thoát được can hệ. Thanh Hồ Đảo ta thề phải giết hắn!" Triệu Đan Trần trầm giọng nói. "Nếu ngươi ngăn trở, chính là địch nhân của toàn bộ Thanh Hồ Đảo ta." Triệu Đan Trần tức giận sắc mặt đều đỏ lên.

Hiển nhiên, hắn đã nổi trận lôi đình.

Hắn hận nhất, chính là do Tần Lang này đã vạch trần động không đáy.

"Cứ điên đi." Ô Hầu lại hướng tường bên đứng, ý bảo chính mình không ngăn cản. "Các nhóm thù hận, phải tự mình giải quyết."

"Các vị ở đây làm gì?"

Vị Tiêu Dao Cung Sử trường lão mặc tử bào kinh ngạc cười nói.

"Xem ra, bảo tàng không phải đến dễ dàng như vậy." Trường mi trưởng lão đầu mày nhăn lại.

Triệu Đan Trần, Ô Hầu hai người tại đây, không phải đi lấy bảo tàng. Kỳ quái là nếu lấy bảo tàng rồi, theo đạo lý cũng có thể nhanh chóng rời đi mà không phải hao phí thời gian tại đây. Dù sao càng kéo dài thời gian càng dễ dàng sinh mầm tai vạ.

Đằng Thanh Sơn nhìn đám người đang đi tới liền nói: "Sử trường lão. Thanh Hồ Đảo chết những người đó, lúc này, Triệu Đan Trần lại tính toàn bộ trên đầu ta.".

Tiêu Dao Cung năm người cùng với Trường mi lão tăng nhướng mày.

Trường mi lão tăng cùng với Tiêu Dao Cung tại trên đường chỉ biết, mọi người cùng nhau liên thủ giết chết một đám cao thủ Thanh Hồ Đảo. Đây chính là một đám người liên thủ làm, cũng không chỉ riêng một người Đằng Thanh Sơn.

"Sử trường lão, đây là chuyện cá nhân của Thanh Hồ Đảo trưởng lão ta. Khẳng định có rất nhiều nguyên nhân, rất phức tạp. Rốt cuộc là tình hình ra sao, Thanh Hồ Đảo chúng ta về sau sẽ cặn kẽ điều tra, bất quá chúng ta xác định, Tần Lang này chính là kẻ thủ ác." Triệu Đan Trần hai mắt muốn bốc hỏa nhìn về phía đám người Tiêu Dao Cung: "Hy vọng các vị đừng nhúng tay."

"Đương nhiên! Đây là chuyện của Thanh Hồ Đảo các ngươi cùng với Tần Lang kia."

Sử trường lão mỉm cười nói.

Các đại tông phái, nhưng lại chỉ có một mình Tần Lang không môn phái đối chọi cùng Thanh Hồ Đảo.

Trước kia giết Thanh Hồ Đảo trưởng lão đó là mọi người liên can, Thanh Hồ Đảo đã không dám nhắc đến. Nhưng lúc này Tiêu Dao Cung cùng với Thanh Hồ Đảo chống lại. Vì một tên Tần Lang? Giá trị sao? Không đáng giá.

*****.

Trong đường tắt âm u, Đằng Thanh Sơn bị cô lập hoàn toàn. Tần Lang không môn không phái, với thân phận này thì không ai nguyện ý giúp hắn. Thậm chí ngay cả Thú Vương Ô Hầu cũng không thể vì một người không có thâm giao như Đằng Thanh Sơn mà đi đắc tội với quái vật lớn Thanh Hồ Đảo.

"Làm sao bây giờ? Lúc này rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?".

Đằng Thanh Sơn trong đầu không ngừng vội vàng suy nghĩ. Hắn rõ ràng, không thể bắt buộc người Tiêu Dao Cung trợ giúp mình. Nếu cứng rắn ép đối phương ra tay, có thể bị người của Tiêu Diêu Cung giận dữ, lại cùng liên thủ giết chính mình. Mà lúc này muốn giết mình cũng chỉ có một Triệu Đan Trần.

Đối với bản thân, còn có một tia hy vọng.

Có thể giãy dụa.

"Chém giết lẫn nhau, ta lập tức xuất ra Luân Hồi Thương, cũng không tin không có một chút tác dụng." Đằng Thanh Sơn trong lòng lo lắng nhưng ngoài miệng còn kéo dài thời gian: "Triệu trưởng lão, luận thực lực Tiên Thiên Thực Đan của ta, như thế nào có thể giết chết Hồ trường lão? Chuyện này tuyệt đối là oan uổng."

"Hừ! Tiếng hô của Hồ trường lão trước khi chết ta nghe rất rõ ràng." Triệu Đan Trần đi tới từng bước một, khuôn mặt dữ tợn: "Ngươi cũng đừng có chối. Bất quá yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi chết một cách đơn giản đâu. Ta sẽ cho ngươi hối hận, hối hận vì là địch của Thanh Hồ Đảo ta.".

Triệu Đan Trần nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ phút này, Triệu Đan Trần đương nhiên không muốn một kiếm giết chết Đằng Thanh Sơn. Như thế, chẳng phải tốt đẹp cho đối phương lắm sao? Một chút cũng không đau.

Cho nên phải tra tấn, hung hăng tra tấn.

Tốt nhất là phế bỏ võ công, đoạn tứ chi, chọc mù mắt, cắt đứt đầu lưỡi, giam vào lao ngục âm u. Mỗi ngày đều tra tấn, làm cho Tần Lang tuyệt vọng trong bóng đêm, nhận đủ vô tận tra tấn chết đi. Như thế mới có thể khiến Triệu Đan Trần hắn giải hận. Chết đi nhiều Tiên Thiên cường giả như thế, còn làm bọn hắn không thể đến Vũ Hoàng bảo tàng.

Đại hận như vậy, sử dụng thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn, Thanh Hồ Đảo cũng xem là không quá đáng.

"Một kiếm giết chết ngươi. Nằm mơ đi!" Triệu Đan Trần chậm rãi tới gần.

Đằng Thanh Sơn đi lui từng bước một. Trong thời gian ngắn ngủi này, Đằng Thanh Sơn nghĩ ra một loạt các phương án, nhưng cũng không có hy vọng gì: "Lấy thực lực Tiên Thiên Kim Đan muốn giết ta, quả thực là nhấc tay nhấc chân. Lúc này chỉ có mình ta, chính là tìm sống giữa cái chết. Bên kia có Kim Sắc Long Quy, ta chạy trốn tới bên cạnh Long Quy."

Người không thể giúp mình, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể đặt hy vọng vào yêu thú.

"Tại bên cạnh Long Quy, lấy thân thể đặc thù của ta cùng Triệu Đan Trần liều chết chiến đấu, có lẽ còn có một tia hy vọng." Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng, mình chỉ có thể dựa vào chút đặc thù duy nhất trên thân thể để quần đấu. Ở tiền thế địa cầu, kĩ năng trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hay