Cuu Dinh Ky - Thien 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên VII, chương 1. Đêm Không An Tĩnh Dịch: workman Nguồn: www.tangthuvien.com

Nước biển phản xạ ánh mặt trời hắt lên những sắc thái mộng ảo, Đằng Thanh Sơn và Lý đang đứng ở mũi tàu, hai người dựa vào lan can hướng mắt nhìn hải dương rộng lớn.

Trên mặt Lý ngập tràn nụ cười, đó là nụ cười xuất phát ra từ nội tâm của nàng. Lúc này tâm trạng nàng vui chưa từng thấy:

- Đằng đại ca, lúc trên thảo nguyên, huynh còn bảo với muội lần này huynh xuất hải là muốn khổ tu gì gì đó... Hóa ra huynh luôn luôn dối gạt muội. Huynh nói đi, Bắc Hải Đại Lục là ở đâu!

Đằng Thanh Sơn nghe xong không khỏi cười.

- Muội đã cùng đi thì huynh cũng sẽ không dấu gì!

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn ra phương bắc,

- Bắc Hải Đại Lục ở phương bắc... Ước chừng còn phải đi xa hơn mười vạn dặm.

- Hơn mười vạn dặm?

Lý hít mạnh một hơi, mắt trợn tròn.

- Cửu Châu Đại Địa rộng bao nhiêu? Phải phiêu bạt hơn mười vạn dặm? Gió đâu có phải luôn luôn thổi về phía bắc đâu, lỡ khi nào hướng gió thay đổi, vậy hành trình hơn mười vạn dặm sợ phải rất lâu mới có thể tới được. Hơn nữa ai phát hiện ra một nơi xa xôi như vậy? Đằng đại ca làm sao biết được?

Lý lúc này vô cùng nghi hoặc.

- Vũ Hoàng nói cho huynh! - Đằng ra vẻ thần bí.

- Vũ Hoàng? Đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, sao nói cho huynh được chứ, ông ta báo mộng à? - Lý cũng cười.

- Việc này liên quan tới bảo tàng Vũ Hoàng ở Đại Duyên Sơn!

Theo lời miêu tả của Đằng Thanh Sơn, Lý cũng yên lặng lắng nghe, nàng lúc này mới biết năm đó rốt cuộc xảy ra trận chiến thảm khốc như thế nào ở hồ ngầm trong Đại Duyên Sơn, nàng cũng hiểu Đằng Thanh Sơn tại sao phải đi Bắc Hải Đại Lục.

Lý thở dài thấp giọng nói:

- Thanh Thanh chết thảm thật, hoàn toàn là bị liên lụy!

- Hừ!

Đằng Thanh Sơn nhìn sóng biển mênh mông, ánh mắt hắn trở nên mờ ảo,

- Kỳ thật đều là vì ích lợi. Các đại tông phái đều dự đoán được kho báu Vũ Hoàng. Sau đó sở dĩ chém giết nhau cũng là vì tranh đoạt Bắc Hải Chi Linh! Bất luận là huynh hay Thanh Thanh, thậm chí còn cả Quy Nguyên Tông thật ra đều là vật hi sinh cho trận tranh đấu này! Tại sao chúng ta phải chịu đựng như vậy? Chính là vì chúng ta quá yếu!

- Nếu Quy Nguyên Tông được cường đại như Ma Ni Tự, ai dám bắt ba ngàn Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông lần lượt tới cho chúng kiểm tra?

- Cho dù không bằng Ma Ni Tự, chỉ cần có thể đạt tới mức Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo, Xạ Nhật Thần Sơn, đám người này cũng không dám làm quá như vậy! Đây là vấn đề thực lực!

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ.

Như những thôn trang ở Nghi thành, những thôn trang có thực lực thì tộc nhân sống tốt. Những cô nương ở thôn trang khác đều muốn gả tới đây. Đây là thực lực!

Còn ở xã hội kiếp trước, tổ chức sát thủ có thể tùy tiện bỏ qua sát thủ cấp A. Nhưng tổ chức sát thủ phải o bế khi người tới sát thủ cấp AA! Cho dù là người thường, người có tiền hoặc công việc muốn tìm bạn gái là rất dễ. Còn những người khác cũng không dám khi dễ. Đạo lý trong thiên hạ đều giống nhau!

Ngươi mạnh thì người khác mới tôn trọng !

- Đối với huynh lần này đi Bắc Hải Đại Lục chính là một lần trải nghiệm!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên:

- Thần Phủ Sơn chỉ là một phần thôi! Cho dù huynh không đi Thần Phủ Sơn, chỉ cần vượt qua những trở ngại trên đường cũng có thể làm huynh lĩnh ngộ Đạo càng sâu hơn! Chỉ có thực lực mạnh huynh mới có thể trở về, về lại Cửu Châu Đại Địa!

Lý đứng bên nhìn Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm tự nói, mặt tươi như hoa.

...

Suốt cả một chặng đường chạy trốn, Đằng Thanh Sơn cảm giác thấy suy nghĩ của mình đã lột xác!

Trên thảo nguyên hơn nửa năm, Đằng Thanh Sơn lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, khi thì trợ giúp những cư dân thảo nguyên bình thường đáng thương, hoặc là tàn sát đám mã tặc... qua quá trình tu luyện như vậy, vừa giết chóc, vừa trợ giúp, cả tâm linh của Đằng Thanh Sơn đều dần dần tiến về gần cảnh giới viên mãn, càng dễ dàng nhận thức Đạo.

Tỷ như lần đầu khi Gia Cát Nguyên Hồng thấy thực lực Đằng Thanh Sơn đã rất thán phục, cho rằng Đằng Thanh Sơn đã lấy thiên địa làm thầy có tấm lòng con trẻ!

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn không phải có tầm lòng con trẻ!

Thế nào là trẻ con?

Cũng tương tự như một đứa bé mới sinh ra. Khi đó nó không phân biệt thiện ác, không phân tốt xấu. Hắn chỉ dùng ánh mắt hồn nhiên tinh khiết nhất để quan sát thế giới này! Trái tim tinh khiết không có vết hằn của nó, không chịu những ảnh hưởng của ngoại giới, là một thứ cực hạn. Nguyên nhân phải có trái tim tinh khiết nhất mới có thể hiểu rõ ràng về thế giới này, lúc đó là một loại tiếp xúc tới Đạo!

Nhưng Đằng Thanh Sơn khác hẳn!

Kiếp trước, Đằng Thanh Sơn đã vượt qua địa ngục tôi luyện của sát thủ, tâm tính sớm đã bị ảnh hưởng rồi. Kiếp này sau một loạt trắc trở đã ở vào hoàn cảnh nhập thế trước rồi mới có thể xuất thế! Đằng Thanh Sơn chính vì trải qua rất nhiều việc, nhìn thấu rất nhiều vấn đề, đã khi vào thảo nguyên lại nhận thức được thiên địa, cuối cùng tâm tính tiến gần tới mức tinh khiết không có vết hằn nào!

Tất cả chỉ căn cứ vào trái tim mách bảo!

Đằng Thanh Sơn hiểu, trái tim con trẻ kỳ thật chính là một loại trở về! Sau khi trải qua hồng trần, mới trở về cấp bậc trái tim của đứa trẻ vừa mới sinh ra! Nhận rõ mình, nhận rõ trái tim mình!

Chỉ có những tâm linh trải qua vô số hồng trần mới có thành tựu chính thức!

Trái tim như vậy mới dễ dàng nhận thức Đạo!

Chính vì thế Đằng Thanh Sơn mới trong vòng hơn nửa năm mà Hành Thổ chi đạo đã đạt tới thành tựu cao như thế!

- Lữ trình phiêu bạt nơi Bắc Hải cũng là quá trình để tâm tình mình nhận thức Đạo!

Trong lòng Đằng Thanh Sơn rất yên bình không có chút gợn sóng nào.

...

Hoàng hôn, gió biển thổi dìu dịu.

- Bắt cá hả? Đằng đại ca bắt cá hả?

Lý đứng trên boong tàu nhìn xuống dưới biển. Lúc nãy nàng nói muốn ăn cơm, Đằng Thanh Sơn lại nói phải tìm mấy món tươi nên đã nhảy tòm vào trong nước biển.

Rào...

Nước biển bắt đầu cuộn lên.

- Hả?

Lý trừng mắt nhìn kỹ xuống dưới. Chỉ thấy nước biển cuộn lên, càng ngày càng cuộn lên rất mạnh!

- Ủa?

Lý giật mình nhìn xuống, nàng thấy một vầng sáng màu đỏ rực tràn ngập khắp người Đằng Thanh Sơn, hai tay đanh đánh ra một bộ quyền pháp, còn phía trước hắn lại có một dòng nước chảy rất lớn tựa hồ bị hai tay khống chế, dòng nước này có vô số cá trong đó.

Lý sợ ngây người:

- Làm sao làm được như vậy nhỉ? Cá có bơi lội giỏi như thế nào cũng không làm ra dòng nước như thế? Làm sao để khống chế dòng nước này được?

- Nhận lấy này!

Đằng Thanh Sơn cười to, tựa như bắn bóng cao su, tát mạnh tay.

- Ầm!

Vô số quả cầu bị ném bay lên, khi bay đến giữa không trung lại vỡ ra hóa thành rất nhiều bóng nước rơi xuống boong thuyền. Tối thiểu cũng đến cả trăm con cá lấp lánh trên boong, giãy dụa lạch đạch!

Vù!

Đằng Thanh Sơn bơi thẳng lên rồi nhảy lên boong tàu.

- Tiểu...

Đằng Thanh Sơn vừa thấy Lý không khỏi cười ha hả.

- Sao huynh không nói trước một tiếng! - Lý nghiến răng vẻ giận!

Y phục Lý lúc này cũng bị đẫm nước, thậm chí còn còn có vài con cá rơi xuống đầu nàng rồi mới rơi xuống boong tàu, chúng không ngừng giãy dụa.

- Không phải huynh đã nói là nhận lấy rồi sao?

Đằng Thanh Sơn cười:

- Mau chuẩn bị cá nướng, à, muội trước hết nên thay quần áo cái đã.

Lý hừ một tiếng, rồi lập tức đi xuống căn buồng tàu.

Đằng Thanh Sơn nhìn những con cá giãy trên boong tàu, tâm tình của hắn hiện rất tốt. Đằng Thanh Sơn cũng phát giác ra... mặc dù mới ra biển hôm qua, nhưng tựa hồ trạng thái tinh thần, nhận thức ý cảnh quyền pháp cũng thoải mái tự nhiên hơn nhiều.

Đợi sau khi Lý và Đằng Thanh Sơn cùng ăn cá nướng, Đằng Thanh Sơn mới tiếp tục luyện quyền. Lý thỉnh thoảng cũng luyện quyền cước, còn lại là thỉnh thoảng đứng một bên nhìn.

Đợi đến đêm khuya, hai người mới vào căn buồng nhỏ.

...

Bên trong buồng nhỏ có treo một tấm màn vải vừa vặn ngăn đôi căn buồng nhỏ. Đằng Thanh Sơn ngủ ở bên ngoài tấm màn, còn Lý bình thường thì ngủ ở trong.

- Lúc trước đưa Tiểu cùng đi, xem ra cũng không phải là quyết định sáng suốt gì cho lắm.

Đằng Thanh Sơn vuốt cằm cười khổ. Thời gian qua Đằng Thanh Sơn phát hiện ra rất nhiều vấn đề! Tỷ như thanh âm nói chuyện, việc thay y phục, việc ngủ... Vì phân biệt nam nữ làm cho rất nhiều việc lặt vặt trong cuộc sống gây ra nhiều phiền toái!

Đêm hôm qua Đằng Thanh Sơn và Lý căn bản là chỉ lo bố trí ngăn buồng, căn bản không ngủ được.

Tối nay quả là một đêm để nghỉ ngơi.

Trên sàn căn buồng nhỏ có trải thảm mềm. Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi mặt thảm nhắm mắt lại tĩnh tu. Đối với Đằng Thanh Sơn việc tĩnh tu và ngủ cũng không khác gì nhau!

- Rào rào...

Những tiếng sóng rì rào không ngừng, trong lúc nhất thời cả căn phòng có vẻ an tĩnh kì lạ.

Lý vén mảnh vải màn nhìn qua bên Đằng Thanh Sơn. Thấy Đằng Thanh Sơn yên lặng tu luyện liền lại mỉm cười kéo rèm lại.

- Ô...

Lý nằm trên giường, ngửa đầu nhìn trần phòng

"Rốt cục cũng được ở cùng Đằng đại ca! Nhìn anh ấy tĩnh tu, nhìn anh ấy luyện quyền, nhìn anh ấy ăn cơm, nhìn anh ấy có đôi khi cười khổ bất lực... "

Lý nghĩ tới đó không nhịn được phải bật cười.

Trong lòng nàng cảm thấy rất mỹ mãn!

Hồi lâu nàng cũng chìm vào giấc ngủ.

- Ầm ầm...

Căn buồng nhỏ đột nhiên lắc lư. Thân thể Lý lăn tòm xuống giường, nàng kinh hoảng kêu lên:

- Đằng đại ca, phát sinh chuyện gì thế?

Vừa nói xong, lập tức khoác áo rồi kéo rèm ra.

Lúc này Đằng Thanh Sơn cũng đã bắt đầu đi lên cầu thang.

- Chắc là cơn sóng lớn thôi!

Đằng Thanh Sơn cũng không dám xác định,

- Muội cứ ở nguyên bên trong, đừng ra ngoài!

- À.

Lý ngoan ngoãn lại ở lại trong khoang.

Rào...

Vừa mở cửa khoang ra có rất nhiều nước tạt vào, quất vào mặt lạnh buốt:

- Lúc này mới sáng sớm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Đằng Thanh Sơn nhảy ra, rồi sau đó lập tức đóng cửa khoang thuyền lại.

- Ầm ầm...

Vừa ra ngoài Đằng Thanh Sơn đã cảm thấy tình huống không ổn. Chỉ thấy phía trước nước biển u ám gầm thét cuộn lên, cả chiếc thuyền gỗ nhấp nhô trong màn nước biển cuồng bạo.

- Thật là xui xẻo!

Việc hắn làm đầu tiên là lập tức hạ tất cả buồm xuống.

Đằng Thanh Sơn đứng trên thuyền cảm thấy không ổn, lập tức nhảy vọt lên trên.

Vừa nhảy lên cao hai mươi trượng, tới lưng trời hắn cúi đầu nhìn xuống...

Chỉ thấy dòng nước không ngừng xoay tròn, một vòng xoáy khổng lồ hãi nhân hình thành trên biển, còn chiếc thuyền gỗ đang lọt vào vòng xoáy, không ngừng xoay tròn theo vòng xoáy, không ngừng dập dềnh theo sóng biển cuộn trào. Chiếc thuyền như một món đồ chơi bé tí tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra, làm Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng khẩn trương.

"Nước xoáy à? Rõ là xui xẻo, thuyền ngột mộc chắc cũng không đến nỗi quá yếu. "

Thân thể hắn hạ xuống nhưng lại rơi tòm xuống nước biển.

- Vù!

Đằng Thanh Sơn đạp nước, lao về phía chiếc thuyền ngột mộc.

- Ầm ầm...

Một cơn sóng biển ập tới, phủ kín người Đằng Thanh Sơn.

Thiên VII, chương 2. Đại Gia Hỏa Dịch: workman Nguồn: www.tangthuvien.com

Chiếc thuyền bị nước biển bao phủ, nó bị lực đạo của xoáy nước xoay tròn như con mòng mòng.

- Nếu thuyền gỗ bị cuộn vào vòng xoáy thì phiền toái lắm. Ta khó lắm mới tìm được một chiếc thuyền tốt như vậy!

Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn xuống phía dưới. Với thị lực trong đêm hắn thấy rất rõ ràng, sâu phía trước trong làn nước biển đang có một cột nước xoáy tròn rất mạnh. Sực nghĩ ra Đằng Thanh Sơn lập tức có quyết định.

Vù!

Hắn lao thẳng xuống biển liền vận chuyển tiên thiên chân nguyên, thi triển khinh công Thiên Nhai Hành lướt nhanh trên nước.

- Vù!

Như một mũi tên xé gió trong nước biển hắn liên tiếp nhảy lên vài lần rồi rơi xuống trong boong chiếc thuyền gỗ.

- Rào...

Đằng Thanh Sơn giật cửa khoang thuyền lao vào trong nhanh như chớp.

Trong buồng thuyền không ngừng lắc lư, không ít y phục, bát đĩa, bị quật rơi đầy trên mặt sàn. May mà những chiếc bát này đều làm bằng sắt, không dễ gì vỡ được.

- Đằng đại ca, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?

Lý đang ở trong buồng thuyền hỏi giọng lo lắng.

Đằng Thanh Sơn cầm lấy Hắc Côn, cười trấn an:

- À, không có việc gì, chỉ có một vũng xoáy nước lớn! Đợt lát nữa là giải quyết xong ngay ấy mà!

Đằng Thanh Sơn cầm chắc Hắc Diễm Côn nhanh chóng theo cửa khoang một lần nữa nhảy ra ngoài, rồi đóng cửa khoang thuyền lại.

Hắn đứng trên boong tàu cảm thụ tàu lắc lư.

- Chỉ là một xoáy nước thôi sao?

Đằng Thanh Sơn phi lên và nhảy ra khỏi thuyền ngột mộc, rơi tùm vào làn nước biển cuồn cuộn.

Nước biển u ám, hỗn loạn như một con cự thú gầm thét. Lực đạo vòng xoáy mặc dù rất mạnh, nhưng đối với loại cường giả như Đằng Thanh Sơn mà nói thì còn chưa đủ để trói buộc tay chân hắn.

Đằng Thanh Sơn cầm chắc Hắc Diễm Côn trực tiếp luồn vào làn nước biển.

Trên biển rất cuồng loạn, nhưng dưới mặt biển sâu thì an tĩnh hơn nhiều.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt lập tức thấy ngay cột nước đang xoay tròn!

- Phá nó!

Hai chân Đằng Thanh Sơn nhịp nhàng, nhanh chóng bơi tới.

Khi đến gần cột nước, hắn chợt thấy luồng nước xoay tròn có một lực hút:

- Hừ!

Đằng Thanh Sơn lập tức nhảy vào trong cột nước. Ngay khi vừa vào cột nước xoáy tròn thì nghe tiếng "rào rào..."

Lực đạo cuồng loạn xoay tròn làm cho tai Đằng Thanh Sơn nhất thời bị bao trùm bởi thanh âm cuồng bạo.

- Định!

Tiên thiên chân nguyên ngoài thân Đằng Thanh Sơn chấn động mạnh giúp cho Đằng Thanh Sơn ổn định lại.

- Chuyển cho ta!

Đằng Thanh Sơn quát khẽ rồi bắt đầu lao xuống phía dưới, hoàn toàn chuyển động ngược lại với phương hướng của vòng xoáy, hắn bắt đầu múa Hắc Côn! Trong cột nước xoáy, Hắc Côn múa ngược hướng với dòng nước là việc rất khó, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn có thể làm được.

- Vù, vù!

Hắc Diễm Côn múa lên.

- Lực cản mạnh quá!

Đằng Thanh Sơn mặt đỏ bừng, song chưởng cuộn lên, ống tay áo phồng căng. Vốn Hắc Diễm Côn đang múa với tốc độ mà mắt thường còn có thể thấy được, lúc này tốc độ múa Hắc Côn chợt xoay tròn không còn thấy rõ nữa. Xoay tròn theo hướng ngược lại một cách điên cuồng, nhất thời vòng xoáy lập tức bị khuấy đến mức chấn động.

Xoáy nước dưới đáy biển vẫn cầm cự với Đằng Thanh Sơn như trước, nhưng sức mạnh mà xoáy nước dưới đáy biển mà đụng vào Đằng Thanh Sơn là bị phá hủy lập tức.

Tự nhiên vòng xoáy của Đằng Thanh Sơn lan ra cột nước phía trên.

...

Trong buồng con thuyền của chiếc thuyền ngột mộc, Lý vẫn vịn chặt thành thuyền cố đứng vững.

- Ổn rồi!

Lý cũng phát hiện ra biên độ buồng thuyền dao động cũng dần dần yếu đi, chẳng mấy chốc cơ hồ không còn lắc lư gì.

- Đằng đại ca giải quyết việc này rồi à?

Lý mở cửa khoang đi ra boong tàu.

Đêm tối nước biển u ám tựa như một con quái thú ăn thịt người.

Nhưng lúc này vòng xoáy đã tiêu tan, mặt biển chỉ còn từng đợt chấn động nho nhỏ.

- Đằng đại ca đâu?

Lý cẩn thận nhìn chung quanh. Nước biển vẫn dập dềnh, nhưng căn bản không có bóng dáng của Đằng Thanh Sơn.

...

Trong làn nước biển, Đằng Thanh Sơn đang bơi xuống phía dưới, đồng thời liên tục đảo loạn vòng xoáy.

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn có hai lựa chọn. Một là tiếp tục phá hỏng vòng xoáy cho thuyền ngột mộc bơi ra khỏi khu vực này, biện pháp này mất thời gian dài. Biện pháp thứ hai là vọt tới chỗ phát sinh vòng xoáy ở phía dưới, tạm thời phá hỏng căn nguyên của nó, tự nhiên có thể bình yên đưa thuyền ly khai. Không hề nghi ngờ gì, Đằng Thanh Sơn chọn biện pháp thứ hai!

- Không biết tại sao sinh ra vòng xoáy này.

Đằng Thanh Sơn trong lòng thấy nghi ngờ.

Chỉ một lát sau Đằng Thanh Sơn đã lặn xuống tới đáy biển.

- Đây là gì?

Đằng Thanh Sơn nhìn trong lớp bùn lầy xám xịt, ẩn hiện một vật khổng lồ màu vàng đang nằm dưới đáy biển. Rất nhiều cột nước đang bị hút vào miệng nó, rồi sau đó lại từ vị trí như ở chỗ vây cá phun ra ngoài. Con quái vật khổng lồ này có chiều dài ước chừng hai mươi trượng, so với con Lôi Kình lần trước thì lớn hơn khá nhiều.

- Hút nước biển? Con cá này đang làm gì nhỉ?

Đằng Thanh Sơn đứng nhìn cảnh này:

- Dài hơn hai mươi trượng, đoán chừng thể trọng phải hơn mười vạn cân!

- Cả thân tỏa ra kim sắc, nhìn bộ dáng thì hơi giống như Lôi Kình! Nhưng... con yêu thú này dường như có một sừng sắc như dao! Tạm thời gọi nó là Lôi Kình Độc Giác thú.

Đằng Thanh Sơn thấy miệng con quái vật này có một hàm rất nhiều răng, hàm răng có tới mấy hàng. Theo nước biển từ ngoài lọt vào miệng con cá này, những tảng đá, cây gỗ... bị hàm răng này ngăn trở ở bên ngoài.

- Bằng hữu!

Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng.

Con mắt khổng lồ có thể so được với bánh xe mài vàng kim nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, miệng nó đột nhiên ngậm lại, không còn hút nước biển nữa.

- Thế mới ngoan chứ!

Đằng Thanh Sơn mỉm cười đi về phía nó.

Con cá khổng lồ hơi há miệng ra.

- Ầm!

Một cột nước nhanh tựa như một tia chớp bắn mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn đang đi tới lập tức lắc người, chân phải như một bánh xe gió vung mạnh, mang theo lực trên trăm vạn cân, xé dòng bổ thẳng vào cột nước.

- Bùng!

Cột nước bị một cước đá cho vỡ tung, dòng nước dưới đáy biển chấn động rất mạnh.

- Vù!

Con Lôi Kình Độc Giác thú nhanh chóng quật đuôi bơi tới phía trước Đằng Thanh Sơn, đồng thời phát ra tiếng gầm giận dữ. Đôi mắt màu vàng như thể hiện sự phẫn nộ! Nó là vương giả cả một khoảng hải vực, chung quanh không có một con yêu thú nào dám khiêu khích nó.

Một nhân loại nho nhỏ mà cũng dám trêu vào ta à?

Đằng Thanh Sơn nhìn Lôi Kình Độc Giác thú, khẽ lắc đầu:

- Đại gia hỏa, ta chỉ bảo ngươi dừng để thuyền ta có thể đi qua. Mặc dù ta không ngại đại chiến với ngươi một trận, nhưng ta không muốn khi dễ yêu thú!

Đằng Thanh Sơn trước đây từng gặp qua vài con yêu thú hư cảnh. Yêu thú hư cảnh khác với yêu thú tiên thiên kim đan nhiều.

Yêu thú hư cảnh, nhất cử nhất động đều có thể khiến cho lực thiên địa rung chuyển, chỉ cần một ánh mắt đã có thể gây cho người ta áp lực tuyệt đối.

Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ, khi nhìn thấy con yêu thú giao long Tử Tích, thân mình đã thẩy run rẩy.

Còn con Lôi Kình giác thú trước mắt này, theo Đằng Thanh Sơn thấy tối đa là tiên thiên kim đan thôi! Kỳ thật yêu thú hư cảnh rất hiếm, muốn gặp nó cũng không dễ dàng gì. Sau khi lĩnh ngộ Hành Thổ Chi Quyền đoạn thứ hai, Đằng Thanh Sơn đã tuyệt đối nắm chắc khi đấu với yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan!

Đằng Thanh Sơn không muốn khi dễ yêu thú tiên thiên kim đan.

- Hống...

Lôi Kình Độc Giác thú trí tuệ rất cao, có thể phát hiện thái độ của Đằng Thanh Sơn.

Việc này làm nó tức giận.

- Ầm!

Đuôi nó quật mạnh, Lôi Kình Độc Giác thú lóe lên rồi lao về phía Đằng Thanh Sơn, đồng thời há hoác cái miệng rộng đáng sợ! Mỗi một cái răng trong cái miệng rộng đó sợ là còn lớn hơn một đầu người nhiều lần, hơn nữa sắc bén phi thường, năm hàng răng đều làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.

Thanh Sơn huy động thanh Hắc Diễm Côn trong tay.

- Bùng!

Côn đập vào sọ con Lôi Kình Độc Giác thú, nhưng chỉ làm cho tầng da ngoài cứng rắn bị rách, máu tươi chảy lênh láng...

- Vù!

Miệng Lôi Kình Độc Giác thú sinh ra một luồng lực hút kinh người, đồng thời cái mồm to như chậu máu cắn về phía hắn.

- Không ổn!

Khi tới gần miệng con Lôi Kình Độc Giác thú, Đằng Thanh Sơn mới chính thức cảm giác lực hút này đáng sợ. Suýt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#starya