Chương 29: Hội đàm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy hướng ra ngoài của Thiên Lôi Đài, nàng ta tái xanh mặt, mồm con thánh thú này nói là tha cho ta một mạng, ấy vậy mà lại muốn ta tiêu tan ở đây.

Nàng ta sợ sệt lê lết nói: "Thánh thú, xin ngươi hãy đại phát từ bi tha cho ta một mạng, tiểu nữ là bị người ta hãm hại."

Hắc Quỷ Sư nhíu mày nhìn ả ta rồi ngước mắt nhìn lên thánh khí Hắc Lôi, ả ta vẫn nỉ non, non nớt thành khẩn cầu xin.

Hắc Quỷ Sư thấy thương cho một mĩ nhân mà thấy tiếc thở dài rồi đứng lên, đứng trước mặt ả ta rồi hất chân đá phăng ả ta đi thẳng hướng cửa ra ngoài.

Ả ta tròn mắt không thể hiểu, bị đá văng ra ngoài với tốc độ ánh sáng nên vậy mà không bị sao, nghĩ lại mới cười hừ một cái.

Hắc Quỷ Sư ở trong ánh mắt long lanh, miệng cười đắc ý, tự luyến nói: "Sau này đừng để bị hãm hại nữa."

Ả ta càng nghĩ càng thấy bực, không thể dựa vào thánh khí để một bước hoá tiên, vậy thì đi từ lối mòn trước.

Thế rồi ả ta thoạt biến đi mất.

Hoàng Thánh Chính Toà.

Thủ lĩnh phía Đông lãnh thổ Vũ Thần trình sớ lên tâu: "Bẩm Thiên quân, không rõ linh dị gì đã quấy nhiễu phần lãnh thổ phía Đông Vũ Thần, hiện giờ dân chúng hoá điên, điên cuồng muốn chém giết nhau, giờ đã hoá làng ma, huyệt quỷ, thần tâu lên là mong người phái đến người có đủ chức trách đến nơi giải quyết các vấn đề này."

Vũ Thần Trương Lăng ngồi thượng toạ hơi nhíu mày thoạt nghĩ - Khu vực này là giáp Vũ Thần với Âm Hưởng, nếu có nơi có linh dị đáng gờm thì chính là giáp ranh giữa Vũ Thần và Vũ Lam. Nhưng chúng sinh đều đã được siêu độ.

Nghĩ rồi hắn xoa nắn ấn đường đoạn nói: "Phái Huyền Khải thần đi một chuyến điều tra."

Huyền Khải thần tuân mệnh đi hành sự.

Tối đến, Vũ Lam Trạch Văn đến luẩn quẩn bên cạnh hắn, hắn thật sự thấy phiền, hôm nay quá nhiều việc cần giải quyết, không thể tiếp hắn ta được.

Hắn nói: "Ngươi là quân thượng Vũ Lam mà rảnh rỗi vậy sao?"

Hắn ta cười nói: "Trước giờ là không rảnh, nhưng từ khi có ngươi là rảnh rồi."

Hắn nhếch mày hỏi chấm đoạn đuổi người: "Ngươi rảnh nhưng ta không rảnh, cũng không thể đem chính sự nước mình cho nước bạn nghe được, nên là ngươi tốt nhất phắn về cho ta."

Không phải bởi vì mỗi linh dị quấy nhiễu ở phía Đông, mà còn vì cuộc lùm xùm ở các bộ tộc nhỏ, giờ không phải chỉ mỗi tranh chấp lãnh thổ ngự trị mà tranh chấp còn liên quan đến chính trị từng bộ tộc, cứ như thế này không giải quyết thì Vũ Thần sớm ngày loạn.

Nếu dẫn quân đi dẹp loạn thì chỉ có gây thêm chiến loạn, xung đột mâu thuẫn đẩy lên cao đỉnh điểm, vẫn là phải đích thân đi đến gặp mặt các tộc trưởng có tranh chấp để giải quyết các vấn đề và mưu cầu lợi ích trong hoà bình.

Hắn ta vẫn chây mặt không muốn đi, cố bám trụ ở cửa đi đoạn nói: "Thật ra thì ngươi có thể coi ta là phu quân sắp cưới, như vậy thì không phải có thể chia sẻ chuyện khó với ta rồi sao?"

Khoé mép hắn co giật, nói: "Cho dù chúng ta có là phu phu đã cưới thì ta cũng không dại mà đem chính sự quốc gia cho ngươi nghe, nên nhớ rằng ta với ngươi là quân chủ hai nước lớn."

"Nhưng mà ta không giống họ, ta sẽ không bao giờ phản bội ngươi.", hắn ta nói với một ánh mắt chân thành.

Hắn đá thẳng hắn ta ra ngoài đoạn nói: "Chính sự là chính sự, yêu đương là yêu đương. Cho dù là trong khía cạnh nào ngươi phản bội ta thì ngươi đều sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Ngươi dám?"

Hắn ta thật sự cảm thấy uất ức, rõ là hắn ta trước giờ chưa từng có những ý định này.

Hắn bước vào đóng cửa lại rồi làm nốt việc.

Đã định trước ngày nay phải đi một chuyến đến mấy bộ tộc, bộ lạp để mở hội đàm.

Đoàn quân đón hắn ở đại chính sảnh bộ lạp Kha Lập xếp hàng ngay ngắn phân ra từng bộ tộc, bộ lạp, khung cảnh vừa uy hùng, vừa tráng lệ.

Kha Lập là bộ lạp đứng giữa việc xung đột giữa Ải Miêu và Na Phạt, nên hắn chọn đến Kha Lập để mời hai bộ lạp láng giềng sang đàm, cũng để thể hiện lòng tôn trọng hai bộ tộc không cần phải đi đường xa đến Hoàng Thánh Chính Toà để giải quyết mâu thuẫn. Căn bản còn là vì hắn cảm thấy Kha Lập cũng có dính dáng trong tranh chấp của Ải Miêu và Na Phạt.

Quân Vũ Thần đi ngay sau hắn để hộ tống vào trong lều chính của Kha Lập, các thủ lĩnh tộc trưởng đều lần lượt vào trong.

Hắn ngồi lên vị trí trung tâm, tộc trưởng ba bộ lạp quỳ một ngối chắp tay kính lễ.

Hắn khoát tay miễn lễ đoạn nói: "Chắc là ba tộc trưởng đều biết ta đến đây là vì mục đích gì?"

Ba người đều không nói, hắn nói tiếp: "Tộc trưởng Kha Lập chắc không để ý việc ta chọn Kha Lập để giải quyết mâu thuẫn giữa Ải Miêu và Na Phạt chứ?"

Hắn chỉ khẽ cười, cái cười này nếu không tinh ý thì chắc không rõ được hắn là đang mỉa mai.

Tộc trưởng Kha Lập cúi đầu, nói: "Cũng không có vấn đề gì hết, ba bộ lạp Ải Miêu, Na Phạt, Kha Lập trước giờ vẫn luôn thân thiết. Mâu thuẫn của hai bộ tộc kế bên lại có quan hệ thân thiết với bộ lạp của mình, bản thân lại không thể giải quyết phần nào cho Thiên Quân, phiền Thiên Quân đến đây một chuyến cũng là do ta, chọn Kha Lập làm nơi giải quyết các mâu thuẫn không có gì là không hợp lẽ."

"Tốt, rất tốt, xem ra là ngươi cũng tự biết mình vô dụng.", hắn cười khẩy.

Thủ lĩnh Ải Miêu lên tiếng: "Bẩm Thiên Quân, chuyện này không thể hoàn toàn trách tộc trưởng Kha Lập được, nếu trách thì trách Na Phạt can thiệp vào nội bộ Ải Miêu, gây nhiễu loạn, chia bè, kết phái trong nội bộ Ải Miêu. Na Phạt rõ ràng đang lộ rõ ý đồ muốn mưu phản Vũ Thần."

Thủ lĩnh Na Phạt lên tiếng chặn họng: "Ngươi nói lời yêu ngôn xảo ngữ. Na Phạt bọn ta cần gì phải bỏ công sức ra làm nhiễu loạn chính trị nước các ngươi, chính nội bộ các ngươi đã thối rữa từ trước, bọn ta có ý tốt muốn giải quyết ô phản trong tộc các ngươi, các ngươi lại lấy đó làm cớ để bôi nhọ bọn ta, nói bọn ta có mưu đồ tạo phản với Vũ Thần?"

Thủ lĩnh Ải Miêu đang định lên tiếng tranh cãi thì Vũ Thần Trương Lăng lên tiếng nói: "Các ngươi có mắt mà không thấy bổn toạ đang ngồi đây à?"

Hai thủ lĩnh đều quỳ một gối xuống chắp tay nói: "Chúng thần không dám."

Hắn cười hờ đoạn nói: "Ta thấy là các ngươi dám, bổn toạ đang ngồi đây vậy mà lại dám cãi nhau tay đôi trước mặt ta?"

Hai người nghe vậy đều rùng mình mà cúi đầu xuống không dám lên tiếng.

Hắn nói: "Mâu thuẫn này ta sẽ để các quân sư điều tra từ nội bộ hai bên tộc các ngươi. Thu Triểu điều tra từ tộc Ải Miêu, Mai Hoài điều tra từ Na Phạt. Mâu thuẫn từ đâu mà ra trước thì sau sẽ rõ."

Thủ lĩnh Kha Lập lên tiếng: "Nếu như đã quyết vậy thì với tư cách là tộc trưởng, ta xin được mời Thiên Quân và hai vị tộc trưởng ở lại làm khách của Kha Lập. Bao giờ có kết quả thì chúng ta lại giải quyết tiếp."

Hắn khoát tay nói: "Cứ vậy đi."

Hắn được đưa đến một lều lớn, trong đây đầy đủ tiện nghi, nhìn tên thủ lĩnh Kha Lập, hắn cảm thấy có chút chướng mắt đoạn nói: "Ta đã vào lều rồi, ngươi còn ở đây làm gì?"

Gã đáp một cách cung kính: "Dạ bẩm, thần muốn đợi xem Thiên Quân có lời gì dặn dò thần làm."

Hắn đáp lại thẳng thừng: "Không cần, nhìn ngươi như này thì có thể làm gì được cho ta? Lui xuống đi."

Gã chỉ biết cắn răng trong âm thầm mà lui xuống, ra ngoài gã lại cứ lưu luyến mà đứng ngoài nhìn vào trong lều, không muốn xa cách người bên trong một chút nào.

Vũ Lam Trạch Văn lại đến Hoàng Thánh tìm Vũ Thần Trương Lăng, nhưng lại không thấy hắn, hỏi ra mới biết là hắn đi giải quyết tranh chấp của mấy bộ tộc lẻ tẻ, hiện giờ hắn lại đang ở Kha Lập.

Mà Kha Lập là ở đâu? Hắn ta nào có biết.

Đúng lúc lại có chuyện cần giải quyết nên hắn ta đành phải tạm gác chuyện tìm hắn lại.

(Truyện chỉ đăng tại Wattpad vui lòng không reup dưới mọi hình thức)

Mấy ngày này Vũ Thần Lưu Âm không có ai chơi cùng nên hạ phàm xuống xem tiểu mĩ nhân.

Hồng Liêu vừa thấy Lưu Âm thì hớn hở nói: "Thiên tiên sao nay lại hạ phàm xuống phàm gian chơi?"

Nàng cười nói: "À, tại vì tên ngốc nào đó bị bắt đi làm việc nơi xa rồi."

Hắn rót trà hỏi han: "Vậy là thiên tiên muốn xuống đây chơi với ta đúng không?"

Nàng cười đoạn nói: "Đúng vậy.", xong lại ngắm nhìn hắn nói: "Này, Hồng Liêu, cũng phải qua gần ba mươi năm rồi, sao khuôn mặt này của ngươi vẫn như ngày đầu ta gặp ngươi?"

Quả là nếu không soi tuổi tác hiện tại của Hồng Liêu thì người ta lại nghĩ hắn giờ vẫn ở tuổi mười bảy, mười tám như ngày đầu hắn gặp Lưu Âm.

Hắn đặt chén trà xuống đoạn nói: "Chắc là ảnh hưởng từ một lần được người đưa lên Thượng giới chăng?

Nàng mới nói: "Nếu ngươi còn ở Thượng giới thì ta sẽ không có thắc mắc vấn đề này nha, bởi ở trên Thượng giới dù tiên hay phàm đều sẽ bất biến nhan sắc. Nhưng đến nay tính theo giờ giấc phàm giới thì cũng phải trải qua ba mươi năm rồi. Vậy mà khuôn mặt này của ngươi vẫn như ngày đầu?"

Hắn nghe vậy cũng thấy thật diệu kì, Lưu Âm chợt nhận ra nên thốt lên: "Không phải là ngươi với tên kia làm tình rồi đấy nhá?"

Nàng nói thẳng thừng quá khiến mặt hắn đỏ không biết giấu vào đâu. Nàng nhìn liền biết là làm rồi, cũng không tệ đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net