❁ Chương 129: Mối tình đầu tan vỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Tứ hơi thấp đầu nhìn Mân Nương, nàng ngồi tại bờ ruộng ngửa đầu lên trên nhìn hắn, giữa hai người có khoảng cách vô cùng gần, Hồ Lân đi lại gần cảm thấy tâm trạng rất buồn bã. Nếu là hắn lúc trước, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp thừa dịp lúc Mân Nương không chú ý giết Trương Tiểu Tứ.

Thế nhưng sau khi hắn và Mân Nương ở cùng nhau từng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn mới có suy nghĩ -- để có thể đời đời kiếp kiếp cạnh Mân Nương ở cùng một chỗ , hắn không thể tạo sát nghiệp bừa bãi.

Hắn bước chân chậm rãi, cách thật xa liền mở miệng nói:" Mân Nương, trà Bạc Hà đến rồi!"Nàng nghe được thanh âm của Hô Lân, trong lòng hoảng hốt, dùng sức đẩy Trương Tiểu Tứ ra một chút.Trương Tiểu Tứ tránh ở một bên, trên mặt anh tuấn mang theo ý cười, hướng Hồ Lân chào hỏi:" Là Hồ tiểu ca a! Ta với mân Nương nói chuyện phiếm vài câu!"

Hồ Lân cười cười nhạt, đi đến bên người Mân Nương ngồi xuống sát cạnh nàng. Hắn cầm chén sành trong tay đặt trước người ở trên đồng cỏ, nghiêng bình gốm đựng trà Bạc Hà rót một chén trà, tự mình bưng bát lên nếm nếm, rồi đưa cho Mân Nương: "Hương vị cũng không tệ lắm!"

Nàng nhận lấy chén sành, cầm chén lập tức uống hết sạch trà Bạch Hà còn sót, đưa lại cho hắn:"Giúp ta rót thêm một chén nữa đi." Trương Tiểu Tứ đứng ở một bên, trên mặt mang nét cười lấy lòng Mân Nương và Hồ Lân. Làn da Mân Nương tuy hơi rám nắng thế nhưng lông mày và lông mi đen dày, trong mắt chứa thu thủy, ánh mắt có một nét đặc biệt rất quyến rũ.

Vị hôn phu Hồ tiểu ca này của Mân Nương lớn lên rất xinh đẹp, ngoại trừ trên người mặc áo vải dệt thô đơn thuần, còn lại không có bất kì chỗ nào giống một nam nhân thô tục.

Nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết cùng nhau uống trà, trong lòng Trương Tiểu Tứ lại cảm thấy buồn buồn. Hắn biết cha Mân Nương là Lý lão đại đã từng sai người qua nói với cha hắn chuyện hôn sự của mình và Mân Nương, điều kiện duy nhất là đứa bé đầu sẽ được mang họ Lý. Nhưng mà lúc cha hắn hỏi hắn, hắn cự tuyệt. Không phải do đứa bé đầu mang họ Lý có vấn gì mà bởi vì Mân Nương không có của hồi môn!Giờ hắn nhìn vị Hồ tiểu ca từ trên trời giáng xuống này, trong lòng suy nghĩ y xinh đẹp như vậy, lại thích một nữ nhân hắn không cần. . .
Lúc này Hồ Lân đòi Mân Nương bón nước cho hắn uống, nàng bị Hồ Lân bám lấy không còn cách nào đành phải bưng chén lên đút cho hắn, hai người đều không để ý đến Trương Tiểu Tứ, nên Trương Tiểu Tứ chỉ đành hậm hực rời đi. Mắt thấy bóng lưng ảm đạm của Trương Tiểu Tứ, tâm tình Hồ Lân cực kì vui vẻ, lúc sau nghỉ thêm một lát, hắn với Mân Nương tiếp tục cầm liêm đao đi cắt lúa mạch. Bốn người nhà Mân Nương đều bận rộn, rất nhanh đã gặt xong một mảng lớn. Hồ Lân bảo Mân Nương và nhạc phụ đại nhân nghỉ ngơi, cho Trương Nghị kéo xe ba gác đi vào ruộng lúa mạch, tự mình bó lúa đã gặt rồi đem lên xe.
Sau đó sắp xếp gọn gàng lại, buộc chắc chắn các bó lúa mạch trên xe, Trương Nghị kéo xe đi, Hồ Lân ở đằng sau đẩy xe, Lý Lão đại với Mân Nương theo sau bốn người cùng nhau trở về thôn. Ruộng lúa nhà Mân Nương cũng ở ngay gần nhà, ở giữa có bãi đất trống bên bờ sông, hôm trước nhân lúc trời nắng ráo, Lý lão đại sang mượn trâu bò nhà bên cạnh, cho cày bừa mấy bận, đã san bằng mảnh đất ấy. Mọi người mang bó lúa gỡ ra, ba bó xếp lại một chỗ, đem phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Tháo lúa mạch xong thì về đến nhà, lúc này Trương Thị đã làm cơm trưa xong, múc nước sạch để bốn người họ lau mặt rửa tay, lại lấy lá trà Diệp Thanh bày ra phơi dưới bàn đá chỗ giàn nho, đợi bốn người Lý lão đại uống nước xong, lúc này mới bắt đầu bưng cơm. Cơm trưa rất đơn giản, đem rau nhào với bột mì cay rồi nấu lên, sau đó dùng nước giếng đào rửa qua, rồi phủ nước tương và thịt muối thái lên trên. Bốn người Mân Nương bận rộn đến tận trưa, bụng đều đói có chút kêu vang, bưng bát tô ra thì bắt đầu ăn. Mân Nương sau khi ăn một bát lớn, ban đầu nàng còn muốn xin mẫu thân múc thêm một bát, lại phát hiện Hồ Lân mới ăn một ít trong bát, nhất thời thấy mình thèm ăn quá nhiều cơm, cảm giác vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng không mở miệng.
Hồ Lân hiểu ý Mân Nương, cầm cái bát không lại đem hết cơm trong bát của hắn múc vào bát của Mân Nương, đưa cho nàng nói:" Mân Nương, nàng đừng chê ta nếm qua." Kỳ thật hắn đã sớm tích cốc, ăn hay không ăn cũng không có gì khác biệt, bởi vậy mỗi bữa cơm hắn đều ăn rất ít.Lúc đầu Mân Nương không để ý chuyện đó, thế nhưng Hồ Lân lại nói như vậy, cô ngược lại cảm có chút thấy lúng túng, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của Hồ Lân, càng không có chút tâm tư so đo, liền bưng bát lên bắt đầu ăn -- Hồ Lân dường như chỉ ăn một ít mì, Mân Nương thích ăn rau và thịt thái hắn đều để lại... Cô không khỏi nhìn Hồ Lân, trùng hợp Hồ Lân cũng đang nhìn cô. Đôi mắt hắn đen sẫm, đuôi mắt xếch lên, sóng mắt đưa qua lại như làn gió mát, cực kỳ xinh đẹp. Mân Nương ngẩn người, trên mặt có chút ửng đỏ, lúng túng rời mắt sang hướng khác. Gia đình Mân Nương còn một mảnh đất, lúc sáng nay Lý lão đại có đi xem qua, lúa mạch vẫn còn xanh, không thể cắt. Bởi vậy đến cuối buổi trưa, Lý lão đại cùng Trương Nghị mài xong đồ dùng trong nhà rồi sơn lên bên trên. Mân Nương cùng Hồ Lân vác giỏ ra đồng tự nhặt lúa. Nhà nàng rất khó khăn, cho dù bớt ăn bớt mặc, thế nhưng hàng năm lúa mạch đều không đủ ăn, có thể nhặt thêm bao nhiêu lúa càng có nhiều lúa để ăn.
Hồ Lân chỉ cần được ở cạnh Mân Nương, thì liền rất hài lòng, hắn với Mân Nương cùng nhau nhặt lúa, chẳng mấy chốc toàn bộ lúa mì đã được nhặt xong, nhặt được nửa giỏ lúa.Đầu phía bắc đồng lúa mạch là một vườn rừng dâu, ở giữa rừng dâu với ruộng lúa là mấy cây Bạch Dương cành lá rậm rạp. Nàng cùng Hồ Lân đi đến chỗ cây đại thụ Bạch Dương, ngồi xuống dưới bóng cây nghỉ một chút. Ai biết khi hai người bọn họ vừa ngồi xuống, liền nghe phía sau trong rừng dâu truyền đến tiếng hai người nữ nhân nói chuyện. Hồng nương nghe được là âm thanh mẹ của Trương Tiểu Tứ cùng đại tẩu Từ Xuân Hoa.
Lúc này cô mới nhớ tới mảnh đất này không chỉ cạnh nhà nàng mà còn cạnh nhà Trương Tiểu Tứ, ngay cả rừng dâu lớn phía bắc này cũng là cạnh nhà Trương Tiểu Tứ, trong lòng cô rất hối hận, cúi đầu nắm chặt cọng cỏ trắng dưới mặt đất, không nói lời nào.Mẹ Trương Tiểu Tứ cùng vợ của con trai cả - Từ Xuân Hoa lại nói:" Lý lão đại bảo Trương sứt môi đến nhà ta, muốn đem Mân Nương gả cho Trương Tiểu Tứ nhà ta đấy."
Từ Xuân Hoa cười:" Nói đến Mân Nương, lớn lên rất xinh xắn a, đôi mắt lại đặt biệt đẹp, với Tiểu Tứ cũng coi như là một đôi!"Mẹ Trương Tiểu Tứ "Xùy" một tiếng, nói:" Xuân Hoa, con mắt ngươi sao lại thiển cận như vậy? Lý lão đại chính là tới cửa đi ở rể, trời sinh kém một bậc, ta mới không muốn Tiểu Tứ nhà ta tới làm con rể đâu, còn nói cái gì mà đứa bé thứ nhất mang họ Lý, khuê nữ nhà hắn dù có tốt dù có đẹp, đã không có của hồi môn còn làm giá.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"Từ Xuân Hoa một lát sau mới mở miệng:"Mân Nương cô nương này trong ngoài thực sự đều tốt, đáng tiếc!" Mẹ Trương Tiểu Tứ lại "Xùy" một tiếng:" Đáng tiếc cái gì! Hồi môn con gái Trương lão đại còn là bốn mẫu đất kìa!"Từ Xuân Hoa gả đến cũng không có của hồi môn, đột nhiên ngậm miệng không nói. Trong lòng Mân Nương càng nghe càng khó chịu, vừa thẹn lại vừa giận, thế nhưng lại không thể nói cái gì. Hồ Lân duỗi bàn tay nắm chặt tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng an ủi nàng nói: "Đừng quan tâm người khác nói cái gì, hai ta thấy tốt là được rồi!" Mân Nương có chút chua xót, cúi đầu không nói.

Lúc này Trương Tiểu Tứ cách vách đang lệnh Trương Tam Nhi cùng hai người làm công lúa sắp xếp trói lúa thóc. Đợi người làm công kéo xe đi ra, hắn mỉm cười nhìn Mân Nương:" Mân Nương, lúa thóc nhà ta còn lại trong ruộng không ít, hay ngươi nhặt thóc đi, không lại để người ngoài chiếm tiện nghi."
Hồ Lân nghe vậy, bất động thanh sắc nhìn phản ứng của Mân Nương. Nàng cúi đầu, không nói gì. Những năm qua, thời điểm mùa hè thu hoạch lúa gạo, cha nàng thường bảo nàng đến nhặt lúa mạch, mà Trương Tiểu Tứ lại luôn luôn chào đón Mân Nương đến nhặt thóc trong ruộng lúa nhà mình. Khi đó cô có cảm giác được người mình thích đối xử tốt là một chuyện cực kì hạnh phúcNhưng giờ đây khi nghe Trương Tiểu Tứ nói vậy thì trong lòng nàng cảm thấy rất khuất nhục, cô kéo Hồ Lân đứng lên, nhìn Trương Tiểu Tứ rồi nói:" Cảm ơn, nhưng chúng ta còn muốn đi đến bờ sông hái quả đào." Nói xong, cô mặc kệ phản ứng của Trương Tiểu Tứ, dắt Hồ Lân đi tới hướng tây.
Trong lòng Hồ Lân vô cùng vui sướng. Trên đường, con mắt cứ một chút lại một chút liếc Mân Nương, trong đôi mắt đều tràn đầy sự vui vẻ. Phía tây bờ sông nơi đó quả thật có mấy cây đào, cùng vài nhánh cây dâu. Trên cây đào kết đầy quả đào, chỉ là chưa đến mùa chín, hầu hết toàn đào xanh, duy nhất có mỗi mấy quả đào ương ương hơi đỏ. Mân Nương lôi kéo Hồ Lân đi tới cạnh một gốc đào, lúc này mới buông tay Hồ Lân ra. Cô ngửa đầu nhìn lên cây đào, cuối cùng cũng phát hiện có một quả đào chín, vội nhón gót lên kéo cành đào kia xuống, với tay hái quả đào chín. Cô vừa ăn vừa đào vừa nói với Hồ Lân ở bên:" Mấy cái cây đào và mấy cây dâu này đều do cha ta chọn. Mỗi mùa cứ đến tháng năm là ra quả, qua mười ngày là chín, nhưng hàng năm mới đến tháng năm, đã bị người ta trộm sạch!"
Bởi vì hắn biết tú tăng Lý Nguyên cũng là đào hoa tinh, cho nên khi thấy cây đào liền cảnh giác.
Bề ngoài hắn giống đang nghe Mân Nương nói chuyện, thật ra đã sớm phóng thần thức đi tìm kiếm tung tích của Lý Nguyên -- Lý Nguyên tuy không làm hại hắn và Mân Nương, nhưng hắn lại rảnh rỗi buồn chán, đi đâm chọt quấn quýt Mân Nương nhà hắn, Hồ Lân cảm cực kỳ chán ghét. Lý Nguyên mặc dù chênh lệch công lực với Hồ Lân không ít, nhưng địa vị hắn rất lớn, lần trước Hồ Lân làm huyên náo lớn như vậy, quẳng hắn giao cho thương tiên phong ấn lại, thế mà không bao lâu tên Lý Nguyên đó lại thoát được ra. Bởi vậy nếu không muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương*, thì cũng chẳng biết bắt hắn thế nào, đành chỉ còn cách đề phòng thôi.

*Lưỡng bại câu thương: ý nói cả hai đều thua thiệt, một chết một què. Hồ Lân không tìm được tung tích của Lý Nguyên, liền theo Mân Nương đi hái quả dâu.

Mân Nương hái được hai quả đào, ra bờ sông rửa. Khi ăn thì cảm thấy cực kỳ chua chát, căn bản không thể ăn được. Cô dắt theo Hồ Lân đi hái quả dâu. Quả dâu đã chín đỏ lựng ăn ngọt vô cùng, nàng vừa hái vừa ăn, ăn rất nhiều dâu. Hồ Lân không thích ăn dâu, hái bao nhiêu đều đưa hết cho Mân Nương ăn, nàng ăn nhiều đến nỗi đôi môi đều đỏ mọng hết lên. Hồ Lân lại cảm thấy môi của nàng đỏ kiều diễm như vậy, hắn nhìn thấy rất vô cùng đẹp mắt. Mân Nương ăn quả dâu đến no cả bụng, khó chịu trong lòng cũng dần biến đi mất, nàng đem giỏ đưa cho Hồ Lân cầm bên tay phải, còn nàng dắt tay trái của hắn kéo đi về nhà. Đi được nửa đoạn đường, Mân Nương bỗng nhiên bông lỏng tay Hồ Lân ra, quay đầu nhìn Hồ Lân chút, che miệng lại cười. Hồ Lân dùng sức nắm chặt tay của nàng, dịu dàng hỏi:" Nàng cười gì vậy?".
Mân Nương cười vui vẻ đáp:" Ta mới phát hiện, ta dắt chàng y như dắt một con cún vậy!" Nói xong, nàng sợ Hồ Lân tức giận, đôi mắt lưu thủy hấp háy nhìn biểu hiện của Hồ Lân. Hắn lại cư nhiên lại cười -- Hồ Lân rất tình nguyện để Mân Nương dắt hắn như dắt con cún. Hắn dừng bước, nâng bàn tay của Mân Nương lên khẽ hôn một cái, chắm chú nhìn nàng:" Mân Nương, ta nguyệt ý cả một đời làm cún để nàng dắt trong tay.."

(TCGT: có cuồng thê quá hông dạ)


Nghe xong mặt nàng đỏ ửng. Đến ban đêm, Mân Nương cả người phát sốt, cổ họng sưng lên đến cả nói cũng không nói nên lời. Trương Thị hỏi qua Hồ Lân một chút, biết được buổi chiều Mân Nương ăn không ít quả dâu, không khỏi khóc than một trận:" Trời đất ơi, mỗi lần Mân Nương ăn một quả dâu, thì đều sốt một trận lớn!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một chương ngọt ngào~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net