Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Từ ngày ôm Thư Vi rời đi, Chu Diễn cũng mất tăm mất tích.

Lúc này, anh ta dẫn theo mấy học sinh nam đẩy cửa đi đến trước mặt tôi, cười nói: "Người yêu à, chúng ta ra ngoài hẹn hò nhé?"

"Sắp vào học rồi." Tôi lắc đầu.

"Cũng đã một tháng không gặp, em thật sự không nhớ anh chút nào sao?" Chu Diễn cười nói.

Anh ta đột ngột túm chặt lấy tóc tôi kéo ra ngoài, khiến tôi đụng vào một loạt dãy ghế.

Nỗi đau tê buốt lan truyền khắp cơ thể.

Chu Diễn ném tôi vào nhà vệ sinh nam, tiện tay vứt ra một túm tóc lẫn cả mảng da đầu của tôi.

Tôi tái mặt, quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn anh ta.

Bên cạnh vẫn còn mấy bạn nam đang đi vệ sinh.

Có mấy đứa hèn hạ còn quay sang huýt sáo với tôi, những đứa khác thì mắng chửi rồi vội vã bỏ đi.

Chu Diễn liếc bọn họ một lượt, cười nói: "Không đi à, tính ở lại xem lát nữa tao chơi bạn gái như nào sao?"

Mọi người dần dần đều đi hết, chỉ còn vài nam sinh đi cùng anh ta đang vây quanh lối đi.

"Tôi đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn giải thích, anh đã xem chưa?"

Tôi nhớ lại ánh mắt của Chu Diễn ngày ấy, cảm thấy những đêm trăn trở trằn trọc của bản thân chỉ toàn phí công vô ích.

"Xem rồi, không tin." Chu Diễn chậm rãi bước lại gần, anh ta giẫm lên ngón tay tôi, cúi người bóp chặt má tôi.

"Tôi đúng là bị mù mà, Ninh Ninh mang gương mặt thánh mẫu nhưng lòng dạ lại thâm độc rắn rết, cơ mà cũng khá thú vị."

Chân anh ta dùng lực rất mạnh khiến tôi đau đến tái mặt, nhưng vẫn cố cắn chặt răng không kêu lên.

Nụ cười của Chu Diễn nhạt dần, hất cằm với nhóm người đứng phía sau, nhóm học sinh nam lập tức tiến lên phía trước.

"Ninh Ninh, anh không nỡ vấy bẩn em, nhưng Thư Vi là đứa em gái anh bao bọc từ nhỏ, em ấy phải chịu khổ sở như vậy, em chắc chắn phải trả giá cho lỗi lầm của mình."

Chu Diễn móc điện thoại ra, thưởng thức tiếng hét thất thanh, sự giãy giụa và nhếch nhác của tôi.

Trước ánh đèn flash, cuối cùng tôi cũng phát điên lên òa khóc: "Chu Diễn, tôi không làm, tôi thật sự không hề làm, xin anh, xin anh tha cho tôi đi."

Nam sinh đứng bên phải chạm vào ngực tôi bị Chu Diễn nhấc chân đạp bay, ánh mắt hung tợn nói: "Ai cho mày đụng vào em ấy?"

Nam sinh đó đau đớn quỳ dưới đất, bị Chu Diễn giẫm gãy xương tay hét ré lên thảm thiết.

Nhìn thấy kết cục của đồng bọn, mấy tên nam sinh khác cũng bắt đầu không dám táy máy tay chân.

Tôi kịch liệt, điên cuồng giãy giụa, vậy mà lại có thể tìm được một con đường sống.

Tôi vừa lăn vừa bò về phía cửa ra, nhưng lại bị Chu Diễn túm cổ lôi về.

"Ninh Ninh chạy ra ngoài như này là muốn quyến rũ ai sao?" Chu Diễn nâng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, vẫn muốn bỏ chạy tiếp.

Anh ta thẹn quá hóa giận, giơ chân đạp vào ngực tôi.

Tôi còn ngỡ như bản thân đã nghe thấy tiếng xương cốt nứt gãy.

Tôi đau đến đầu óc quay mòng mòng, nằm rạp xuống đất như một vũng bùn nhão.

Nước bẩn thấm vào tóc tôi, da tôi, vết thương trên người tôi.

2.

Tôi tỉnh lại ở nhà vệ sinh, trên người đắp áo ngoài của Chu Diễn.

Tôi cảm thấy rất ghê tởm nhưng vẫn mặc nó.

Tôi chạy tới văn phòng hiệu trưởng, hi vọng có thể đòi lại công bằng cho bản thân.

Hiệu trưởng hiền từ nhìn tôi, nói: "Giang Nhữ Ninh, em là một hạt giống tốt, em chỉ cần nhẫn nhịn là sẽ qua thôi, hoặc trừ phi em không muốn theo học ở đây nữa."

Trở về nhà, ba nghe tôi nói muốn báo cảnh sát đã tát tôi một bạt tai.

Ông đe tôi không được chọc vào nhà họ Chu, công việc của ông chỉ mới vừa khởi sắc mà thôi.

Ông cho tôi những ngày tháng ăn sung mặc sướng không phải để tôi lấy oán báo ơn.

Tôi phải nịnh nọt cậu chủ nhà họ Chu, khiến cậu ta thay đổi thái độ, đó mới là chuyện tôi nên làm.

Vào thời khắc ấy tôi mới nhận ra, cái gọi là công bằng chính trực chỉ có thể le lói dưới ánh mặt trời mà thôi.

Có quá nhiều thứ rác rưởi bị kéo vào bóng tối, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Ba rất hiểu tôi, nên đã nhốt tôi trong phòng giam ba ngày liền.

Cứ đúng 8 giờ mỗi tối, mẹ tôi sẽ mở cánh cửa sổ nhỏ ra.

Mặt bà đầy vệt nước mắt: "Ninh Ninh con không được báo cảnh sát, con báo cảnh sát ba con sẽ không quay về nhìn mặt mẹ nữa đâu."

"Con không thể hại ba mẹ li hôn được! Nếu con báo cảnh sát, mẹ sẽ từ mặt con!"

Đến ngày thứ ba, mẹ cũng bị ba nhốt lại.

Bà bò đến trước mặt tôi, khóc đến xé ruột xé gan: "Giang Nhữ Ninh, tao sinh mày ra để mày đòi nợ tao phải không? Mày muốn hành chết tao phải không?"

Trong căn phòng giam tối tăm, tôi vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt tái xanh của mẹ.

Bà gầy hốc hác, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi.

Thực ra, tôi nhẫn nhịn về nhà mới nói mình muốn báo cảnh sát là vì tôi hi vọng khi thấy tôi bị người ta đày đọa đến nông nỗi này, mẹ sẽ đau xót tôi, cho dù chỉ là một lần, chứ không phải trong mắt trong thâm tâm chỉ có người đàn ông sớm đã không còn yêu bà kia.

Trái tim tôi như bị xé tan thành trăm mảnh.

Tôi khàn giọng nói: "Nhưng mà mẹ à, nếu con không báo cảnh sát, Chu Diễn vẫn sẽ chứng nào tật nấy, nhỡ có một ngày, anh ta đánh chết con thì sao."

Người đàn bà trước mặt tôi hơi xúc động, bà ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, tay bà run lên khi nhìn thấy mảng da đầu kết vảy của tôi.

Thế nhưng bà lại nói: "Chu Diễn thích con như thế, đợi cậu ta hết giận, con dỗ ngọt cậu ta là sẽ không sao nữa."

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó trong tim hoàn toàn bị dập tắt.

"Vâng."

Sau khi được thả ra ngoài, tôi nhận được tin nhắn của Chu Diễn: "Giang Nhữ Ninh, em đừng có mà trốn, ngoan ngoan quay lại đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net