Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Tay tôi bị phỏng rất nghiêm trọng, đang truyền nước tiêu sưng giảm đau.

Chu Diễn không nói không rằng, dẫn người tới lôi tôi tới bệnh viện Thư Vi đang ở.

Trong lúc lôi kéo, kim truyền dịch bị kéo phăng ra khỏi tĩnh mạch, khiến máu phun ra như mưa.

Tôi loạng choạng bị kéo đến trước mặt Thư Vi.

Cô ta bị băng bó như xác ướp nằm trên giường bệnh, chỉ lộ mỗi đôi mắt toát ra ánh nhìn dữ tợn.

Như một con rắn, rét lạnh, ngộp thở.

"A Diễn, em muốn cô ta cũng phải giống em." Giọng nói của Thư Vi chất chứa sự nghẹn ngào và nỗi căm hận nồng đậm.

Chu Diễn hơi nhíu mày: "Đừng có gây sự, Thư Vi."

Anh ta rốt cuộc vẫn là tiếc gương mặt này của tôi, không muốn làm tổn thương nó dù chỉ một chút.

Thư Vi khóc như một kẻ điên, dần dần tiếng khóc trở nên nghẹn ngào thổn thức.

"Vậy thì làm cái tay đã lật thùng của cô ta tàn phế đi." Cô ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn đau đáu vào bên tay bọc tầng tầng lớp lớp vải của tôi.

Từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Chu Diễn đá đá vào gióng ngang bàn trà, thờ ơ nói: "Được."

Anh ta đích thân gỡ lớp băng gạc trên cánh tay phải của tôi ra.

Anh ta nhìn tay tôi, đau lòng nói: "Tay Ninh Ninh rất đẹp, nhưng lại không nghe lời, đúng là không nên giữ làm gì."

Người bên cạnh đưa cho anh ta một chiếc búa nhỏ rất đẹp.

Anh ta quan sát một hồi, (tốt bụng) che hai mắt tôi lại, cười nói: "Ninh Ninh đừng nhìn, nhịn chút là xong thôi."

Lệ nóng vô thức rơi.

Nỗi căm hận như ma quỷ kéo tôi lao xuống vực thẳm.

Lúc nhấc tay lên tôi đột nhiên nghe thấy tiếng lòng anh ta:

[Hệ thống công lược 404 đã trói buộc kí chủ Chu Diễn, độ thiện cảm của đối tượng công lược Tưởng Nhữ Ninh hiện đã về không, xin kí chủ nhanh chóng kiếm điểm thiện cảm, bằng không sẽ bị xóa sổ.]

Chu Diễn không tin, cười nhạt: " Giang Nhữ Ninh, em đang làm cái quái gì vậy?"

Tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống lại vang lên: [Cảnh báo! Kí chủ sắp bị xóa sổ, có muốn sử dụng đạo cụ đảo ngược thời gian, trở về quá khứ thay đổi vận mệnh để có được độ thiện cảm của đối tượng công lược hay không?]

"Có nha." Chu Diễn khinh mạn trả lời, nhưng không hề thật lòng.

Tôi lại nghe thấy hệ thống đó nói tiếp: [Xin lỗi kí chủ, hệ thống 404 xuất hiện lỗi chương trình, đảo ngược thời gian về 5 năm trước, nhưng kí chủ không thể giữ được kí ức lúc này, hệ thống cần ngủ đông để nâng cấp, trong khoảng thời gian đó không thống kê độ thiện cảm.]

6.

Tôi mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đã quay về 5 năm trước, đây chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Hiện tại, cậu chủ cao ngạo nhà họ Chu vẫn đang là Chu Bạc Dục.

Sau này, anh chết trong một vụ hỏa hoạn, khi ấy Chu Diễn - đứa con riêng không được chấp nhận mới được đón về nhà.

Tôi hạ quyết tâm sẽ cứu Chu Bạc Dục, khiến cho Chu Diễn mãi mãi phải mang danh con ngoài giá thú mục nát trong vũng bùn, không thấy ánh sáng mặt trời.

Tôi trốn tiết học cuối buổi tối, trèo tường vào trường Thất Trung.

Tôi tìm thấy tên Chu Bạc Dục ở vị trí đầu tiên trong bảng vinh dự năm và lớp anh theo học, khối 11 lớp 17.

"Giám sát lớp tự học buổi tối không thu điện thoại à." Tôi đi vào từ cửa sau, nhìn Chu Bạc Dục đang đứng ở hàng cuối dựa vào tường chơi game.

Anh lười biếng liếc tôi một cái: "Học sinh của trường nào mà lại trốn vào đây?"

"Sao anh biết?"

Chu Bạc Dục đẩy vỡ tinh thạch (trong game lol), cười nói: "Trường tôi không có giám sát."

Anh nhét điện thoại vào túi áo đồng phục, bước về phía cửa ra.

Tôi bước theo anh, đến một khúc quẹo hành lang không có người, anh dựa lưng vào lan can giơ tay về phía tôi: "Không có ai rồi."

"Gì cơ?"

"Thư tình ấy." Chu Bạc Dục nhướn mày.

Tôi không nhớ anh chết vào thời điểm nào, chỉ nhớ là vào mùa hè năm nay.

Trên nhành cây ngoài hành lang, ve sầu kêu râm ran, mùa hè sắp tới rồi.

Nhận ra lòng tốt của người con trai trước mặt, đến cả người theo đuổi mình cũng cho thể diện, khiến tôi có một loại cảm giác lo sợ anh ấy sẽ lập tức chết đi.

Là cảm giác sợ hãi khi vụt mất cuộc sống tươi đẹp.

"Tôi đến từ 5 năm sau, mùa hè năm nay anh sẽ chết trong một vụ hỏa hoạn, tôi đến để cứu anh, cho dù anh có tin hay không, thì trên thế giới này tôi là người hi vọng anh có thể sống tiếp hơn bất cứ ai."

Tôi nhìn lên bầu trời đầy những vì sao, nhẹ nhàng nói: "Hãy để tôi bảo vệ anh trong khoảng thời gian này."

"Muốn theo đuổi tôi thì cứ nói." Tai Chu Bạc Dục đỏ rực, mở mã QR Wechat lên: "Cậu cũng thú vị phết đấy, vẽ ra được lý do mới mẻ như vậy."

Tôi mỉm cười add Wechat anh ấy.

Tôi dựa vào thành tích học tập tốt để xin học tiết tự học buổi tối tại nhà.

Sáng sớm mỗi ngày tôi đều ra ngoài từ sớm, đứng dưới gốc cây nhà Chu Bạc Dục đợi anh đi ra.

Mỗi tối tôi lại trèo tường vào trường Thất Trung, ngồi ngoài hành lang lớp 17 làm bài tập chờ anh tan học.

Mọi người đều cho rằng tôi lụy tình Chu Bạc Dục.

Chỉ có anh ấy biết, tôi chỉ giữ khoảng cách phù hợp đi theo anh, trước giờ chưa từng lên tiếng bắt chuyện.

Cho đến một hôm, chúng tôi đi ngang qua một con ngõ nhỏ thì nghe thấy tiếng đánh nhau.

Chúng tôi nhìn thấy một học sinh nam cơ thể đầy vết thương như một con chó giãy chết bị một nhóm người đấm đá dưới mặt đất.

Người đó là Chu Diễn.

Tôi ngăn Chu Bạc Dục đang bất bình định tiến lên, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Đừng đi, anh không thể bị thương."

Chu Bạc Dục cười, tuổi trẻ ngỗ ngược luôn thích làm anh hùng: "Nếu không ngăn thì tên đó chết mất, đừng sợ, em đi báo cảnh sát trước đi, trốn xa vào."

Không ngăn cản được, lại sợ anh xảy ra chuyện, tôi đứng trong góc tối gọi điện thoại báo cảnh sát.

Chu Bạc Dục mảnh khảnh như vậy không ngờ lại đánh nhau rất giỏi, đám ô hợp bị anh đánh cho hoảng loạn bỏ chạy.

Chu Diễn nằm bẹp dí dưới đất không động đậy, hình như đã hôn mê.

"Phải đưa cậu ta tới bệnh viện." Chu Bạc Dục vác Chu Diễn lên.

Tôi đi bên cạnh anh, thăm dò hỏi: "Người này nhìn hao hao anh."

"Đẹp làm sao bằng được một nửa của anh, đừng nhìn nữa." Chu Bạc Dục không vui mím môi: "Mẹ anh chỉ sinh mỗi mình anh thôi."

Chu Bạc Dục đưa Chu Diễn đến bệnh viện, trả viện phí xong thì cảnh sát cũng tới.

Anh nói: "Em về nhà đi, anh tới đồn cảnh sát, em con gái con đứa đừng đi nữa."

"Chú cảnh sát ơi, lấy xong lời khai thì có thể đưa anh ấy về nhà không ạ? Cháu sợ anh ấy đi một mình không an toàn." Tôi đồng ý với lời đề nghị của Chu Bạc Dục.

Hai chú cảnh sát cười cười đồng ý, khiến Chu Bạc Dục đỏ bừng mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net