Chapter 19: Hoà hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là tránh ánh mắt của nàng thì Vương Mẫu và Thiên Đế đã đứng lên chào khách mời, cũng vì thế mà cô có thể đưa ánh mắt của mình về hướng họ mà không cần phải nhìn thẳng vào Minjeong.

Đương nhiên cũng không chỉ có Jimin và Minjeong cảm nhận được sự ngại ngùng này mà ngay cả những vị thần khác cũng chú ý đến biểu hiện của hai người. Sooyoung, Miyoung và Hyoyeon cứ đảo ánh mắt qua lại nhìn bọn họ.

Các tiên nga múa vài điệu, lả lướt trước mặt mọi người, Jimin nhìn xuyên qua họ lại vô tình chạm phải ánh mắt của Minjeong. Chẳng ai có thể hiểu được vì sao bọn họ cứ phải dằn vặt nhau như thế này. Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.

Chẳng biết là đã qua bao lâu, Jimin cảm thấy không khoẻ trong người nên muốn đứng lên cáo từ trước nhưng chợt Vương Mẫu lên tiếng khiến mọi người tập trung, Mộc Thần cũng đành nán lại cho xong câu chuyện.

- Nhân Hội Bàn Đào năm nay, ta cũng có một chuyện công bố cùng các chư vị thần tiên. Để thiết lập mối hoà hữu giữa Thiên Giới và U Minh Giới thì sắp tới đây Thiên Đế sẽ kết hôn cùng với nữ vương tân nhiệm của U Minh.

Bên dưới lập tức ồn ào như một phiên chợ, ai cũng thắc mắc vì sao lại phải kết hôn với yêu ma để gìn giữ hoà bình, chẳng phải Thiên Giới đã đánh thắng Quỷ Vương rồi hay sao, giờ đây lại xuất hiện thêm một nữ vương.

- Làm sao mà thần tiên có thể chung đụng với yêu ma được cơ chứ. - Bên dưới nhiều tiếng phản đối.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay cả Minjeong cũng chưa được nói trước về chuyện này. Nàng nghĩ trong lòng là do Vương Mẫu quá quắt, không xem nàng ra gì, ngay cả hôn sự của nàng cũng tự quyết. Thế nhưng Minjeong còn biết làm gì hơn ngoài nhẫn nhịn, nàng chỉ nhếch môi cười với những toan tính trong đầu, nàng không còn là một tiểu yêu ngây thơ ngu ngốc nữa.

"Muốn lợi dụng ta? Vậy thì cũng đừng hối hận."

- Chư vị thần tiên, xin hãy nghe ta nói một câu. - Thiên Đế lúc này mới cất tiếng để bầu không khí im lặng trở lại. - Trước đây chúng ta không qua lại với người của U Minh Giới là do mối hiềm khích từ trước nhưng nay hòa bình đã lập lại, bằng việc hòa hôn chúng ta có thể duy trì nó thật lâu dài. Hơn nữa Minjeong cũng từng là đồ đệ của Mộc Thần, cũng đã sống ở Thiên Giới mấy vạn năm, đã sớm thấm nhuần văn hóa và tư tưởng của chúng ta. Có thêm một Thiên Hậu như thế, chẳng phải là một điều tốt hay sao?

Mọi người trong bữa tiệc không thể phủ nhận những lợi ích mà U Minh Giới đem lại. Tuy ở nơi tăm tối nhưng U Minh lại là nơi không thể thiếu trong việc cai quản sinh tử của phàm nhân. Khắp cõi U Minh cũng có những bảo vật mà Thiên Giới luôn muốn sở hữu. Nếu Minjeong trở thành Thiên Hậu thì chẳng phải việc giao thương sẽ thuận lợi hơn sao? Đó là điều tốt nhưng vì thần tiên luôn nghĩ bọn họ thuộc về đẳng cấp cao hơn nên khó lòng chấp nhận một Thiên Hậu xuất thân là yêu quái.

Không quan tâm đến người khác nghĩ gì về việc hòa hôn, Jimin chỉ cảm thấy có thứ gì đó đánh mạnh vào lòng mình. Dẫu đã biết trước nhưng mặt đối mặt để nghe tin Minjeong sắp kết hôn cùng người khác, cô tự nhận thấy điều này quá hoang đường rồi. Mộc Thần không tránh né nữa, cô nhìn Minjeong một cách tự nhiên nhất. Nàng không cha, không mẹ, chuyện cưới hỏi của nàng thân làm sư phụ như cô ít nhất phải lo cho nàng được đến nơi đến chốn.

- Tháng sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ. Ta mong rằng chúng tiên sẽ đến dự đầy đủ. Vì Thiên tộc, vì thiên hạ thái bình. - Vương Mẫu không để mọi chuyện đi xa thêm, bèn đứng lên chốt hạ một câu.

Xưa nay Vương Mẫu làm việc gì cũng tính tính toán toán, không một ai dám làm trái lời bà ấy. Một người phụ nữ đã sống đến 3 đời Thiên Đế thì không thể xem thường được. Cũng vì vậy mà các vị thần tiên có mặt không dám phản đối mà chỉ biết cúi đầu nghe theo.

Hội Bàn Đào sớm tàn, mọi người cũng đã ra về gần hết. Jimin cũng không còn lý do gì để ở lại. Cô cáo lui rồi âm thầm rời khỏi đại điện. Nhưng Mộc Thần đâu biết rằng từ lúc Minjeong nhìn thấy cô thì đã biết hết bí mật mà cô đang che giấu.

Nàng lẳng lặng đứng đợi ở bên ngoài, khi Jimin vừa bước qua, nàng tựa lưng vào bức tường phía sau, hờ hững nói:

- Người giấu ai cũng được nhưng không qua được mắt ta. Mộc Thần mất hết tu vi rồi sao?

Cách nàng xưng hô với cô đã thay đổi, như thế này có cảm giác xa lạ rất nhiều. Nội tâm của Jimin chấn động, làm sao nàng biết được bí mật này? Cô quay lại nhìn nàng, gương mặt này làm cô không thể phủ nhận một đoạn tình cảm đã khắc sâu vào tận xương tủy nhưng vẫn là không thể nào thừa nhận nó.

- Vi sư quả thật đã mất hết tu vi. - Jimin trực tiếp thừa nhận. Nếu nàng đã nhìn ra thì cô cũng không cần giấu làm gì nữa.

- Không, người không còn là sư phụ của ta nữa. Chẳng phải người đã từng đoạn tuyệt với ta rồi hay sao? Những gì ta nợ người thì sẽ trả cho người, những gì người nợ ta thì ta sẽ đòi lại không thiếu một điều nào cả. - Minjeong trực tiếp nói ra những lời thẳng thắn.

Thái độ của Minjeong lúc này cũng không nằm ngoài dự đoán của Jimin. Cô biết nàng hận cô, thế cũng tốt. Nhưng mà nếu nàng muốn trả thù thì cứ tìm cô là được rồi, không cần liên lụy đến kẻ khác. Thế nên dù là điều gì xảy ra đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không giải thích.

- Được. - Cô đáp lại nhẹ nhàng, hơi thở cũng yếu đi.

Nói rồi Jimin cưỡi chuồn chuồn khổng lồ bay lên. Trước đây cô không có vật cưỡi, chỉ cần đằng vân là có thể đi khắp đó đây nhưng nay đã mất hết tu vi nên đành bắt côn trùng trong Vạn Hoa Cung làm phương tiện đi lại. Minjeong nhìn theo bóng người mà nàng ngày nhớ đêm mong đang dần bay xa bỗng dưng lại cảm thấy một cỗ chua xót dâng lên trong lòng.

- Thì ra người đối với ta chưa từng là yêu.

----------TBC-----------Author: Subin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net