Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Lâm ở cạnh Hữu Đạt, anh đang sắp xếp để đưa bảo bối của mình về Pháp lại.

Hữu Đạt: Lâm, em không muốn về đó. -Em bắt đầu nhõng nhẽo, em muốn bên cạnh Thanh Lâm cơ mà-

Thanh Lâm nắm lấy bả vai Hữu Đạt, anh nói.

Thanh Lâm: Hữu Đạt, nếu em ở đây chúng ta sẽ bị phát hiện.

Hữu Đạt: Anh sợ sao? -Em nhìn anh hỏi-

Thanh Lâm: Phải, anh rất sợ.

Hữu Đạt: Anh sợ bị người đời kỳ thị sao? -Cả hai đã đi đến bước này, điều duy nhất chưa làm là công khai mối quan hệ của mình-

Thanh Lâm: Không, anh không sợ cái đấy. Đạt, ba mẹ của anh, anh hiểu họ ra sao, nếu như bọn họ phát hiện chuyện này, anh sợ mình sẽ không bảo vệ em tốt.

Thanh Lâm hiểu ba mẹ mình như thế nào, nếu họ phát hiện ra chuyện này chắc chắn sẽ làm hại đến Hữu Đạt của anh.

Phía Lai Bâng cũng chẳng mấy an toàn, họ là người thích sắp đặt, chỉ muốn hai đứa con trai này sống theo cách họ đã đặt sẵn, làm sẵn ở đấy.

Hữu Đạt: Thanh Lâm...

Thanh Lâm: Đạt, em theo quản gia về Pháp trước, anh sẽ về sớm thôi. Nghe lời anh, anh không thể để em gặp nguy hiểm cũng như mất em, bảo bối nhỏ của anh.

Thanh Lâm ôm chặt Hữu Đạt. Bảo bối ngốc này không thể bảo vệ tốt cho bản thân, nếu xảy ra chuyện anh phải đối mặt với ba mẹ mình, đối đầu với người thân...chỉ sợ anh trở tay không kịp để bảo vệ tốt cho Hữu Đạt.

Hữu Đạt cảm thấy rõ nổi sợ của Thanh Lâm, cuối cùng cũng gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời anh. Nếu là như vậy, em không nên ở đây lâu để làm Thanh Lâm lo lắng như vậy.

Hữu Đạt: Em đồng ý.

Thanh Lâm: Đạt, ngoan lắm, anh sẽ về sớm cùng em thôi, sẽ ôm em ngủ mà.

Anh biết mà...

Anh và bảo bối không thể sống nếu thiếu nhau được!

___________________

Tối.

Lai Bâng trở về nhà. Chả biết hôm nay Ngọc Quý lấy đâu ra một bộ đồ ngủ dễ thương cực kỳ, vừa thấy anh, cậu đi đến ôm lấy anh liền, bám dính như đứa trẻ.

Lai Bâng: Quý...

Ngọc Quý: Lai Bâng.

Ngọc Quý bất ngờ lên tiếng khiến anh giật mình.

Mặc dù biết cậu có thể nói chuyện bình thường, nhưng cậu không muốn nói nên anh không ép, để cậu muốn nói thì nói, không thì thôi vậy.

Hôm nay lại...

Ngọc Quý: Bâng...

Ngọc Quý siết chặt anh hơn, cậu đang nhìn anh đơ ra đó. Ngọc Quý đã suy nghĩ cả ngày trời. Mặc dù cậu được anh bảo vệ như một báu vật quý giá thật sự, nhưng mà cậu không thể để bản thân vô dụng mãi được, cậu phải chứng minh rằng mình xứng đáng với Lai Bâng. Phía bên nhà chính nhất định càng bất mãn với cậu sau đêm đó, cậu càng muốn chứng minh cho họ thấy, cậu hoàn toàn xứng đáng cùng Thóng Lai Bâng và làm vợ anh.

Lai Bâng: Quý, em chịu nói chuyện rồi? -Anh xúc động hỏi lại cậu cho chắc chắn-

Ngọc Quý gật đầu.

Ngọc Quý: Bâng, em muốn giúp anh. Em muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn xứng đáng làm vợ anh. Chồng em giỏi như vậy, nhất định bên cạnh phải có cậu vợ thông minh chứ?
_____________________

Sân bay.

Thanh Lâm sắp xếp đưa Hữu Đạt ra sân bay, sau khi tiễn bảo bối nhỏ của mình đi, trong lòng anh có chút buồn. Anh cũng muốn về cùng em lắm, chỉ muốn ở bên cạnh bảo bối mà thôi...

Nhưng chuyện sức khoẻ của bà nội cũng chưa xong đến đâu, anh cũng không thể bỏ giữa chừng mà đi được.

Thanh Lâm xoay người bước đi, anh bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái quen thuộc lướt qua mình.

Đó...đó là...

Cô gái trước mặt anh, đó chính là Tuyết Nhi?

Cô ấy đã trở về rồi sao?

Thanh Lâm kích động, gấp gáp lấy điện thoại ra gọi cho em trai mình.

(Em nghe anh hai.)

Thanh Lâm: Lai Bâng, anh đang ở sân bay, anh nhìn thấy một người rất giống Tuyết Nhi. Anh không chắc có phải cô ấy không, nhưng mà Lai Bâng...em nên đề cao cảnh giác đi, bảo vệ Ngọc Quý của em cho tốt, nếu được hãy dạy cậu ấy cách phòng thân. Nếu Tuyết Nhi trở về, anh nghĩ mẹ sẽ ra tay sớm.

Anh là con trai của bà mà, mẹ mình đang suy nghĩ và dự định làm gì anh cũng đang ngờ ngợ đoán ra được. Chỉ hy vọng anh và Lai Bâng có thể bảo vệ tốt người mình yêu, không để họ chịu bất cứ tổn thương gì.

(Em biết rồi, cảm ơn anh đã báo tin, nhưng mà chuyện của anh...)

Thanh Lâm: Anh đã nói em ấy về Pháp, em cũng hiểu rõ ba mẹ của chúng ta ra sao. Lai Bâng, chúng ta sau này cùng nhau cố gắng vậy.
___________________

Thóng Gia.

Lai Bâng đang đứng ngoài ban công, khi nhận được điện thoại từ anh hai mình, lòng anh có chút lo lắng.

Tuyết Nhi trở về nhất định chuyện ấy sẽ sảy ra, ba mẹ anh nhất định sẽ xen vào cuộc sống của anh và Ngọc Quý. Bây giờ anh nên lên kế hoạch trước, phải bảo vệ an toàn Ngọc Quý bằng mọi cách, thoát khỏi nhưng mưu đồ độc ác của ba mẹ mình.

Ngọc Quý cứ thấy anh đứng ở đó, trầm tư thật lâu, anh mới đụng vào thuốc lá thế này.

Ngọc Quý: Lai Bâng, sao vậy?

Lai Bâng nhìn cậu, anh đưa tay chạm lên gương mặt yêu kiều xinh đẹp kia, nghiêm túc đáp lại.

Lai Bâng: Quý.

Ngọc Quý: Hửm?

Lai Bâng: Anh sẽ dạy em cách bảo vệ bản thân, nếu như có một ngày em gặp nguy hiểm, anh không kịp trở tay em hãy dùng cách anh chỉ để bảo vệ bản thân cho tốt. Người con trai của anh rất kiên cường mà, đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net