Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Quý lờ đờ tỉnh táo một chút, cậu mở mắt nhìn xung quanh.

Tên cận vệ của Phu Nhân cứ nghĩ cậu đã ngất đi nên không chú ý đến.

Ngọc Quý cố gắng giữ tỉnh táo, cậu nằm bất động ở đó lắng nghe cuộc trò chuyện của Phu Nhân.

Quả nhiên Lai Bâng nói với cậu không sai mà, mẹ anh nhất định sẽ ra tay với cậu.

Nhưng người đàn ông bên cạnh là sao đây? Tại sao bà ta cũng muốn lấy mạng của anh ta cơ chứ?

Hữu Đạt: Thóng Phu Nhân...bà cho rằng mình đang làm đúng sao?

Phu Nhân: Ô, tôi làm gì sai sao? Tôi chỉ đang bảo vệ hai đứa con trai của mình thôi mà? Mà...cậu làm tôi đổi ý rồi. -Bà tiến đến, nhìn hai tên thuộc hạ của mình- Tôi sẽ để cậu và thằng nhóc này ở đây, tôi tin cho dù Lai Bâng và Thanh Lâm có thông minh đến đâu cũng không tìm ra hai người sớm được đâu. Từ từ trải qua nắng mưa ở chỗ này, sau đó là hoà mình với đất nhé! -Phu Nhân lên tiếng, sau đó phất tay đi ý muốn nói hai tên thuộc hạ đi cùng mình-

Hữu Đạt bất lực nằm dưới đất nhìn Phu Nhân rời đi, sau đó quay sang nhìn Ngọc Quý. Em cố gắng bò đến chỗ cậu.

Bên ngoài có tiếng xe vọng vào, xem ra Thóng Phu Nhân muốn bỏ cậu và em ở lại đây thật rồi.

Đau khổ đó chính là trời đang chuyển mây, mưa sắp đến nơi rồi.

Bây giờ người của Hữu Đạt toàn vết thương, dây trói lại chặt thế này, làm sao để thoát ra khỏi đây đây? Cậu trai này lại bất tỉnh như vậy, cậu ấy cũng bị thương, cả hai sẽ ra sao nếu như không ai tìm ra cả hai ở chỗ này chứ?

Ngọc Quý sau khi đã chắc chắn là Thóng Phu Nhân rời đi, cậu cố gắng lật người lại, thở nhẹ một cái.

Hữu Đạt: Cậu...

Ngọc Quý: Tôi chưa chết đâu.

Đúng là cú đánh của tên kia làm cậu bị thương thật, nhưng không khiến cậu bất tỉnh nhân sự lâu như vậy được. Ngọc Quý dùng sức bật dậy, chết tiệt thật chứ!

Cũng may tên kia cứ ỷ y cậu đã ngất đi, nên trói tay cậu ở phía trước chứ không trói ra sau lưng. Ngọc Quý đưa tay vào túi, cậu lấy con dao nhỏ mình dự phòng trong đó ra.

Hữu Đạt: Cậu...

Ngọc Quý: Cậu im lặng đi, cả người cậu đang bị thương đấy!

Cậu dùng miệng cắn vào cán dao, sau đó cứa mạnh vào dây thừng khiến nó đứt ra. Sau một hồi kiên trì nó cũng đã đứt, cậu cởi trói được cho mình rồi.

Ngọc Quý cầm dao đi đến, cắt dây trói cho Hữu Đạt.

Người con trai này không biết chọc trúng gì vào Thóng Phu Nhân mà lại để bà đánh đến trọng thương như vậy cơ chứ?

Ngọc Quý đỡ lấy Hữu Đạt, không được rồi, cậu không thể đưa người con trai này đi trốn khỏi nơi hẻo lánh này được!

Ngọc Quý: Cậu ổn chứ?

Hữu Đạt thật thà lắc đầu.

Hữu Đạt: Đưa tôi vào trong nhà, còn cậu hãy rời khỏi đây đi, tôi không thể đi cùng cậu đâu...

Cơ thể của Hữu Đạt đã mất hoàn toàn sức lực, em không thể đứng vững huống hồ gì chạy nhanh để thoát khỏi đây chứ?

Ngọc Quý dùng sức kéo Hữu Đạt dậy, bây giờ thời tiết cũng không đẹp đẽ mấy. Trời cũng sắp mưa rồi, cậu cũng không nên bỏ mặc người con trai này ở đây được.

Cậu đỡ Hữu Đạt vào nhà hoang, để em nằm lên đống rơm gần đó, Ngọc Quý loay hoay đi tìm nước cho Hữu Đạt uống.

Ngọc Quý: Cậu uống chút nước đi. -Cậu đưa chai nước còn dư ở đó cho em uống- Ra tay cũng mạnh dã man thật, cậu đã làm gì mà bị bà ấy đánh cậu như thế?

Hữu Đạt: Tôi...

Hữu Đạt khó nói, xem ra cậu không nhớ em, em là người nhảy xuống cứu cậu vào hôm đấy ở trên du thuyền đây mà.

Trời bất ngờ sấm to gió lớn, cậu nhìn ra ngoài, trời đổ mưa rồi...

Ở đây là nơi hẻo lánh, nếu chạy trốn cũng không an toàn, xung quanh cũng chỉ toàn cây cối, trời mưa như vậy nhất định đường cũng rất trơn, cây cối cũng dễ đổ ngã.

Bây giờ chỉ biết cầm chân ở đây, đợi Lai Bâng tìm cách đến cứu cậu vậy.

Nhìn vết thương của Hữu Đạt đang rỉ máu không ngừng, Ngọc Quý đành đưa miệng cắn lấy mảnh vải dưới áo mình, cũng may là cậu có mặc áo dài nên không sao.

*Xoẹt*

Cậu xé đôi mảnh vải ra, sau đó đưa tay kéo Hữu Đạt lại gần mình, cột mảnh vải đó vào vết thương trên tay em.

Hữu Đạt: Cậu...

Ngọc Quý: Bây giờ không phải là lúc ngại ngùng gì đâu, cậu đang bị thương nặng đấy! Nên ít nói để dưỡng sức đi.

Điện thoại của Ngọc Quý cậu để trên xe thư ký Lâm.

Thư ký Lâm...

Lúc cậu bị đưa đi, cậu ấy...cậu ấy...

Ngọc Quý lòng đầy lo lắng, cậu vừa lo cho mình vừa lo cho thư ký Lâm, cũng như không biết Lai Bâng có thể tìm ra mình và cậu con trai này không.

Bị bỏ lại nơi này, Thóng Phu Nhân đúng là biết dày vò người khác mà!

Cả hai phải cố gắng vượt qua đêm nay vậy.

Cả người Hữu Đạt bất ngờ ngã vào người cậu, em đã kiệt sức đến mức ngất đi rồi.

Ngọc Quý: Này!

Ngọc Quý lay người Hữu Đạt, sao lại ngất ngay lúc này cơ chứ!?

Ngọc Quý đỡ em nằm xuống, cậu cởi áo khoác ra, gấp lại sau đó đỡ đầu Hữu Đạt nằm lên.

Cậu đứng nhìn trời mưa bên ngoài, hy vọng cậu con trai này có thể chịu đựng được đến sáng mai.

Thóng Lai Bâng, làm ơn...

Cứu em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net