Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoài Nam vừa đi vừa cười như thằng điên. Chứng kiến Lai Bâng thay đổi vì tình yêu như vậy.

Đó là sức mạnh của tình yêu đấy sao?

Hoài Nam đi đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Tấn Khoa bước ra ngoài.

Nhìn thấy anh, cậu cúi đầu chào anh một cái, sau đó nhanh chóng lướt qua khỏi Hoài Nam.

Hoài Nam cũng không nhìn đến Tấn Khoa, anh đi thẳng vào thang máy rồi bấm xuống tầng.

Tấn Khoa vừa đi vừa đưa tay chạm vào tim mình, mặt mũi đều đỏ lên hết như trái cà chua.

Tấn Khoa trước mặt mọi người là bác sĩ Đinh lạnh lùng, không thích gần, cũng rất khó gần.

Nhưng đâu ai biết rằng...

Tấn Khoa: Phạm Vũ Hoài Nam là đồ ngốc. -Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm-

Phạm học trưởng là đồ ngốc.

_________________

Sáng hôm sau.

Lai Bâng mở mắt ra, nhìn thấy Ngọc Quý đang nằm sấp trên người mình, do giường bệnh khá nhỏ nên cậu chỉ đành nằm vậy thôi.

Anh nhớ mang máng lại chuyện hôm qua. Hôm qua thấy cậu dỗi như thế anh chẳng biết phải làm sao, cuối cùng lại chạy đến quán bar uống say tí bỉ.

Hình như sau đó anh đã đến bệnh viện tìm Ngọc Quý.

Anh động đậy nhẹ một cái Ngọc Quý đã tỉnh giấc. Cậu ngước mặt lên nhìn anh, thật sự là không biết ai đang chăm sóc ai, ai đang bị bệnh luôn.

Ngọc Quý: Anh dậy rồi à?

Đêm qua anh uống say như vậy, người nồng nặc mùi rượu luôn mà.

Lai Bâng thấy cậu cư xử bình thường lại với mình thì lấy làm lạ, cứ nghĩ cậu vẫn còn giận mình cơ chứ.

Chẳng lẽ đêm qua anh đã làm trò khùng điên gì sao?

Ngọc Quý: Anh không nhớ chuyện đêm qua sao? -Cậu ngồi dậy-

Lai Bâng thật thà lắc đầu.

Thấy bộ mặt ngơ ngẩn của anh, Ngọc Quý chỉ biết cười chứ không biết làm gì thêm.

Nếu nói cho anh biết đêm qua anh vừa khóc vừa ôm cậu xin lỗi, không biết Lai Bâng nghe xong có định đi đào hố chui xuống ngay lập tức không nhỉ?

Tốt hơn là đừng nói, coi như bí mật này chỉ mình cậu biết thôi vậy.

Lai Bâng bất ngờ đưa tay lên vuốt ve má cậu.

Lai Bâng: Vợ, anh xin lỗi.

Ngọc Quý chồm người lên đặt lên trán anh một nụ hôn.

Ngọc Quý: Em đã tha lỗi cho anh từ đêm qua rồi. Cũng do em, hay giận dỗi vô cớ rồi làm anh phiền lòng thế này.

Người như Lai Bâng có lẽ trải qua cảm giác bị người mình tin tưởng nhất lại phản bội mình thế này, vết thương trong lòng anh quá lớn rồi!

Cậu là cũng không hiểu chuyện, sau này sẽ suy nghĩ kỹ, nhìn sâu vấn đề hơn để không phải khiến cho Lai Bâng vì mình mà bận tâm nhiều thứ.

Ngọc Quý: Nhưng em giận thật đấy! Chị ta bảo anh còn tắm chung với chị ta cơ mà... -Cậu bĩu môi nói-

Nghe như vậy ai mà không giận, chồng của mình mà lại đi...

Lai Bâng bật cười lớn, anh lên tiếng nói.

Lai Bâng: Em tin thật sao?

Ngọc Quý chớp chớp mắt nhìn anh.

Lai Bâng: Anh từ trước đến giờ là người sạch sẽ, từ khi có thể lo cho bản thân, chẳng ai động được vào người của anh, cho dù Tuyết Nhi có là bạn chơi chung từ nhỏ.

Ngọc Quý nhìn anh, phải rồi...Lai Bâng là người mắc chứng sạch sẽ như vậy. Chỉ riêng những lần cậu bị thương, anh không màng đến còn mặc kệ luôn mà.

Lai Bâng: Em là người đầu tiên khiến anh không màng đến sạch hay bẩn, nhìn thấy em bị thương, người dính đầy bùn đất anh cũng tự nguyện ôm em đi. Vợ, anh chỉ có em thôi, anh không có người nào nữa đâu. Vợ đừng có lo.
_________________

Tuyết Nhi bất ngờ hẹn Hoàng Nam ra ngoài bàn chuyện.

Nghe đâu Hoàng Nam đã bị Lai Bâng doạ một phen, Nguyễn Gia thì ngày càng suy tàn không ngốc đầu lên được.

Hoàng Nam: Nhắc đến thằng câm đó tôi lại tức. -Hắn hậm hực đập bàn một cái-

Tuyết Nhi: Vậy cậu có muốn hợp tác không?

Hoàng Nam: Cô là ai? Tại sao lại muốn hợp tác cùng tôi?

Tuyết Nhi: Tôi là ai không quan trọng, quan trọng nhất là chúng ta có cùng mục đích là lấy mạng thằng ranh con đó.

Trịnh Gia bây giờ chỉ cần có thể thành đôi với Thóng Gia sẽ phát triển hơn, đó cũng chính là mục tiêu của Tuyết Nhi, cô ta muốn có Lai Bâng để tiến đến cái danh Thóng Thiếu Phu Nhân.

Lai Bâng bây giờ đang đứng đầu Thóng Gia, ai ai cũng phải nhìn sắc mặt anh mà sống, nhất định sẽ có quyền thế khi nắm được Lai Bâng trong tay.

Nhưng việc đầu tiên đó chính là tách Lai Bâng với Ngọc Quý ra.

Hoàng Nam: Tôi không quan tâm cô muốn gì, nhưng tôi đồng ý hợp tác với cô. Tôi phải trả thù thằng câm đó, thằng câm vô dụng đấy!

Hoàng Nam còn chưa nuốt trôi cục tức trên du thuyền. Nhất định sẽ báo thù Lai Bâng lẫn Ngọc Quý, khiến cả hai phải đau khổ toàn tập!
__________________

Ngọc Quý cũng hết giận anh, cũng đã chịu ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện dưỡng sức.

Ba ngày tiếp theo tình trạng của cậu đã tốt hơn, cũng không có vấn đề gì nên cậu được về nhà rồi.

Về đến nhà, Ngọc Quý cảm thấy như được giải thoát, nơi đây vẫn là nơi thoải mái với cậu nhất!

Lai Bâng bất ngờ lao đến, anh đưa tay cởi quần áo của cậu.

Ngọc Quý: Này, anh làm gì đấy?

Thoáng chốc Lai Bâng đã nhanh tay lột sạch quần áo của cậu, trên người cũng chỉ còn đồ lót.

Cậu chỉ mới về nhà, anh đang muốn bày trò gì nữa đây?

Lai Bâng: Đưa em đi tắm cùng. Vợ, chúng ta cùng nhau đi tắm thôi.

Đây là đẹp trai không bằng chai mặt, anh cũng rất nhớ mùi hương trên người cậu rồi.

Thật sự rất mê người, chỉ muốn lột đồ cậu ra và ăn trọn thôi.

Liêm sỉ gì tầm này nữa chứ?

Thóng Lai Bâng anh đây chẳng cần gì nữa đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net