chap 12: Trốn chạy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc tóc xõa xuống bờ vai, che hai bên má, Junghwa mới phát hiện chiếc kẹp tóc của mình đang nằm trong tay Hyojin. Hyojin đưa tay vén những sợi tóc trên trán Jung, nói: ''Mái tóc đẹp thế này, tại sao lại phải kẹp lên chứ?''


''Tôi sợ chị nhìn thấy thì thú tính lại phát tác.'' Jung giật lại cái kẹp tóc. Cô định kẹp tóc lên thì Hyojin liền xông tới ôm lấy cô.


''Đừng nói là tóc, chỉ cần nhìn em thôi thì thú tính trong tôi đã phát tác rồi.''


Hơi thở của Hyojin làm cô nhớ đến nụ hôn mãnh liệt hôm trước, tâm trí cô điên đảo, dây thần kinh co rút đến đau đớn.


''Ahn Hyojin....'''


Hyojin chớp chớp mắt, cởi chiếc áo thun trắng cô đang mặc trên người, bên trong chỉ còn bộ bra màu đen quyến rũ chết người....


''Em muốn ngắm thì ngắm đi không cần phải ngại đâu.''

Nói xong, Hyojin đến bên cô, ôm lấy eo lưng thon gọn của cô...


Jung liền đưa tay ra chạm vào vào Hyojin. Khi những ngón tay chạm vào cơ bụng của cô ta, jung không thể không thừa nhận một điều: Hyojin tự cao là bởi vì cô ta có cái để tự cao!

''Jung..''

Hyojin đưa tay vuốt mái tóc cô, vén ra sau tai, toàn thân cô cứng đờ quên cả phản kháng. Tay Hyojin chầm chậm di chuyển xuống ngực cô, bàn tay , mảnh mai của Hyojin đặt lên nơi mềm mại đó. Người cô như có dòng điện chạy qua, tê dại...

Trong khoảng khắc, chút lý trí cuối cùng tưởng chừng biến mất, cô lại đột nhiên tỉnh táo đẩy mạnh Hyojin ra làm cho cô ta té xuống sofa..


''Á!'' Vì junghwa đẩy quá mạnh nên hyojin đã va đầu vào cạnh ghế làm một bên trán của cô bị nứt 1 đường chảy máu...


Jung giật mình chạy tới đặt tay lên chán để máu ngưng chảy nhưng Hyojin đẩy cô ra:


''Tại sao em cứ nhất định coi tôi là tội phạm nhân để lấy khẩu cung?''


''Xin lỗi! Chúng ta không phải người ở cùng một thế giới, chúng ta sẽ chẳng có kết cục j hết.''


''Kết cục có quan trọng không? Đối với tôi được yêu em thế là đủ. Cho dù không thể mãi mãi có được em nhưng có thể cùng em trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ là tôi mãn nguyện rồi.''


''Chị chỉ cần yêu là đủ! Tôi không thể....tôi không mong tình yêu nhất định phải có kết quả nhưng nếu biết trước không có kết quả nhất định tôi sẽ không yêu!''


Hyojin không nói thêm j nữa, cúi đầu đi vào nhà tắm. Sau khi xả nước rửa sạch vết thương và băng lại cô bước ra, nước thấm ướt tóc cô, mặt cô, từng giọt từng giọt chảy xuống bộ ngực nhẵn bóng. Junghwa nhìn mà muốn chạm tay lên thân hình đẹp đẽ ấy!


''Đi, tôi đưa em về!''


Khoảng cách giữa 2 nhà cũng không xa lắm, một đoạn đường ngắn ngủi như vậy mà đi rất lâu. Cuối cùng cũng xuống đến đường, Junghwa quay đầu lại nhìn Hyojin. Cô phát hiện Hyojin đang đứng ở phía bên kia đường, cách cô rất xa.

Jung dừng bước, lẳng lặng nhìn Hyojin..


Trong màn đêm tối đen như mực, màu đen trên người, bộ đồ màu đen trên người Hyojin càng thêm âm u, cô tịch.

Có lẽ, ở một góc khuất nào đó, trong bóng đêm tĩnh lặng họ có thể gần gũi, mãnh liệt nhưng trước mặt người khác họ bắt buộc phải giữ khỏang cách như vậy.

Bởi vì đơn giản một điều là Jung là cảnh sát, còn Hyojin là tội phạm.


Vừa lúc đó một chiếc xe buýt dừng trước mặt Junghwa. Vì không muốn Hyojin nhìn thấy sự yếu đuối và đau thương của mình, cô bước nhanh lên xe. Ngồi trên xe, qua cửa sổ cô thấy Hyojin đang chạy nhanh theo xe rồi đứng giữa đường nhìn cô dần khuất xa.


Bóng cô ta càng lúc càng xa, xa đến khi chìm hẳn vào bóng đêm. Cô ôm lấy mặt nước mắt lăn dài...  

Trước mặt Hyojin, cô luôn giả vờ lạnh lùng, giả vờ cứng rắn nhưng trong góc khuất Hyojin không nhìn thấy Junghwa cũng mềm yếu, cũng bàng hoàng cũng đau đớn.


Từ khi Hyojin hôn cô tâm hồn cô luôn xốn xang không thể bình yên trở lại...


Hyojin gọi cho cô rất nhiều lần nhưng cô không dám nhấc máy. Cô sợ nếu nhấc máy Hyojin sẽ nói với cô: ''Tôi nhớ em!''

Hôm nay là sinh nhật chị ta từ cửa sổ của trụ sợ cảnh sát, cô nhìn chị ta lưỡng lự đi đi lại lại bên đường. Hyojin đứng đó 1 tiếng đồng hồ, Junghwa cũng nhìn chị ta 1 tiếng đồng hồ.


Xe buýt đi vòng quanh thành phố bồn hoa, hành khách lên xe rồi xuống xe, Junghwa vẫn ngồi yên im lặng nhìn những con phố lạ lẫm. Cô ước j xe buýt có thể đưa cô đến một nơi thật xa để Hyojin đuổi không được, tìm không thấy!


Nhưng xe buýt đi một vòng hai tiếng sau lại trở về con phố quen thuộc ấy. Cô lau nước mắt giấu đi nỗi buồn.


Xe dừng ở điểm mà cô đã lên. Cô đứng dậy đang chuẩn bị xuống xe thì lại nhìn thấy một chiếc bóng màu đen. Hyojin chạy lên ôm cô thật chặt...

Cô chưa kịp nói j thì chị ta đã cúi đầu chặn lại....


Vì quá bất ngờ chân cô mềm nhũn, đứng không vững, cô ngã xuống ghế. Hyojin ép cô dựa vào lưng ghế hôn cuồng nhiệt...      

-----------------------------------------------------------

Mệt rồi chắc hơi lâu mới có chap mới =(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net