chap 20: Bùa yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nếu tình yêu là một liều thuốc mê, thì tình yêu vụng trộm là một loại bùa ngải. Bất kể là người nào uống phải cũng đều thần trí điên đảo, không thể dứt bỏ được.


Junghwa ngồi trong phòng họp cả buổi chiều mà "tâm hồn treo ngược cành cây". Cuộc họp vừa kết thúc, cô liền chạy nhanh ra siêu thị, không chỉ mua một con gà mà còn trao đổi với chị bán hàng hơn nửa tiếng đồng hồ, ghi ghi chép chép còn cẩn thận hơn cả ghi chép nhật ký cuộc họp, mua đủ các loại gia vị. Về đến nhà, cô quên cả ăn cơm, làm theo đúng kinh nghiệm được truyền lại, kiên nhẫn hầm món canh gà được coi là bổ nhất cho người bệnh.


Sau một chiến dịch bếp núp kinh hoàng, con gà đáng thương vì quá lửa mà anh dũng hy sinh. Cô chạy đi mua nốt số gà ở siêu thị bắt đầu làm lại. Sau năm tiếng đồng hồ nỗ lực, cuối cùng thì cô cũng đã thành công với món canh gà thơm phức.

Sau đó, cô khoác lên người bộ quần áo y tá lấy được ở bệnh viện lúc sáng, cẩn thận cầm chiếc bình giữ nhệt đựng đầy canh gà và ra khỏi nhà.

Đường phố buổi đêm thật yên tĩnh, những ngọn đèn đường sáng hơn, gió cũng thổi nhẹ hơn mọi ngày.

Cô còn chưa ăn tối, ngay đến mì tôm cũng chưa ăn, bước chân thoăn thoắt trên đường, khe khẽ hát một khúc tình ca.

Đến bệnh viện, cô đeo khẩu trang, lén đẩy một chiếc xe chở dụng cụ y tế, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Hyojin.

Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy hai tên đàn em của Hyojin đã nằm trên sofa ngáy như sấm. Còn chị ta vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường cầm chiếc điều khiển ti vi liên tục bấm chuyển kênh, điện thoại Hyojin để bên cạnh giường, với tay là lấy được.

Cô rút điện thoại ra, bấm số của Hyojin. Điện thoại vừa đổ chuông, chị ta lập tức vứt chiếc điều khiển trong tay, với lấy điện thoại.

Cô hỏi nhỏ: "Ngủ rồi à?"

"Đã mười hai giờ rồi, tôi chưa ngủ thì còn làm gì?"

"Em lại cứ nghĩ là unnie đợi điện thoại của em."

"Hả? Tôi đâu có nhàm chán đến thế!"

"Vậy chị ngủ đi nhé, mai nói chuyện tiếp."

"Đợi đã." Hyojin bứt tóc, vẻ mặt vừa ấm ức lại vừa tỏ vẻ không biết làm thế nào. "Em bận đến nỗi tôi sống chết thế nào cũng chẳng thèm quan tâm sao?"


"Vậy lúc rỗi em sẽ đến thăm unnie."


"Khi nào?"


"Em cũng không biết, khi nào rảnh..."


"Tuỳ em vậy, tôi ngủ đây!"


Hyojin tắt máy, nắm chặt điện thoại, đấm tay lên chiếc giường sắt, vì chạm vào vết thương nên chị ta đau đến mức cắn chặt răng. Đứng ngoài cửa nhìn Hyojin như vậy, cô thấy xót xa đến rơi nước mắt.

Cô cứ nghĩ trêu chị ta một chút cho vui, giờ mới phát hiện ra rằng, việc đó so với tra tấn còn đau hơn rất nhiều. Cô lau nước mắt, chỉnh lại chiếc khẩu trang trên mặt, đẩy xe đi vào như không có chuyện gì xảy ra.

Hyojin nhìn thấy cô thì ngẩn người một lúc, ngạc nhiên hỏi: "Muộn thế này, rồi vẫn còn thay thuốc sao?"


"Ừm!"


Cô đi đến cạnh giường, cúi xuống lấy bình canh gà để ở dưới, trong đầu đang nghĩ xem làm thế nào để chị ta bất ngờ, bù lại nỗi đau vừa rồi.

Không ngờ, Hyojin bỗng lôi cô lại, khẽ vuốt ve vai cô.

Junghwa toàn thân run rẩy, vừa định đứng dậy thì Hyojin đột nhiên kéo mạnh cô lên giường, chồm lên người cô.

"Chanmi, hôm nay tình nhân của tôi không đến, em ở lại với tôi được không?" Giọng điệu và ánh mắt chị ta vô cùng ngả ngớn.

Mặt Junghwa tối sầm lại, mắt nóng lên như lửa đốt. Toàn thân như bị tê liệt.


    Cô không thể nào tin nổi, trước mặt cô, Hyojin thề non hẹn biển, tình yêu nồng nàn, sau lưng cô thì hoàn toàn khác.

Hyojin cởi một khuy áo của cô, nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng: "Bé yêu, tôi đảm bảo là sẽ làm cho em cảm thấy khoái lạc hơn đêm qua..."

-----------------------------------------------------------------

Cắt ngang zậy cho nó hồi hộp :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net