Chap 30: Hãy tin em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa dục vọng một khi đã được mở ra thì những đê mê cực lạc sẽ nhẹ nhàng ngấm vào lòng người.

Đôi bồng đảo của cô phập phồng lên xuống cùng với nhịp thở hổn hển, vòng eo thon gọn đẹp đến mê người...


Trong đêm khuya mát lạnh, ánh đèn đường chiếu rọi vào màn đêm huyền diệu.



Trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường mềm mại, Hyojin mặc sức tiến sâu và chinh phục, khoái cảm tột độ từ sự hoà quyện của Hyojin và cô như thuỷ triều trào dâng mạnh mẽ, nuốt trọn lấy Hyojin.

Rồi từ từ, Hyojin quên đi tất cả, không còn để ý đến cảm giác của cô, mê dại tận hưởng người phụ nữ mà cô khao khát từ lâu.


Có lẽ do được huấn luyện nên cơ thể cô dẻo dai hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hyojin, tay chân cô có thể gấp khúc ở mọi góc độ, dù có ở tư thế nào thì cô đều có thể phối hợp rất ăn ý với Hyojin, khiến cô dễ dàng thâm nhập vào nơi sâu kín nhất của cô.


Khoái cảm mãnh liệt khiến động tác nhanh hơn, càng lúc càng kích thích, càng lúc càng mãnh liệt. Lưng Hyojin lên xuống không mệt mỏi, Hyojin nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô, nghe tiếng rên của cô, bỗng nhớ đến quãng thời gian mà Hyojin vất vả theo đuổi cô, nhớ tới câu nói lạnh lùng của cô: "Chúng ta không cùng một thế giới!"


Lòng Hyojin bỗng nhói đau, Hyojin hôn thô bạo lên đôi môi đỏ hồng của cô, cắn nhẹ lên người cô. Dã tính nguyên thuỷ nhất của Hyojin trào dâng, khao khát chinh phục làm cô mất hoàn toàn lý trí.

"Chúng ta cùng một thế giới!" Hyojin cao giọng tuyên bố, động tác của chị ta càng cuồng nhiệt hơn. "Chúng ta không những cùng một thế giới, mà em còn là của tôi, hoàn toàn thuộc về tôi."


"Ừ..." Giọng cô cũng run lên theo cơ thể, ánh mắt chìm đắm trong đê mê.

Khoái cảm cực độ che lấp nỗi đau trong tim Hyojin. Hyojin ôm cô, tay đỡ lấy lưng cô... Để mỗi lần hạ xuống, tiến vào sâu hơn, như thế mới có thể lấp đầy khát khao trong lòng cô.


"Tôi muốn em nói... Tôi muốn nghe từ chính miệng em nói ra rằng em là người phụ nữ của tôi!"

"Em... em là người phụ nữ của chị!" Giọng cô mơ hồ không rõ.

"Em nói lại lần nữa đi!"

Cô ôm chặt vai Hyojin, hổn hển nói: "Ahn Hyojin, em là người phụ nữ của chị, em là người phụ nữ duy nhất của chị, không ai có thể chia rẽ chúng ta..."

Thị giác bị kích thích, thính giác cũng hoàn toàn bị kích thích, Hyojin thực sự phát điên, không ngừng tiến lên, tham lam chiếm lấy Jung...

"A!" Cô hoảng loạn cắn vai Hyojin như để kìm nén tiếng rên sung sướng của mình.

"Ahn Hyojin!" Cơ thể mềm mại của cô cứng lại trong giây lát, sống lưng thẳng ra...

"Gọi tôi là Jinnie!"

"Jinnie..." Cô chủ động hôn Hyojin, khéo lẻo đưa lưỡi vào miệng chị ta...

Hyojin kích động hôn đáp lại

Hyojin làm cô nhanh lên đỉnh như vậy sao!?

Đây là niềm tự hào và thoả mãn lớn nhất của Hyojin từ lúc chào đời đến giờ, ngay cả khi có hàng trăm người gọi cô là "Hyojin noona" cô cũng không thấy tự hào như lúc này.

Hyojin càng hưng phấn hơn, tiến vào sâu hơn, cứ thế cho đến khi người cô như mềm nhũn trong lòng chị ta, cô khẽ cất tiếng: "Em yêu chị!"

Lúc ấy thế giới như nổ tung. Hyojin cảm thấy một nỗi xúc động mãnh liệt bao trùm toàn thân. Hyojin càng kích động hơn trong tiếng rên đau đớn của cô, chị ta không thể kiềm chế nổi mình nữa...

Đang ở đỉnh điểm, đột nhiên Hyojin nhớ đến một việc rất quan trọng, đang ở đỉnh điểm, chị ta liền rút ra... Không khí lạnh bên ngoài làm cho những khoái cảm và hưng phấn của Hyojin tan thành mây khói. Hyojin cắn răng, cau mày, cơ thể run lên, một dòng trắng ngà tuôn trào và thấm đẫm chiếc ga trải giường...

"Mẹ kiếp!" Hyojin chửi thầm, giống như vừa ở trên mây bỗng bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

Cô ngồi dậy, ôm chặt Hyojin, làm ấm lên sự lạnh giá của Hyojin, lấy đầy sự hẫng hụt của chị ta.


"Thực ra, chị không cần phải..."


"Nhỡ có... thì sẽ phiền lắm."


"Chị không muốn em sinh cho chị một đứa con à?"

Hyojin cười gượng, lắc đầu: "Một mình tôi tác oai tác quái vẫn còn chưa đủ sao? Lại còn muốn thêm một đứa con hại dân hại nước nữa à?"

Cô ngước mắt nhìn Hyojin, thất vọng buông tay, im lặng nằm xuống giường. Mái tóc rối rơi trên gối, một vài sợi thấm mồ hôi ướt dính trên miệng. Cơ thể trắng muốt vẫn hằn vết môi hôn, giống như những bông mai đỏ trên tuyết trắng, một vẻ đẹp có chút thê lương. Đôi chân thon dài khép hờ, một dòng máu đỏ chảy trên đôi chân trắng muốt ấy... Thoạt nhìn tưởng như cô vừa bị cưỡng hiếp thê thảm.

Lòng Hyojin thắt lại, họng khô đến đau rát. Hyojin áy náy dựa vào giường, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vai cô.

"Có phải tôi thô bạo quá không?"

"Không!"

"Xin lỗi!" Hyojin định sẽ nhẹ nhàng với cô, nhưng không ngờ khao khát dục vọng làm chị ta quên đi tất cả. Cô nhìn lên khuôn mặt đầy áy náy của Hyojin, nở nụ cười ngọt ngào.


"Không thô bạo thật mà."

"Nhưng, trông em..." Hyojin chạm lên đôi môi sưng đỏ của cô, kéo những sợi tóc đang che mặt cô, cẩn thận giúp cô vuốt lại mái tóc rối. "... thật đáng thương!"

Cô nâng cằm chị ta, nở một nụ cười rạng rỡ khiến Hyojin không bao giờ quên được.


"Qúy cô xinh đẹp! Em rất hài lòng với chị, chị không những rất đẹp, mà thân hình cũng rất hot, thể lực cũng tốt... Em quyết định chọn chị, từ hôm nay em sẽ bao chị!"


"Tôi thật may mắn, nhưng tôi vẫn còn ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung nữa."


"Từ bây giờ chị sẽ không nhớ nhung gì hậu cung của chị nữa, hãy nhớ rõ, chị là "vật cưng" của riêng em!"

Hyojin nghe mà lòng tràn ngập hân hoan, cố tình trêu cô: "Thế tôi có được phá lệ một, hai lần không?"

Cô kiên định lắc đầu: "Không thể, tuyệt đối không được!"

"Vậy... còn phải xem em có thể làm thoả mãn tôi không đã..."

Hyojin lật người đè lên người cô, huyết mạch lại sôi trào...

Cô cười nói với chị ta: "Thực ra chị không cần phải lo, em đang trong thời kỳ an toàn, tuyệt đối không có thai được."


"Thế à?! Sao em không nói sớm hơn!"

Hyojin không lo lắng gì nữa, hết mình tận hưởng khoái cảm đỉnh điểm, cứ tiến sâu vào cơ thể ấm nóng của cô...

Điểm khác nhau lớn nhất giữa tình và dục là ở chỗ: Tình rất vô tư, có tình, dù có đau khổ đến mức nào cũng cam tâm tình nguyện. Dục là tự bản thân mình, có dục, dù đau đớn thế nào cũng sẽ cố chiếm lấy làm của riêng mình.

Cho nên tình cùng dục nếu kết hợp lại sẽ là tuyệt vời nhất, hai nỗi đau đó không thể tách rời!
---------------------------------------------------------
Ánh nắng gay gắt ban trưa chiếu rọi thế giới im ắng, đánh thức Junghwa tỉnh dậy từ những giấc mơ đẹp đẽ. Vừa mở mắt cô nhìn thấy Hyojin đang ôm mình ngủ ngon lành, khoé miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Cô không muốn đánh thức chị ta khỏi giấc mơ, nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn đắp cho Hyojin, đi ra phòng khách và kéo tấm rèm cửa.

Đêm và ngày thay phiên nhau luân chuyển là quy luật không bao giờ thay đổi.

Sống chết cũng là số mệnh mà con người không thể tránh được.

Nhưng cô không muốn Hyojin phải chịu sự an bài đó của số phận.

--------------------------------------------

  Buổi sáng, sau khi họ đã mệt rã rời, Hyojin vẫn không muốn rút ra khỏi cơ thể cô, vẫn hôn cô đắm đuối, cảm ơn cô đã cho cô được tận hưởng một tình yêu khắc cốt ghi tâm...


Cô cầu xin Hyojin chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng chị ta nói bến tàu là địa bàn của Kỳ Dã, không thể trốn được.

Cô khuyên Hyojin ra đầu thú, cô nói cô sẽ tìm một cảnh sát tốt nhất để bảo vệ cho chị ta, tìm cho chị ta một luật sư giỏi nhất, sắp xếp cho chị ta một nhà tù an toàn nhất, ngày ngày cô cũng sẽ vào thăm chị ta, cho dù là bao nhiêu năm đi nữa, cô cũng sẽ đợi chị ta, đợi chị ta ra tù và cưới cô.



Nhưng Hyojin nói nếu chị ta không ra mặt nói với Kỳ Dã vài câu, thì sẽ rất nhiều người phải chết, giới giang hồ sẽ đại loạn...

Khi đó cô mới nhìn thấy cái gọi là trật tự giới giang hồ trong ánh mắt kiên định của chị ta, đó chính là hai chữ: Tình nghĩa.



Không! Cô nhất định phải cứu Hyojin,bất kể là dùng cách gì.

Cô chạy đến bên bàn, nhấc điện thoại và gọi cho Heeyeon.


"A lô! Tôi..."

Câu đầu tiên mà Heeyeon nói là: ''Hyojin đâu?"


"Chị ấy đang ngủ."


"Ngủ?"

Một hơi thở nặng nề từ đầu dây bên kia vọng lại: "Bảo nó dậy nghe điện thoại!"


"Chị có thể nói cho tôi biết vũ khí của Kỳ Dã giấu ở đâu không?"


"Tôi không biết!" Giọng Heeyeon tức tối. "Rốt cuộc là cô muốn làm gì?"


"Tôi muốn bắt tất cả người của Kỳ Dã. Chúng ta đã thoả thuận, chị không được nuốt lời, bây giờ tôi muốn chị phải thực hiện thoả thuận đó." Điều duy nhất mà cô muốn làm bây giờ là bắt tất cả người của Kỳ Dã, như thế bọn chúng sẽ không thể làm hại người cô yêu.

"Cô! Cô nói thật cho tôi biết, cô có ý đồ gì? Có phải cô muốn làm cho chúng tôi và Kỳ Dã bắn giết lẫn nhau đến mức cả hai bên cùng bị thương nặng để cô dễ dàng tóm cổ hết cả lũ chúng tôi?"

Cô không muốn giải thích, có giải thích cũng không thể rõ ràng, chuyện tình cảm chỉ có người nào đã trải qua mới hiểu được.

"Mục đích của tôi là gì chị không cần biết, tôi đã là của Hyojin, bây giờ tôi muốn biết kho vũ khí của chúng ở đâu."

Heeyeon lấy lại nhịp thở, trở lại sự lạnh lùng: "Ở kho số 9 sau núi Ngọc, ở dãy hàng hoá cuối cùng có một cánh cửa bí mật."


"Chị không được lừa tôi!"

Heeyeon nói: "Cô nói với Hyojin là người của Kỳ Dã đang tìm nó khắp nơi, nó không trốn được đâu. Bảo nó đến gặp tôi, dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ gánh cho nó."


"Tôi sẽ chuyển lời tới chị ấy."

Cô đặt điện thoại xuống, vừa quay người thì thấy Hyojin đã đứng ngay đằng sau.

Cô ngạc nhiên, giả vờ như không có chuyện gì hôn lên má chị ta và nói: "Unnie dậy rồi à?"

Hyojin không trả lời, lặng lẽ nhìn cô.


"Em có việc rất quan trọng phải đi, chị đợi em về nhé!"

"Em thoả thuận gì với Heeyeon unnie?" Giọng Hyojin hư vô tựa như từ nơi chân trời vọng lại. "Tại sao tôi không biết chút gì?"

"Cái đó không quan trọng." Cô không muốn lừa dối Hyojin, nhưng lại sợ nói thật sẽ làm chị ta bị tổn thương. "Đó là chuyện giữa em và chị ta."

"Một người là con gái tôi yêu nhất, một là chị em của tôi. Giao hẹn của hai người chẳng lẽ không liên quan đến tôi?"

Hyojin nhìn cô, ánh mắt long lanh: "Tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, thái độ của em lúc chia tay rất kiên quyết, tối hôm trước vẫn còn ngồi ăn tối với chồng sắp cưới, hôm sau đột nhiên chạy đến bảo muốn làm tình nhân của tôi... Làm tình nhân? Câu này không giống với lời nói của em. Sau đó tôi hỏi Heeyeon unnie, phụ nữ có thật sự dễ thay đổi không... Chị ấy luôn phản đối chuyện của tôi và em, hôm đó không hiểu sao lại nói với tôi: Dâng đến trước mặt thì cứ nhận đi, chơi chán rồi thì em sẽ thấy phụ nữ chẳng có gì khác nhau cả. Thì ra, là thế này..."

Giọng nói lạnh lùng của Hyojin khiến lòng cô tê tái. Cô vội vã nắm lấy tay chị ta nói: "Jinnie, em yêu chị. Chị hãy tin em! Em đã trao cho chị tất cả, chị không được nghi ngờ em."


"Tôi tin em! Chính vì tin nên tôi mới không tin là em đến tìm tôi là vì chị ấy!"

"Em... em yêu chị, cho dù không hứa hẹn gì với chị ta, thì em cũng sẽ..."

"Nói như vậy thì chị ấy thật sự bắt em làm tình nhân của tôi?"

Cô cứng họng, trong lúc luống cuống nhất thời, cô đã nói ra sự thật. Mặc dù cô là cảnh sát nhưng khả năng tra xét vẫn không bằng Hyojin.

Thấy Hyojin quay vào phòng, lấy áo khoác mặc vào, cô liền chạy ra giữ cửa, cản đường chị ta: "Chị ta không bắt em, là em tình nguyện."


"Có phải em tình nguyện hay không thì đã rõ rồi."


"Chị hãy tin em, em làm tất cả là vì chị, em muốn nhanh chóng bắt được Kỳ Dã, em muốn chị trở thành bà trùm thực sự của xã hội đen, em muốn chị thực hiện được mơ ước của mình. Em muốn chị được sống... Tại sao chị không hiểu lòng em chứ?"


"Tôi hiểu, nhưng tôi không cần em phải làm những việc này."

Hyojin kéo cô sang một bên, mở cửa đi ra, cô đuổi theo và kéo Hyojin lại.

"Chị không thể đi, người của Kỳ Dã đang tìm chị ở khắp nơi."


"Tôi biết." Hyojin kéo tay cô, hôn lên trán cô, giọng chị ta cũng lạnh lùng như nụ hôn đó. "Chăm sóc tốt bản thân nhé, việc của tôi không cần em phải lo."


Hyojin bước đi, tiếng sập cửa kiên định, không thể cứu vãn được nữa.

Cô vội vàng gọi điện cho Heeyeon: "Hyojin đi rồi, chị hãy nhanh chóng cho người đến đón chị ấy, ở gần sở cảnh sát trung tâm."


"Ừ, cảm ơn!"


"Chị nhất định phải cứu chị ấy! Nếu cần giúp gì thì gọi điện cho cảnh sát Vu."


"Cô yên tâm, trừ phi là tôi chết, mạng của Ahn Hyojin không ai lấy được."


Cúp điện thoại, cô liền gọi điện cho bố cô. Cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, tay run rẩy cầm điện thoại, giọng nói hổn hển ngắt quãng: "Bố, Ahn Hyojin có chuyện rồi, bố giúp con cứu chị ấy... Bố phái thật nhiều người đến cứu chị ấy, nhất định phải là cảnh sát đặc công... Nhanh lên bố, càng nhanh càng tốt."


Có những người sinh ra để làm dân xã hội đen. Thậm chí tay họ nhuốm đầy máu, thậm chí họ là những con quỷ của tội ác, thậm chí ngày nào họ cũng bị người ta truy sát, nhưng họ... vẫn sống!

Bởi vì không phải họ chọn xã hội đen mà chính xã hội đen chọn họ.

Hyojin ngồi trong phòng thẩm vấn, chiếc còng số 8 lạnh như băng còng đôi bàn tay đầy máu của Hyojin, ánh đèn chói mắt soi rõ những vết thương trên người chị ta.


Chính Hyojin cũng không tin là mình còn sống, tất cả như một giấc mơ.

Trong cơn phẫn nộ, Heeyeon bắn trúng ấn đường của Park Bora, hai bên điên cuồng xông xào chém giết, tên Tô đến lúc chết vẫn ôm lấy thắt lưng Hyojin, cầu xin cô mau chạy đi... Đúng lúc Hyojin và Heeyeon thương tích đầy mình, chuẩn bị chết dưới mũi dao của đối phương thì rất nhiều cảnh sát mang súng máy hạng nặng ập tới...

Hyojin đau đớn ôm mặt, cô không muốn nghĩ thêm nữa, hình ảnh những người anh em đã bỏ mạng vì cô cứ hiện lên trong đầu...

Ánh đèn được điều chỉnh tối hơn, mùi trà thơm phức kích thích khứu giác cô.

Hyojin ngẩng lên, trước mặt là một cảnh sát có cặp lông mày lưỡi mác, khuôn mặt nho nhã với vẻ uy nghiêm của tuổi tác, toát lên vẻ rất đáng tin.

Hyojin cười đau khổ. Được cục trưởng đích thân đến thẩm vấn, thật vinh hạnh cho cô.

"Ahn Hyojin, cô biết tôi không?"


Hyojin gật đầu: "Dạ biết, thưa cục trưởng."


"Không phải..." Ông Park nghiêm nghị nói. "Tôi là bố của Park Junghwa."


Hyojin bỗng run lên, đưa mắt nhìn xung quanh. Cửa đóng rất chặt, tấm rèm được kéo kín, dây cắm điện của máy camera cũng được rút ra.

Hyojin cúi đầu. Nếu người ngồi trước mặt cô là một cục trưởng thì cô có thể ngồi thẳng người để đối diện. Nhưng nếu là bố của Junghwa thì cô thực sự không thể làm như vậy.

"Nghe Kỳ Dã nói, ai có thể giết được cô và Ahn Heeyeon, người đó sẽ là đại ca mới của Kỳ Dã."

"Ồ!" Hyojin định nói: "Mạng của cháu vẫn thật có giá. Nếu đã có giá như vậy, hay là bác cứ giết cháu đi."


Hyojin ngập ngừng một lúc, quyết định giữ thái độ nghiêm túc trước mặt "nhạc phụ".

"Tôi không dám nói tôi là người bố tốt, nhưng tôi rất tôn trọng con gái tôi, cho dù người nó yêu có thân phận thế nào, địa vị ra sao, tôi đều chấp nhận... Tôi cũng không xét nét thân phận, gia cảnh của người đó." Ông ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu, người đó nhất định phải yêu con gái tôi thật lòng, yêu thương nó hết lòng, chăm sóc quan tâm nó hết mực, tuyệt đối không để nó phải chịu một chút tổn thương nào... Yêu cầu của tôi có quá đáng lắm không?"


"Không quá đáng." Hyojin cúi đầu thấp hơn.

Rõ ràng, những việc đó Hyojin không làm được.

"Con gái tôi cũng rất đáng được người khác yêu chân thành. Nó thật thà, lương thiện, hiểu biết, có thể chịu đựng những thứ mà người bình thường không thể chịu đựng, dám làm những việc mà người bình thương không dám làm..."

Hyojin gật gật đầu. "Dạ đúng, cô ấy là một cô gái tốt, người con gái tốt nhất mà cháu đã gặp."

"Quan trọng là nó hiểu làm thế nào để yêu thương một người."

Ông Park nâng cốc trà Ô Long trước mặt, uống một ngụm.


"Ba ngày trước, nó cầm dao cứa vào cổ tay mình, nói với tôi: "Bố, con không ngốc, cũng không điên, là bố không hiểu cảm giác yêu một người như thế nào! Không phải là con muốn ở bên chị ấy, con chỉ không muốn nhìn chị ấy đau khổ... Bố có biết không? Chị ấy rất yêu con, chỉ khi ở bên cạnh con,chị ấy mới có thể cười thoải mái, mới có thể sống một cách kiêu ngạo... Bố bắt con rời xa chị ấy, bắt con phải mở to mắt để nhìn chị ấy dằn vặt chính mình, thì thà con chết còn hơn!".

Hyojin run rẩy cầm cốc trà trước mặt, uống một ngụm lớn. Một dòng nước nóng bỏng thiêu đốt cổ họng cô. Hyojin ho không ngớt, càng lúc càng ho dữ hơn, nước trà trong miệng bắn ra không phải màu xanh, mà là màu đỏ...


"Không ai hiểu con gái tôi hơn tôi. Chẳng qua nó chỉ dùng cái chết để uy hiếp tôi, nó sẽ không tự sát, chẳng có nỗi đau nào là nó không chịu đựng được, càng không có gian nan nào là nó không thể vượt qua..."


Hyojin lau máu trên môi, nhếch miệng cười và nói: "Bác không cần phải nói nữa, ý của bác cháu đã hiểu."

Hyojin hiểu ý của Ông Park: Thực lòng yêu một người, thì hãy để cô ấy sống tốt, và cũng sống tốt vì cô ấy...

Ông Park quả nhiên không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.

Một tiếng sau, Hyojin và Heeyeon được thả ra.

Họ tìm thấy Jihyo ở ban công. Hyojin tận mắt chứng kiến cảnh Heeyeon ôm xác của Jihyo trong đau đớn tột cùng, Heeyeon run rẩy đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay đã lạnh cứng của Jihyo,  cũng nhìn thấy di thư mà Jihyo để lại...


Một cô gái thanh thoát như chiếc dương cầm đã đi xa, bỏ lại một tình yêu không oán giận, không hối tiếc, và để lại cho Hyojin cùng Heeyeon nỗi áy náy cả đời không thể quên.

Đêm đó, Hyojin nói: ''Heeyeon unnie, em xin lỗi, là em hại Jihyo, chị đánh cho em một trận đi, chém em mấy nhát dao đi..."


"Sớm muộn gì Jihyo cũng sẽ chết, đây là định mệnh." Heeyeon ngẩng đầu tựa vào sofa, rất bình tĩnh nói: "Con đường chúng ta đi là con đường dẫn đến địa ngục, những người bên cạnh chúng ta rồi cũng sẽ dần dần ra đi... tiếp theo có thể là chị, hoặc em..."

Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo, Hyojin cầm lên rồi lại đặt xuống.

Heeyeon hỏi cô: "Sao lại không nghe?"


Hyojin nhắm mắt, nói: "Em không hy vọng người ra đi tiếp theo sẽ là cô ấy."

Nếu biết rõ rằng con đường mình đi dẫn tới địa ngục thì sao Hyojin có thể đem người con gái mình yêu theo bên cạnh chứ!

Điện thoại lại reo lên. Hyojin không trả lời, cũng không tắt đi.


"Heeyeon unnie, chị bỏ thuốc phiện mất bao lâu?"


"Nửa năm."


"Nửa năm... nửa năm cũng không phải là lâu."


"Rất nhanh, sẽ qua thôi."

Điện thoại không ngừng rung lên, rung cho đến khi hết pin, rồi Hyojin nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô không gọi Hyojin, cũng không nói gì, cứ đứng đó gõ cửa. Gõ cửa cho đến khi trời sáng mới dừng lại.

Hyojin đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Lúc xế chiều, cô nhìn thấy người phụ nữ mình yêu từng bước khó khăn rời đi, đi xa rồi, cô mới nhận thấy bóng dáng Jung trông thật kiên cường.

Hyojin mở cửa, nhìn dòng chữ rất đẹp trên tường:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net