Chương 10: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Ái mà Thích Tống nhắc đến chính là bạn gái anh, hai người họ đã yêu nhau 10 năm, mối quan hệ vẫn luôn tốt đẹp. Rõ ràng đã quen nhau nhiều năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy họ, Bạch Lộc đều nghĩ cả hai còn đang trong giai đoạn tình yêu nồng cháy.
Trợ lý của Thích Tống lấy ra một chai rượu, chắc là đang ở đoàn phim với nghĩ đến chuyện Bạch Lộc còn đang đóng phim nên cậu ấy chỉ mua một chai cho Thích Tống uống.
Bạch Lộc hỏi anh: "Tại sao chị Tiểu Ái lại muốn chia tay với anh?"
Khi Thích Tống mới vào giới nghệ sĩ, có khi hơn nửa năm không nhận được vai diễn nào, cho dù có vai thì thù lao cũng ít đáng thương. Trong khoảng thời gian khổ như vậy mà chị Tiểu Ái cũng không nghĩ đến việc chia tay, bây giờ Thích Tống đã bước chân vào dàn sao hạng A, thù lao đóng phim cũng tầm hàng trăm tới hàng ngạn vạn rồi thì chị muốn chia tay -- Bạch Lộc nhìn Thích Tống với ánh mắt hoài nghi.
Thích Tống vội nói: "Ê, ê, ánh mắt em là sao, làm như anh làm một kẻ bạc tình phụ lòng người ta vậy."

"Hoặc là ngoại tình, hoặc là thay lòng đổi dạ." Bạch Lộc bẻ gật từng ngón tay " Em chỉ nghĩ được vậy thôi."

Thích Tống gào lên nói anh là kiểu người thế à?
Anh im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào chai rượu do trợ lý mang tới. Thư Thư cũng không ăn nữa, cô bé không thể nào ăn ngon dưới bầu không khí quỷ dị như vậy được.
"Tiểu Ái nói với anh, cô ấy không có cảm giác an toàn khi ở bên nhau." Nói xong, anh bật cười, một nụ cười cô
đơn. " Cô ấy nói cảm thấy bản thân cách anh rất xa, không có chút cảm giác an toàn gì cả."
Bạch Lộc cũng im lặng, thật ra chuyện yêu đương giữa nghệ sĩ với người ngoài vòng chính là như vậy, lúc vào đoàn phim là phải chịu cảnh không thể gặp nhau trong thời gian dài, lúc ở bên nhau thì phải né tránh fan
với paparazi, vĩnh viễn không thể quang minh chính đại mà nắm tay ôm hôn. Cô đặt mình với góc nhìn của chị Tiểu Ái, cũng cảm thấy không có cảm giác an toàn gì.
Người kia có ánh sáng rực rỡ, có vô số fan yêu thích, công việc của họ khác xa với mình, hơn nữa lúc nhớ họ thì họ lại ở nơi mình không thể với tới.
Thích Tống uống từng ngụm, từng ngụm rượu, giống như không phải đang uống rượu mà uống nước vậy.
"Anh thật sự không muốn chia tay cô ấy."
Bạch Lộc lấy bình rượu, rót vào ly mình một ít, cùng Thích Tống uống rượu. Thư Thư như muốn nói cái gì, Bạch
Lộc đưa mắt với cô bé, ý bảo cô sẽ chừng mực, không uống nhiều.
"Anh đi tìm chị Tiểu Ái, rồi cả hai tâm sự với nhau." Bạch Lộc nhấp một ngụm nói tiếp,"Chị Tiểu Án không có cảm giác an toàn thì anh cho chị cảm giác đó."
Quan niện tình yêu của Bạch Lộc không giống họ, có lẽ vì thiếu tình thương từ nhỏ cho nên cô rất chú trọng đến tình cảm,cô sẵn sàng nhượng bộ vì người quan trọng. Giống như cô đã nghỉ một năm công tác để ở cùng ông nội trong những ngày tháng cuối đời của ông, tại căn phòng bệnh với tiếng ve hè trong kí ức.

Khi bác sĩ lắc đầu nói với cô, dù có làm phẫu thuật thì ông cũng không thể sống lâu, cô liền nghĩ rằng không có gì quan trọng bằng việc làm bạn với người thân duy nhất còn lại bên cạnh mình.
Chị Du vẫn luôn tiếc nói, nếu năm đó Bạch Lộc không ngừng công tác thì địa vị hiện tại của cô chắc chắn sẽ cao hơn mấy bậc.
Thích Tống uống nhiều thì bắt đầu nói mớ, đem trợ lý thành người yêu mà ôm eo rồi bắt đầu lải nhải truyện xưa của bọn họ. Trợ lý bị mùi rượu của anh làm cho mắc ói nhưng lại không đẩy anh ta ra được.
Quậy đến rạng sáng, Thư Thư cùng trợ lý của Thích Tống dìu anh vào thang máy.
Thư Thư vốn định không để Bạch Lộc đi ra tiễn, nhưng Bạch Lộc không an tâm nên vẫn đưa họ ra tận cửa thang máy. Con số thang máy nhấp nháy chuyển số, rất nhanh đã đến tầng của họ, cả bọn Thư Thư dìu Thích
Tống vào thang máy. Có lẽ Thích Tống quậy mệt rồi nên khi này anh chàng rất ngoan, tùy tiện để họ lăn lộn.
Cửa thang máy đóng lại, Bạch Lộc vươn cái eo lười chuẩn bị đi nghỉ, lúc quay người thì thấy Phạm Thừa Thừa đang đứng phía sau lưng cô.
Bạch Lộc hạ đôi tay trên không trung xuống, cô cảm thấy làm động tác này trước mặt Phạm Thừa Thừa nó xấu hổ sao sao ấy.
Phạm Thừa Thừa không biết đã đứng đó bao lâu, ánh đèn vàng ấm áp trên hành lang chiếu trên mặt anh lại không còn ấm áp. Không biết có phải gặp ảo giác không mà Bạch Lộc cảm thấy sắc mặt Phạm Thừa Thừa không tốt cho lắm, không hề giống Phạm Thừa Thừa mà lại giống Tần Phù Phong trong phim, một con quỷ đội lốt người.
Anh nhìn cửa thang máy đã đóng phía sau Bạch Lộc, "Là...bạn trai chị sao?" Đuôi mắt anh hơi cong, tựa như chỉ đơn giản tò mò mà hỏi thôi.
"Sao có thể thế được." Bạch Lộc bật cười, "Đó là Thích Tống, hôm nay anh ấy lại đây thăm ban."
Không biết vì sao mà Bạch Lộc lại rất tự nhiên nói chuyện này với anh, giống như họ đã là bạn tốt quen nhau nhiều năm.

Phạm Thừa Thừa thu hồi ánh mắt, Bạch Lộc chắc chắn là khi nãy mình nhìn nhầm, khuôn mặt Phạm Thừa Thừa đâu có hình bóng của Tần Phù Phong đâu, vẫn là cậu thanh niên có đôi mắt trong trẻo thôi.
Cô mới hỏi Phạm Thừa Thừa đã làm gì tối nay thì thấy Tiểu Trần cầm một túi nilong đi tới.

"Hôm nay em mất ngủ." Giọng điệu của Phạm Thừa Thừa hơi bất đắc dĩ.
Bạch Lộc đoán cái túi đó đựng thuốc ngủ hay đại loại là vật giống vậy.
Tuy mấy năm nay đều phải chịu áp lực lớn nhưng kỳ lạ là Bạch Lộc hiếm khi mất ngủ. Cô không thể đưa ra lời khuyên gì, chỉ có thể anh đi ngủ sớm.
"Có lẽ, cậu nên uống một ly sữa bò nóng." Bạch Lộc nhớ ra phương pháp giúp đi vào giấc ngủ không biết đã đọc ở đâu.
Phạm Thừa Thừa gật đầu nói: "Hôm nay em sẽ thử một lần." Giọng điệu cũng rất nghiêm túc.

Điều này làm cho Bạch Lộc sinh ra ảo giác, rằng mỗi câu nói của cô đều được anh ghi tạc trong lòng.
Phòng Phạm Thừa Thừa rất tối, từ trước tới nay anh không hề ở trong không gian sáng rực, vẫn luôn như vậy.
Thuốc Tiểu Trần mang tới đã bị anh ném sang một bên, từ lúc nhìn thấy cô, cảm xúc vặn vẹo trong anh đã tốt hơn rất nhiều.

Từ lúc cấp 3, Bạch Lộc đã là thuốc cứu mạng của anh. Trên tủ đầu giường có một tấm ảnh chụp, tấm ảnh đó có nhiều vết rách, nó đã bị xé nát rồi ghép lại. Bởi vậy nụ cười của cô gái trong ảnh trở nên rời rạc. Đầu ngón tay Phạm Thừa Thừa dừng ở trên mắt cô, anh nhớ tới trên màn hình nhỏ kia, cô gái mặc váy đỏ trắng khom lưng, cô nhìn vào ống kính camera, trong đó có một ánh sao nhỏ nhảy nhót.
Cô đang xem ống kính, anh lại cảm thấy anh đang nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp.
Muốn giấu nó đi.

Thích Tống khi xuống máy bay mới gửi tin nhắn cho Bạch Lộc, nói xin lỗi cô. Anh đến với danh nghĩa thăm ban mà còn than khổ, làm cho Bạch Lộc phải mệt mỏi với anh cả đêm.
Thật ra đây không phải chuyện to tát gì, khi cô thất tình, Thích Tống cũng không nói hai lời, suýt nữa là muốn phi đến nhà Hứa Bùi Chí đập anh ta. Bạn bè là thế, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, không nói chơi.
Lúc nhận được tin nhắn của Thích Tống thì Bạch Lộc đang thu xếp hành lý để đi tới địa điểm quay cuối cùng --- Hiệp Đảo. Đây là những cảnh cuối của《Rời thành》, theo như lịch trình quay thì đến đầu hạ thì cô có thể coi như đóng máy.

Bạch Lộc đem quần áo bỏ vào vali, lo lắng không biết để các sản phẩm dưỡng da ở đâu. Kể từ hôm nhìn thấy những chồi non nảy nở, nhiệt độ bắt đầu tăng lên. Với nhiệt độ hiện nay thì chỉ cần mặc một chiếc áo len mỏng là đủ ấm, xem ra không lâu nữa là có thể đổi bằng áo sơ mi mỏng và áo tay ngắn.
Hiệp Đảo là một thành phố duyên hải bốn mùa như xuân, nắng như thiêu đốt của mùa hè đã tới. Thư Thư bôi kem chống nắng cho Bạch Lộc, cô bé sợ ánh mặt trời sẽ làm Bạch Lộc đen thui.
"Buổi tối cuối tuần này còn phải đi thảm đỏ, hi vọng nắng gắt này sẽ không tạo rắc rối gì." Đó là buổi lễ quan trọng của một thương hiệu xa xỉ, ban tổ chức đã mời Bạch Lộc tham gia.
Bạch Lộc nghe Thư Thư nhắc mãi, quay mặt cười thầm. Cô không dễ bị đen da, Thư Thư lo lắng quá rồi.
Những ngọn gió của thành phố duyên hải dường như mang theo vị mặn của biển. Sau khi quay xong cảnh ở biển,
Bạch Lộc cảm thấy toàn thân mình mặn chát, cô xoa tóc nhìn mấy bát tôm hùm đất đỏ rực trên bàn.
Không biết ai mua tôm mà con nào con nấy đỏ rực làm người ta muốn động tay.
Thư ký trường quay gọi mọi người tới ăn, Bạch Lộc ăn một miếng, vị ngon giống như vẻ bề ngoài đẹp đẽ của con
tôm vậy.
"Khi này nên uống ngụm Coca." Bạch Lộc nói với Thư Thư.

"Coca?" Thư ký trường quay nghe Bạch Lộc nói liền chỉ bên kia, "Ở bên kia có Coca đó, cô Tang có muốn lấy một chai không?"
Bạch Lộc còn chưa trả lời thì Thư Thư đã ngăn cản.
"Hàm lượng đường quá cao." Thư Thư lắc đầu, "Nếu chị muốn uống thì em sẽ mua cho chị loại không đường." "Không cần đâu." Bạch Lộc cúi đầu, cầm lấy một con tôm hùm đất, "Chị chỉ thuận miệng nói thôi.
Không biết có phải bị chỗ nhọn trên con tôm hùm đất quệt qua không mà Bạch Lộc thấy môi mình hơi đau. Cô rút khăn giấy, lau khô tay, mở camera trước để xem môi mình.
Môi cô đã hồng và sưng lên rồi!
Bạch Lộc che miệng, kéo Thư Thư nói nhỏ bên tai cô bé: "Hình như chị bị dị ứng rồi."
"Dị ứng tôm hùm đất ạ?" Thư Thư kinh ngạc.
Bạch Lộc cũng không thể tin được, trước kia cô ăn tôm hùm đất cũng đâu có hiện tượng dị ứng.
Thư Thư đứng lên: "Để em lấy thuốc cho chị." Cô bé dặn một trợ lý nhỏ khác đưa Bạch Lộc về xe bảo mẫu nghỉ ngơi.
Bạch Lộc đeo khẩu trang lên, lúc không để ý thì không sao chứ lúc để ý rồi thì cô lại thấy môi vừa đau vừa ngứa, nhưng mà không thể gãi. Vì để phân tác lực chú ý nên cô đã lấy kịch bản ra học thuộc. Không bao lâu thì cửa xe mở ra.
Bạch Lộc quay đầu thì thấy Thư Thư lên xe.
"Nhanh vậy?" Cô còn chưa thuộc hai lời thoại nữa.
"Em gặp Tiểu Trần trên đường, anh ấy nói bên họ có thuốc, lát nữa sẽ đem tới đây." Thư Thư tháo khẩu trang trên mặt Bạch Lộc xuống để xem môi cô. Vẫn hồng và sưng.
Cửa xe có người gõ, trợ lý nhỏ vội kéo ra, cô ấy cho rằng người đi lên là Tiểu Trần. Người đó tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt quá sạch sẽ.
Bạch Lộc trước tiên định kéo khẩu trang lên, chỉ là động tác này quá nhanh, giống như đang cố tình. Tay cô đặt bên hai dây khẩu trang, hơi đơ một chút, chỉ có thể xấu hổi nghiêng đầu, đem dây để sau tai.
"Tôi sợ Tiểu Trần không lấy đầy đủ." Phạm Thừa Thừa cười xin lỗi với Bạch Lộc, giải thích vì sao mình đột nhiên tới đây.
Anh lấy ra các tuýt thuốc đủ màu sắc, nhiều như là mang cả tiệm thuốc đến vậy.
"Nhiều quá." Bạch Lộc cúi đầu, nhìn các loại chai lọ vại bình bên trong.
Vì đang đeo khẩu trang nên thanh âm cô có vẻ lầm bầm.
Tấm mắt của Phạm Thừa Thừa rơi xuống phần tóc lòa xòa bên tai Bạch Lộc, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi ép buộc mình dừng lại.
"Tôi dễ bị ốm nên thường mang theo rất nhiều thuốc." Anh nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC