Chương 12: Đóng máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần nói là không muốn gọi cô là "chị Bạch Lộc" nữa, thì Phạm Thừa Thừa bắt đầu gọi cô là "A Lu" như các nhân viên công tác. Cho dù Bạch Lộc đã làm nghề diễn nhiều năm, nhưng thực ra năm nay cô cũng chỉ mới 24 cái xuân, chưa già đâu. Người quen sẽ gọi cô là Lu Lu hoặc A Lu, người xa lạ thì sẽ lịch sự gọi cô là cô Bạch. Phạm Thừa Thừa lúc mới đầu gọi cô là chị Bạch Lộc, thì lại làm cô cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng hiện tại, khi Phạm Thừa Thừa gọi cô là A Lu, cô vẫn thấy không thoải mái.

Chắc là vì khi Phạm Thừa Thừa nói hai chữ này, luôn đi kèm với một cảm giác thân mật không nói nên lời.

Phạm Thừa Thừa ngẩng đầu, hỏi Bạch Lộc một lần nữa.

Lần này Bạch Lộc cụp mắt xuống, không biết nên trả lời như thế nào.

Cô không biết hôm nay là sinh nhật Phạm Thừa Thừa. Cô đã từng nghe ai đó nói Phạm Thừa Thừa rất thích nhãn hiệu đồng hồ này, nên mới bảo Thư Thư đi mua một cái. Nhưng sau cùng thì cũng không phải tự cô đi lựa, tóm lại là không có thành ý.

Phạm Thừa Thừa chắc cũng nhận được đáp án từ sự im lặng của cô nên không hỏi lại. Anh nắm chiếc đồng hồ đeo tay, động tác trông có vẻ tùy ý nhưng thực chất thì lực đạo rất mạnh, giống như muốn bóp nát nó vậy. Anh đóng nắp hộp, cũng như đóng luôn cảm xúc đó lại.

Đôi mắt của Phạm Thừa Thừa vẫn cong lên, anh nở nụ cười sạch sẽ như chiếc áo sơ mi trắng của anh.

"Em có thể có một cái nguyện vọng sinh nhật khác được không?"

Bạch Lộc gật đầu.

"A Lu là người Ô Thành nhỉ?" Phạm Thừa Thừa nhìn cô, không biết Tiểu Trần mở cửa xe từ khi nào, chắc là để thông gió, nhưng lại để tia nắng chiếu vào. Tia nắng rơi xuống mặt cô, làm khuôn mặt cô như một miếng ngọc bích.

Ngay cả ánh mặt trời cũng luyến tiếc cô, sao người ta lại không muốn biến cô thành của riêng mình chứ.

Bạch Lộc nói đúng vậy.

"Lúc em tới Ô Thành, có thể mời A Lu làm hướng dẫn viên du lịch được không?"

"Đương nhiên là được." Bạch Lộc nói, "Không ai biết Ô Thành nhiều như chị đâu." Cô có thể dẫn anh đi ăn những món vặt chính gốc, dẫn anh nhìn các cảnh sắc tuyệt đẹp.

Nói đến Ô Thành thì Bạch Lộc có thể nói về nơi đó cả ngày, cô rất yêu thành thị ngay cả tên cũng mang vẻ uyển chuyển quyến rũ, thành thị tràn đây những bài hát với lời ca nhẹ nhàng.

Cô nói: "Nếu cậu đi qua Ô Thành, nhất định sẽ yêu nơi đó."

Cô có một sự tự tin mù quáng với Ô Thành, tin rằng ai cũng sẽ thích nơi này.

Sườn mặt Phạm Thừa Thừa hơi nghiêng, ánh nắng chiếu từ trên mặt xuống cổ cô, trên cổ cô còn đeo sợi dây chuyền bằng ngọc. Đây là sợi dây chuyền mà Tần Phù Phong ép buộc Mai Như đeo lên, Bạch Lộc vẫn chưa kịp tháo xuống.

Anh cảm thấy sợi dây chuyền đó là một sợi dây xích, khóa Mai Như lại.

Tâm tình của Phạm Thừa Thừa bỗng nhiên tốt hơn.

Anh nói: "Em sẽ thích."

Sau đó, Tiểu Trần đưa cô về nhà, vừa đúng lúc trợ lý nhỏ mua đồ ăn sáng trở lại. Thư Thư hỏi Tiểu Trần có muốn ăn chung không, hay muốn cầm mấy phần mang về.

Tiểu Trần không khách khí, cầm lấy cái bánh bao nhỏ, chấm tương ớt với dấm. Nghe Thư Thư hỏi thì cậu lắc đầu: "Ông chủ tôi kén miệng lắm, không ăn nhiều món lắm."

Bạch Lộc mới mở một chai sữa bò, nghe vậy thì hơi kinh ngạc: "Phạm Thừa Thừa không giống người kén ăn nhỉ."

Tiểu Trần cắn chiếc đũa, biểu tình trông rất khó xử, một lát sau, cậu cười cười nói: "Ông chủ của em rất kén chọn." Về sau thì không nói thêm gì nữa.

Bạch Lộc uống sữa bò xong thì cảm thấy hơi buồn ngủ, Thư Thư lấy tấm chăn nhỏ để cô ra ghế sau ngủ một chút, bỗng nhiên tiếng ồn từ bên ngoài.

Thư Thư mở cửa xe, thấy mấy cô gái nhỏ tay cầm một chuỗi biểu ngữ dài.

Bạch Lộc ngáp một cái, hễ có tiếng động lớn là cô không thể ngủ. Cô kéo chăn chùm kín cả người, chưa tới một lát thì nghe tiếng Thư Thư trở về. Cô bé nói A Chung lái xe đi ra xa một tí, sau đó nhỏ tiếng giải thích cho Bạch Lộc.

"Đó là fan của Phạm Thừa Thừa, họ tới đây để chúc mừng sinh nhật anh ấy." Thư Thư nói, "Hôm qua đoàn phim không cho họ vào nên họ chờ đến hôm nay."

Tình yêu của fan đối với thần tượng vô cùng lớn, vì một lần sinh nhật mà có thể chờ lâu như vậy.

Bạch Lộc gật đầu, tiếp tục ngủ.

Phạm Thừa Thừa đóng máy trước cô. Tình cờ là, cảnh quay cuối cùng của anh chính là cảnh lần đầu gặp gỡ giữa Tần Phù Phong và Mai Như.

Đó là vào dịp cảnh xuân đẹp nhất trong tháng ba, hoa đào ở Mai phủ đã nở rộ, trùng với câu "cành đào sum suê" trong Kinh Thi.

Mai Như năn nỉ Mai Văn đưa cô đến Tầm Hương Phường trên phố. Tuy nơi đó là chốn yến hồng liễu lục, nhưng đến mùng 3 tháng 3 lại là chốn nhất tình thơ ý họa. Các vương công quý tộc phong lưu của 49 thành sẽ đến tìm các cô nương Tầm Hương Phường, rồi tìm ra những bài thơ hay nhất mà có thể sánh đôi với cô nương xinh đẹp nhất.

Mai Như với tâm hồn trẻ con một hai phải tới nơi này.

Mai Văn dọa Mai Như rằng, nếu đi hẻm pháo hoa liễu này thì cả đời không thể gả đi, nhưng Mai Như lại nói mình có thể giả nam như các cô gái trong truyện. Mai Văn không lay chuyển được ý đồ em mình, chỉ có thể để Mai Như đang cực kì hứng thú mặc đồ của gã hầu ngồi lên xe. Mai gia nổi tiếng là đại phú thương, lúc này ô tô là đồ hiếm mà Mai gia có tận 3 chiếc.

Trong tay Mai Như là một cành hoa đào, cánh hoa màu đỏ tươi bao lại nhụy vàng nhạt.

Mai Văn rốt cuộc vẫn không đưa em mình vào Tầm Hương Phường, anh mua chuộc tú bà, bảo bà ta nói bên trong đã đầy khách, không cho ai vào nữa.

Mai Như khi đó rũ mắt uể oải, lôi kéo tay áo Mai Văn, cực kì đáng thương.

Mai Văn dỗ cô, nói là đến quán trà đối diện cũng có thể nghe đối thơ, cô nương chiến thắng cuối cùng còn sẽ lên tầng cao nhất của phường để cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan.

Mai Như bị Mai Văn thuyết phục, ngoan ngoãn theo anh trai đi tới quán trà đối diện. Tiểu nhị của quán trà khom lưng mời họ đến chỗ ngồi tốt nhất của quán, Mai Như nắm tay Mai Văn, từng bước lên lầu. Khi lên tới lầu cao nhất, cô phát hiện cành đào trong tay mình đã bị người khác lấy đi.

Mai Như xoay người, phát hiện cành đào của cô nằm trong tay của một tiểu khất cái bẩn thỉu.

Mai Văn thấy tiểu khất cái thì nhíu mày, vội vàng đưa em gái ra sau lưng che chở, quát hỏi tiểu nhị, sao lại để người này vào quán trà.

Tiểu nhị vừa cúi đầu khom lưng xin lỗi, vừa hung ác đuổi tiểu khất cái đó đi.

Mai Như tránh phía sau lưng Mai Văn, lén nhô đầu ra, tiểu khất cái nắm chặt cành hoa đào, mặc kệ tiểu nhị xua đuổi thế nào cũng không chịu đi. Mai Như lúc này đột nhiên nói: "Nếu cậu thích thì tôi cho cậu cành hoa đó đấy."

Giọng cô gái lanh lảnh, ngọt như trà mận.

Tiểu khất cái ngẩng đầu, dưới chiếc mũ rách rưới bẩn thỉu là đôi mắt đen mà lại sáng bóng của cậu, giống như viên đá mã não đen tốt nhất

Tiếp đó, tiểu khất cái nói: "Tôi muốn đi theo hai người."

Mai Như chớp mắt, cô nghe Tiểu khất cái nói tiếp:

"Cái gì tôi cũng sẽ làm, chỉ cần để tôi đi theo mọi người."

Mai Như bị đôi mắt của cậu đả động lòng trắc ẩn, cô giật tay áo Mai Văn.

Mai Văn nói tiểu nhị đưa em gái lên trước, bản thân mình hơi cúi đầu, hỏi người trước mắt: "Tên gì?"

"Tần Phù Phong." Tiểu khất cái nói, cậu nắm chặt cành hoa trong tay, lực nắm lớn như muốn bóp nát cành đào.

Mai Văn nhìn cậu ta hồi lâu, cuối cùng cũng hết hứng thú, để người hầu dẫn cậu ta đi xuống.

Người hầu không kiên nhẫn kéo tay cậu, Tần Phù Phong lảo đảo suýt ngã văng ra ngoài, cậu che chở cành hoa trong tay, nhưng mà cánh hoa quá mong manh, nên vẫn rớt xuống.

Cậu nhìn, cảm thấy giống như huyết nhục của bản thân bị rớt một phần.

Trong cuộc đời, lần đầu tiên cậu thấy được ánh sáng là vào năm đó, khi gặp được cô nương có đôi mắt đẹp, sau đó liền rút hoa đào trong tay cô nương đó ra. Sau bao nhiêu năm, ánh mắt đó đã trở thành tâm ma, hành hạ cậu ngày đêm, không làm cậu có thể yên giấc.

Cuối cùng, cậu kéo cô xuống địa ngục, hy vọng rằng cô sẽ hơi thích cậu khi ở trong địa ngục.

Nhưng đến khi cô chết, cô vẫn luôn hận anh.

Bảng phân cảnh ấn xuống, nam chính đi xuống lầu, cho Phạm Thừa Thừa một cái ôm, chúc mừng anh đã đóng máy.

Bạch Lộc cởi chiếc mũ nỉ, chiếc mũ này làm cô không thoải mái. Mấy ngày nay, tóc cô đã dài ra thêm, cô buộc phần đuôi tóc rồi cẩn thận bước xuống cầu thang.

Cầu thang của quán trà được xây dựng trong studio được làm bằng gỗ, chất lượng rõ ràng là hàng dỏm. Bạch Lộc sợ tấm gỗ sẽ bị gãy khi cô đang đi. Phạm Thừa Thừa bước xuống trước cô, anh tự nhiên đưa tay ra đỡ cô, còn nhẹ nhàng nhắc cô phải cẩn thận.

Vì để phù hợp với thân phận tiểu khất cái, tay của Phạm Thừa Thừa đã bị trang điểm thành bẩn thỉu. Nhưng như vậy thì cũng không giấu được năm ngón tay với khớp xương rõ ràng, tựa như được điêu khắc. Bàn tay đó đỡ tay cô một cách hờ hững, cách nhau một lớp vải cotton, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ tay anh.

Thật lạnh.

Khi đỡ Bạch Lộc xuống lầu rồi, Phạm Thừa Thừa thu tay về, toàn bộ quá trình có vẻ kiềm chế và lịch sự.

Bạch Lộc cười nói: "Chúc mừng đóng máy."

Đoàn phim ngập tràn âm thanh, cô nghe Phạm Thừa Thừa hỏi mình: "Tôi có thể ôm chị được không?" Ánh mắt anh không đúng lắm, nó nặng nề, tựa như bị đổ mực vào.

Bạch Lộc thấy thế thì nghiêng người, ôm lấy anh, nói: "Gặp lại, Tần Phù Phong."

Phạm Thừa Thừa rũ mắt, anh nhìn đến đôi khuyên tai trân châu cô đang đeo, trân châu được kết dính như chiếc quạt nhỏ.

Một gã hầu mà lại đeo khuyên tai, bảo sao bị người ta nhìn thấu.

Cái ôm này không lâu, thậm chí có thể nói là chạm một cái rồi rời đi.

Có nhiều người đi tới, chúc mừng vị ảnh đế trẻ tuổi này lại đóng máy một bộ phim điện ảnh.

Buổi tối, tại khách sạn, Bạch Lộc vừa đắp mặt nạ thì nghe Thư Thư bảo chị Du gọi cho cô, nội dung của cuộc điện thoại là thông báo những công tác tháng sau của cô.

"Chị cho là chị sẽ một thời gian nghỉ." Bạch Lộc đắp mặt nạ nên miệng không mở to được, thanh âm hơi lí nhí.

Thư Thư thả điện thoại xuống, nói: "Sẽ để chị nghỉ ngơi chứ, chỉ là nghỉ hơi ngắn."

Bạch Lộc ngồi bên giường, ok, cô từ chối nghe tin này.

Thư Thư đưa quần áo cho Bạch Lộc, nói với Bạch Lộc đang đứng trong nhà tắm rửa mặt một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Dòng nước ấm chảy qua kẽ tay, Bạch Lộc lau nước trên mặt, xé một gói mặt nạ dưỡng ẩm khác, định đắp lên mặt thì nghe tiếng chuông cửa. Cô tưởng Thư Thư quên đồ, đi qua mở cửa.

Người bên ngoài không phải Thư Thư.

Phạm Thừa Thừa hơi ngạc nhiên, nhưng không bị mặt nạ trắng bệch dọa sợ.

Anh đẩy mắt kính lên, hỏi Bạch Lộc: "Chị có muốn ra ngoài ăn khuya chung không?"

Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc thấy Phạm Thừa Thừa đeo mắt kính, gọng kính vàng mỏng đỡ lấy tròng kính, anh nâng mắt nhìn cô, Bạch Lộc bỗng nhiên cảm thấy có một chút sự cấm dục từ anh.

"Em muốn mời chị đi ăn khuya, được không?" Đôi mắt anh cong lên, có lẽ là do tư thế đứng nên dưới ánh sáng nửa vời, đôi mắt vòng cung của anh mang vẻ quyến rũ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net