Chương 23: Tiệc rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bàn tay của Bạch Lộc vẫn đang nắm chặt then cửa, tay còn lại thì múa may trước Phạm Thừa Thừa, sợ hắn không nhìn rõ nên còn quơ quơ.

Phạm Thừa Thừa nắm lấy cổ tay cô, tuy không dùng lực siết chặt nhưng đã thành công đóng băng hành động của cô.

"Em biết rồi." Anh nói, "Cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa đâu."

Bạch Lộc lắc đầu: "Làng giải trí lớn như vậy, sau này có khi lại hợp tác với nhau đấy chứ."

Cô chuẩn bị bước vào nhà, cuối cùng còn nói thêm một câu với Phạm Thừa Thừa.

"Em ấy có thể là một cô gái rất tốt, chỉ là chúng tôi không hợp nhau."

- --

Ngày hôm sau, lúc chạy xe tới nơi làm việc, Bạch Lộc nghiêm túc hỏi Thư Thư: "Có ai sẽ coi trọng lời nói của một con ma men không?

Thư Thư không hiểu tại sao Bạch Lộc lại hỏi câu này, nhưng cô bé vẫn trả lời.

"Cái này khó nói lắm, để xem con ma men đó say đến mức nào."

"Chỉ có một chút thôi."

"Vậy thì có lẽ người ta không nghĩ chị say đâu."

Bạch Lộc cắn môi, từ này về sau, lúc nào ở gần Phạm Thừa Thừa thì cô tuyệt đối không chạm vào miếng rượu nàoi. Anh sẽ nghĩ cô như thế nào chứ, một người phụ nữ hẹp hòi, rất thích nói xấu người khác sau lưng sao?

Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Lộc vẫn không quên nói thêm với Thư Thư: "Không phải chị đâu."

Thư Thư càng cảm thấy khó hiểu, cô bé nhìn Bạch Lộc rồi nói: "Đó chỉ là một đại từ thôi, em cũng đâu nhắc đến chị? "

Trong nhiều ngày sau đó, Bạch Lộc không hề gặp gỡ Phạm Thừa Thừa, cũng như liên lạc. Một mặt là vì cô lu bu quá, mặt khác, Bạch Lộc đã cẩn thận suy nghĩ, chính là cô ngại liên lạc với Phạm Thừa Thừa.

Anh đã từng nói cô là thần tượng của anh, nhưng nhiều ngày trước, thần tượng của anh lại không hề che giấu cảm xúc trước mặt anh.

Vậy liệu ảo tưởng của Phạm Thừa Thừa về cô có sụp đổ?

Bạch Lộc từng thích một nam diễn viên, thời con gái từng bị cuốn hút bởi bộ phim truyền hình mà người đó đóng. Sau này, vì cuộc sống bươn chải nên đã sự si mê đó đã giảm đi, nhưng trong lòng vẫn có hảo cảm. Sau này, khi cũng gia nhập làng giải trí, trong một lần tham gia sự kiện hoạt động của một nhãn hiệu, cô đã thấy nam diễn viên đó hất đổ ly cà phê mà nhân viên đưa cho anh ta mà không chút xấu hổ gì.

Thế là sự yêu thích với anh ta của cô đã biến mất

Hóa ra nghệ sĩ thực sự sẽ có một bộ mặt trên màn ảnh, một bộ mặt khác trong cuộc sống.

Bạch Lộc nghĩ rằng mình sẽ thất vọng, nhưng lại nhận ra ra rằng mình không hề có cảm xúc ấy. Nghệ sĩ cũng là con người, ai cũng có những khuyết điểm khác nhau, tâm trạng của cô khi đó nên gọi là bừng tỉnh.

Khi vào đoàn phim là vào thu, nhưng bầu trời chưa có cảm giác mùa thu lá rụng rền vang. Thời tiết vẫn nóng không nói nên lên, tiếng ve chưa hoàn toàn biến mất.

Tốt hơn so với đoàn phim 《 rời thành 》chính là 《Hồ sơ tra án Đại Đường 》cũng sẽ quay mấy cảnh mùa hè, cho nên cô không cần mặc trang phục dày cộp trong thời tiết nắng nóng như vậy.

Nam diễn viên hợp tác với Bạch Lộc trong bộ phim này, là một diễn viên mới nổi gần đây, chưa từng đóng phim điện ảnh.

"Cho nên bộ phim này, chị vẫn là người gánh doanh thu phòng vé." Thư Thư nói với Bạch Lộc trong giờ giải lao.

Từ lúc Bạch Lộc debut, không có bộ phim nào cô đóng lại bị thất bại doanh thu cả, đó là lý do tại sao các nhà đầu tư thích chọn cô. Trên thực tế thì hầu hết những người trong ngành điện ảnh đều mê tín ít nhiều.

Việc quay phim《 Hồ sơ tra án Đại Đường 》có thể nói là diễn ra suôn sẻ, những vấn đề đạo diễn mà cô lo lắng từ trước đó không có xảy ra, đạo diễn cực kỳ nghiêm túc trong công việc, cũng không làm quá quy tắc.

Cảnh quay ngày mai là thế vai, Bạch Lộc cần phải mặc trang phục nam chủ rồi cứu nam chính rơi xuống nước. Mà nam chính đương nhiên phải thay trang phục của Bạch Lộc.

Nam diễn viên chỉ khoác lên mình bộ váy ống suông của nhà Đường đã khiến cả ê-kíp bật cười. Khung xương của nam sinh rộng, mặc chiếc váy ống suông này này trông chả ra gì.

Stylist nhìn trái nhìn phải vẫn thấy không phù hợp, muốn đổi bộ váy khác cho cậu ta thì đạo diễn từ chối.

"Hay lắm, tôi muốn chính là kiểu tương phản với bất hòa như thế này, cái này mới làm khán giả cảm thấy buồn cười."

Vì vậy, nam diễn viên chỉ đành phải mặc chiếc váy buồn cười đó và cùng quay phim với Bạch Lộc. Kết quả là, số lần cười giữa hai người họ không hẹn mà tăng lên..

Cuối cùng cảnh quay cứu người đầy khó khăn cũng đã được thông qua, sau cảnh này thì cả hai không phải quay lại với nhau nữa.

Nam diễn viên kéo kéo chiếc váy, thở dài nói muốn nhanh chóng hoàn thành cảnh quay này để cởi đồ sớm.

Nhưng mà các cảnh quay ở dưới nước luôn rất khó, bối cảnh lần này là nam chính không biết bơi, mà nam diễn viên hoàn toàn tuân theo bối cảnh này, cậu cũng không bơi lội.

Chuyện này tương đối khó khăn, vì không bơi nên rất sợ nước sâu. Anh ta phải vừa thể hiện sự sợ hãi, lại còn phải thể hiện sự thân tình với Bạch Lộc trong cảnh quay này.

Cho nên cảnh quay này đã NG rất nhiều lần.

Bàn tay của Bạch Lộc ngâm đến độ nhăn nheo hết cả da, nước da trắng ngần, nhìn đôi bàn tay này thôi là trông Bạch Lộc già đi cả chục tuổi.

Vì vẫn luôn NG nên nam diễn viên cũng rất xấu hổ, liên tục nói lời xin lỗi với mọi người.

Mặt đạo diễn banh ra, rõ ràng là đang tích tụ lửa giận. Ông ta ôm tay, nói với nam diễn viên: "Tôi sẽ cho cậu mười phút để điều chỉnh."

Tóc giả của Bạch Lộc ướt đầm đề và rất nặng, Thư Thư muốn tháo nó ra, nhưng Bạch Lộc lại từ chối. Chỉ có mười phút thôi, không cần tháo ra rồi lại đeo lại.

Khi cô đứng bên dòng nước lần nữa, Bạch Lộc có thể thấy nam diễn viên đó đang căng thẳng, cô nhẹ nhàng an ủi anh. Anh ta mỉm cười với cô, nhưng rõ ràng sự căng thẳng vẫn chưa biến mất.

Bạch Lộc cảm thấy cảnh quay lần này đã tốt hơn nhiều, nhưng từ màn hình thì biểu cảm của nam diễn viên vẫn còn quá cứng. Cơn tức giận của đạo diễn lập tức bùng phát, ông ta chỉ thẳng vào mũi nam diễn viên và mắng một hồi lâu, việc quay chụp cũng bị gián đoạn.

Thư Thư giúp Bạch Lộc thay quần áo, khẽ nói: "Thật ra, chúng ta cũng xem như là nhờ họa được phúc, được tan làm sớm."

Cô bé nhìn vẻ mặt của Bạch Lộc, hỏi: "Trông chị hình như không được vui. "

Bạch Lộc ngồi trên ghế đẩu lau tóc, chiếc khăn khô chỉ lau một lúc đã ướt hết.

"Chị chỉ là nhớ tới bản thân mình, lần đầu tiên treo dây thép khi diễn bộ phim võ thuật đầu tay, chị sợ chết đi được, như thế nào cũng không diễn được."

"Lúc đó đạo diễn và nhân viên công tác đều rất tốt, lãng phí nhiều thời gian như vậy mà không ai tức giận với chị. "Bạch Lộc cảm thán, ôm eo Thư Thư, "May mắn của chị thật tốt. "

Bạch Lộc định sau đi về ôm gối ngủ một giấc, nhưng nhưng người phụ trách lại gọi điện cho cô, nói nam diễn viên đó muốn mời họ bữa cơm xin lỗi, mong cô cần phải vui lòng nhận cho.

Lúc Bạch Lộc đặt điện thoại xuống thì có cảm giác quái quái, nếu nam diễn mời cơm xin lỗi thì sao người phụ trách lại gọi cho cô?

Thư Thư đưa ra suy đoán của riêng mình: "Có lẽ chị ấy quen biết hết diễn viên."

Điều này cũng có lý.

"Nếu chị cảm thấy lạ thì chị bỏ qua nó đi." Thư Thư nói, Bạch Lộc bây giờ có đủ tư cách để từ chối bữa cơm này.

Bạch Lộc có chút buồn rầu, nói: "Nếu lời mời là thật, thì nếu chị không đi thì liệu anh ta có cảm thấy chị không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta không?"

Cuối cùng Bạch Lộc vẫn đi, nhưng để đề phòng, cô mang theo Thư Thư và một nam nhân viên khác..

Theo như lời của người phụ trách, nam diễn viên quả thật đã đặt trước một phòng ăn, xét về hình thức và cách bài trí bên trong, xem ra chi phí không hề thấp.

Khi Bạch Lộc bước vào ghê lô, ngoài trừ đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên mà cô biết thì còn có một vài người lạ. Rõ ràng trước khi Bạch Lộc đi vào, họ đã làm một tăng, mùi khói và rượu rất nồng nặc.

Đạo diễn nheo mắt, như thể đã say rồi, sắc mặt ông ta rất đỏ, nhìn Bạch Lộc hồi lâu mới nhận ra cô.

"Bạch Lộc." Ông ta đánh tinh thần lên, "Nữ chính của chúng ta đến rồi."

Một cảm giác khó chịu theo bản năng ập tới, nhưng chuyện uống rượu thế này cũng là chuyện thường thấy. Bạch Lộc kìm nén cảm xúc khó chịu, chào hỏi mọi người có mặt rồi ngồi xuống.

Cô có chút hối hận, tại sao khi người phục vụ đưa những người đi theo cô sang chỗ khác thì cô lại không từ chối chứ. Có người quen ở đây mới làm cô không bị áp lực như bây giờ.

Đạo diễn giới thiệu mấy người lạ có mặt với Bạch Lộc. Đây là nhà đầu tư, người kia là nhà tài trợ, người nọ là tổng giám gì đó, Bạch Lộc không hề nhớ một trong số họ.

Cô chỉ cười đúng lúc, không nói thêm vài lời.

Bữa cơm xin lỗi này, đã biến vị.

Nam diễn viên hiển nhiên đã uống quá nhiều, sắc mặt không đúng, ánh mắt có chút tan vỡ, ráng chống chịu.

Đạo diễn gọi tên nam diễn viên, nói với anh ta rằng kỹ thuật diễn xuất là phải tôi luyện ra, cần mài dũa nhiều lần thì sẽ không xảy ra tình trạng như ngày hôm nay. Nam diễn viên liên tục nói vâng, rồi lại uống một ly rượu khác.

Bạch Lộc cố gắng không để bản thân lộ ra biểu cảm chán nản, cô biết loại tiếp rượu này rất phổ biến, nhưng những ngày đầu thì chị Du đã giúp cô chắn, bây giờ chị Du quản lý thêm vài người nên không thể lúc nào cũng bên cạnh cô, nhưng với mấy chuyện này thì cô có thể từ chối là sẽ từ chối liền.

Không nghĩ tới vẫn bị mắc mưu.

Bạch Lộc đang mong bữa tiệc này sớm kết thúc, tốt nhất bọn họ đều say bí tỉ.

Người đàn ông khác ngồi cạnh Bạch Lộc cũng uống say, anh ta rót đầy cốc nước trước mặt Bạch Lộc, say bí tỉ nói "Sao cô Bạch lại không uống thế?"

"Tôi không uống được rượu." Bạch Lộc nhướng mắt, nhìn người đàn ông không biết là Hoàng tổng hay Quách tổng gì đó, mặt không đổi sắc nói dối. "Khi uống rượu thì nổi mẩn trên mặt."

" Rượu này độ không cao đâu, uống một chút không sao đâu. "Người đàn ông đặt tay lên vai Bạch Lộc, cách một lớp vải quần áo, Bạch Lộc vẫn có thể cảm nhận lòng bàn tay dính nhớ của người đàn ông.

Cô nén lại cơn buồn nôn, bất động thanh sắc lùi lại phía sau, cuối cùng cách xa người đàn ông một chút.

"Tôi thật sự không uống được, lỡ bị nổi mẩn rồi ảnh hưởng đến lịch trình quay phim của đoàn thì rất tệ." Cô không thể đυ.ng vào cái gì, loại mời rượu chướng khí mù mịt này, cô sợ ly rượu đã cho thêm cái gì.

Đạo diễn nghe thấy vậy liền cao giọng nói: "Đừng có lo lắng, tôi cho cô nghỉ."

Mặt nạ giả tạo của Bạch Lộc đangdần vỡ vụn, lần đầu tiên cô rất hối hận vì đã nhận bộ phim này, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô nhất định phải xé kịch bản《Hồ sơ tra án Đại Đường 》ra từng mảnh.

Người đàn ông nghe đạo diễn nói vậy càng thêm dũng khí, đặt tay lên đùi Bạch Lộc, tiếp tục cười cười mời cô uống rượu.

Bạch Lộc đột ngột đứng dậy, cô đứng dậy quá nhanh quá mạnh, nên chén đĩa bên cạnh rung lên, rượu đỏ trong ly rượu đỏ trên tay người đàn ông đã tràn ra hơn một nửa.

Ghế lô yên lặng trong giây lát, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.

"Thành thật xin lỗi, tôi có chút không thoải mái." Trên mặt cô không có biểu tình gì, nhìn người đàn ông còn chưa phản ứng gì, "Tôi phải về trước đây."

HẾT CHƯƠNG 23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net