Chương 7: Chứng sợ không gian hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn từ màn hình điện thoại rất sáng, có thế chiếu sáng cả thang máy. Bạch Lộc nhìn thấy Phạm Thừa Thừa đang dựa vào góc thang máy, hai mắt anh nhắm nghiền, biểu cảm không được tốt lắm. Cô đi tới vài bước, nhẹ giọng gọi anh:

"Phạm Thừa Thừa."

Phạm Thừa Thừa không có phản ứng, Bạch Lộc lại gọi một lần nữa, sau đó đi tới vỗ vai anh:

"Cậu không sao chứ?"

Phạm Thừa Thừa giống như đột nhiên bị đánh thức, đôi mắt đột nhiên mở to của anh lóe lên sự thù địch, rồi biến mất

"Tôi không sao đâu." Anh nói, âm điệu rất dịu dàng, giống như đang an ủi cô.

Bạch Lộc nhìn bộ dạng của anh liền cảm thấy không phải không sao như lời anh nói, cô dặn dò:
"Nếu có vấn đề, nhớ phải nói với chị."

Cô nhìn bóng đèn không chịu sáng lên với cánh cửa thang máy vẫn đóng chặt, nói:

"Không biết đến khi nào mới sửa xong nữa."
Trong không gian yên tĩnh, thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm, mới có một lát mà cứ như đã lâu thật lâu. Giọng nói của Phạm Thừa Thừa truyền đến:
"Tôi mắc chứng sợ không gian hẹp nhẹ*." Bởi vì nói chậm, cho nên có thể nói là gằn từng chữ một.
* Hội chứng sợ không gian hẹp (Claustrophobia) Hay còn được gọi là u bế khủng cụ chứng, là nỗi sợ bị bao vây
trong một không gian nhỏ hoặc phòng và không thể trốn thoát.
Bạch Lộc thầm nói lại tên chứng bệnh này, cho dù trước đó cô chưa nghe qua chứng bệnh này nhưng nghe tên thôi là có thể đoán được đó là một chứng bệnh sợ hãi các không gian kín hẹp.
"Vậy bây giờ cậu ổn chứ?" Cô đột nhiên nhớ ra cái gì, đưa điện thoại cho Phạm Thừa Thừa: "Cậu có mang điện thoại không? Hay là dùng điện thoại của chị gọi cho bác sĩ hay trợ lý của cậu đi, bảo họ nói cho chị biết chị nên làm gì."
Nhìn cô đã hoảng đến mức tay chân hơi luống cuống, Phạm Thừa Thừa cười rộ lên, anh xua tay bảo: "Tôi chỉ bị mức độ nhẹ thôi, không nghiêm trọng lắm, có ánh sáng là tốt rồi."
Anh khẽ nâng điện thoại của cô lên, ánh sáng trắng đã bao bọc cả thang máy.
"Chị Bạch Lộc." Phạm Thừa Thừa quay đầu, dưới ánh đèn pin trắng, Bạch Lộc có thể những giọt mồ hôi trên sườn mặt tinh tế của anh, anh ngừng lại một chút, âm thanh lại hơn " Chị có thể nói chuyện với tôi một chút
được không?"
Bạch Lộc chớp mắt: "Đương nhiên là được."
Nhưng lúc tìm đề tài nói chuyện, Bạch Lộc lại thấy đau đầu, nghĩ tới nghĩ lui, cô nhìn cái túi trong tay, nói: "Cậu muốn, uống bia không?" Nói xong, cô lại thấy buồn cười.
Bạch Lộc có chút ngượng ngùng mà sờ vào phần tóc mai: "Chị không giỏi bắt chuyện."
Phạm Thừa Thừa cười nhẹ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, anh nói: "Không sao."
"Sắp 4 giờ rồi." Bạch Lộc nhìn thời gian trên điện thoại, bắt đầu không ngừng tìm đề tài. "Thật ra chị xuống đây là bởi vì mất ngủ, chị có một tật xấu là hễ mất ngủ thì sẽ muốn ăn cái gì đó. Lúc mới vào đại học, có một khoảng thời gian chị cực kì thích ăn bánh kem, ăn đủ thứ vị, ăn mãi không chán."
"Nhưng về sau buộc phải giữ cân, nên phải ít ăn bánh kem lại."

Cô nói lung tung beng một lúc rồi mới hỏi Phạm Thừa Thừa:
"Cậu thì sao? Cũng vì mất ngủ mới xuống đây sao?"
Phạm Thừa Thừa hơi rũ mắt, nhìn rất mệt mỏi:

"Đột nhiên cảm xúc của tôi không được tốt lắm, nên xuống đây."

Bạch Lộc tựa vào vách tường thang máy, nương theo câu nói của Phạm Thừa Thừa mà nói tiếp:
"Hôm nay tâm tình của chị cũng không tốt lắm."
"Xem ra lúc tâm tình không tốt thì không nên ra ngoài, cậu xem, cả hai chúng ta đều gặp xui."
Khóe môi Phạm Thừa Thừa cong lên, Bạch Lộc phát hiện khi anh cười rộ lên nhìn rất đẹp, mặt rõ ràng là kiểu lạnh lùng thế mà khi cười lên lại có hương vị của một thiếu niên sạch sẽ.

"Thật ra chị không cần lo lắng cho tôi."

Anh dùng giọng điệu trêu đùa: "Hình như tôi làm chị không thể ăn gì rồi."

Bạch Lộc lắc đầu: "Chị không đói bụng, chỉ là vì mất ngủ nên muốn ăn chút gì đó thôi."

Rốt cuộc là nhân viên bảo trì thang máy đang cách khách sạn này ngàn dặm hay sao vậy! Đã lâu vậy rồi mà vẫn không có tí động tĩnh nào.
Bạch Lộc chuẩn bị gọi khẩn cấp lần nữa thì đèn của thang máy sáng lên. Ánh sáng đột nhiên được phục hồi làm cho Bạch Lộc không kịp thích nghi mà phải nheo mắt lại, khi cô thích ứng được rồi thì ấn nút đi xuống,
thang máy bắt đầu hoạt động lại.
"Đinh" một tiếng, thang máy dừng ở tầng 27. Bạch Lộc vươn tay với Phạm Thừa Thừa: "Cậu ổn không? Có cần tôi đưa cậu về phòng không?"
Tay cô trắng nõn, đầu ngón tay còn có màu hồng nhạt, tựa như hồng mai giữa tuyết trắng. Ánh mắt Phạm Thừa Thừa lướt qua ngón tay cô, nhưng anh không nắm lấy bàn tay đó.

"Tôi vẫn ổn."

Nhưng Bạch Lộc vẫn đưa Phạm Thừa Thừa về tận phòng của anh, lúc Bạch Lộc rời đi, Phạm Thừa Thừa bỗng nhiên gọi cô lại.
Hình như anh hơi xấu hổ, tai anh hơi hồng:

"Khi nãy, chị nói muốn mời tôi uống bia."

Bạch Lộc nhớ ra, cô lấy ra một lon bia từ trong túi, vì từ tủ lạnh ra tới nhiệt độ thường lâu rồi nên vỏ lon bắt đầu chảy nước. Phạm Thừa Thừa nhận lấy lon bia, trên tay Bạch Lộc bây giờ chỉ còn vươn vài giọt nước mà
lon bia để lại, cùng với xúc cảm của ngón tay anh. Bạch Lộc lùi về sau. Lúc trở lại phòng, phần Oden đã nguội ngắc, Bạch Lộc cắn thử miếng bánh gạo, cuối cùng tiễn cả phần Oden đó vào thẳng thùng rác luôn. Điện thoại trong túi vang lên, là Thư Thư gọi. Thư Thư nói với Bạch Lộc rằng, đoàn phim vẫn sẽ hoạt động lúc 7h sáng như thường.
Bạch Lộc kéo kèm ra, trời vẫn chưa sáng nhưng đã xuất hiện vài tia nắng ban mai mờ, mưa không biết ngớt từ bao giờ.
Sau khi ngủ vội được 1-2 tiếng, Bạch Lộc bị Thư Thư đánh thức. Thư Thư nhìn túi mua hàng bị Bạch Lộc tùy tiện ném trên bàn, rồi quay đầu nhìn cô. Cô bé đã thấy lon bia màu xanh trong túi.
"Đêm qua chị đã uống bia sao?"
"Không có uống." Thanh âm của Bạch Lộc mang vẻ ngái ngủ,
" Chị mua nhưng chị không uống."

Thư Thư an tâm, không uống là tốt.
Bình thường Bạch Lộc không thích uống rượu, nhưng khi tâm trạng tốt hoặc tồi tệ, cô sẽ thích uống một lon. Tửu lượng của Bạch Lộc khá tệ, thường thì uống một lon là cô say. Con ma men Bạch Lộc sẽ thích nói linh tinh, Thư Thư từng bị bắt nghe Bạch Lộc nói suốt 2 tiếng đồng hồ, nói ngang nói dọc, nói từ con mèo ông hàng xóm đến lần đầu bị NG.

Trời mưa đi qua thì trời nắng quay về, bầu trời trong xanh tựa như viên pha lê màu lam.
Sáng nay Bạch Lộc không có nhiều cảnh diễn, hôm nay chủ yếu là cảnh giữa nam chính và Tần Phù Phong, Bạch Lộc chỉ cần quay bóng lưng với nói một ít lời thoại là xong.
Lúc Bạch Lộc đang makeup thì nghe được nhân viên công tác bàn luận về tin hot hôm nay.
"Hứa Bùi Chí công nhận mối tình lần trước rồi, nhưng cũng nói là đã chia tay vào tháng ba năm nay."
"Cũng chẳng biết là chia tay thật hay không, cái cô người mẫu đó rất đẹp. Chỉ có thể là người đẹp như vậy mới có thể ở bên Hứa Bùi Chí chứ."
Sắc mặt Thư Thư rất tồi tệ khi nghe cuộc thảo luận đó. Cô bé liếc nhìn Bạch Lộc, thấy sắc mặt nghệ sĩ nhà mình vẫn như cũ, giống như không hề chịu ảnh hưởng.
Chuyện Bạch Lộc và Hứa Bùi Chí hẹn hò với nhau một năm không phải là bí mật với nhân viên làm việc bên Bạch Lộc. Cho dù thời gian đã trôi qua lâu rồi, Thư Thư vẫn sợ Bạch Lộc sẽ buồn khi nghe mấy chuyện này.
Bạch Lộc đưa cho Thư Thư một viên kẹo, nói với cô bé: "Cười lên nào."

Hôm nay diễn viên thủ vai dì của Mai Như đóng máy, sau khi kết thúc công việc, bà ấy đã mời mọi người đi ăn. Vai diễn của bà ấy là một nhân vật hiền lành dịu dàng, nhưng ngoài đời bà lại một người phụ nữ hào sảng, không
ngần ngại đua rượu với Lâm đ*o, uống ba ly rượu cùng một lúc nhưng không hề đổi sắc mặt.
Bạch Lộc biết tửu lượng của mình không tốt nên không uống nhiều. Hơn nữa với tiến độ hiện nay, tiếp sau đó sẽ là cảnh Mai Như bị mất con, cô được yêu cầu là phải thể hiện một Mai Như gầy yếu tiều tụy, cho nên
không thể để mình bị tăng cân.
Vì thế, bao nhiêu sơn hào hải vị trước mắt mà Bạch Lộc chỉ có thể gặm một ít bông cải luộc với bắp.
Không được ăn no cho nên tâm tình của Bạch Lộc trở nên chán nản, nhưng vì đang trong buổi tiệc nên cô không thể hiện ra.
Thư Thư đã theo Bạch Lộc nhiều năm, khi cô bé thấy mắt Bạch Lộc khép hờ, dùng đũa gắp mấy miếng bông cải xanh vào đĩa nhưng lại không ăn là ngay lập tức biết cô vì ăn không đủ no mà không vui. Cô bé chạm nhẹ vào tay Bạch Lộc, nói nhỏ: "Quay xong bộ này là chị sẽ được đi ăn thịt nướng đó."

Bạch Lộc nâng mắt lên: "Thật không?"

"Thật mà."
Thư Thư cố ý nhấn mạnh: "Để chị ăn no nê luôn."
Bạch Lộc cười rộ lên. Nữ diễn viên ngồi cùng bàn nghiêng đầu hỏi các cô:
"Hình như tôi nghe thấy được thịt nướng thì phải?"
Nữ diễn viên đó túm mái tóc dài uốn xoăn sóng nước của mình sang một bên vai, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

"Tôi cũng muốn ăn thịt nướng lắm, nhưng mà ăn xong là phải tập Cardio cường độ cao nhiều lần để tiêu calo."
Cô ta nói, "Tôi ghen tị với thể chất ăn không béo của cô đấy."
Dù biết là mấy lời nói của đối phương không có ý gì đâu, nhưng Bạch Lộc vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô cũng không phải người có thể chất ăn hoài không béo, mỗi lần ăn đồ có hàm lượng calo cao là cô cũng phải vận động liên tục để giữ dáng đấy chứ.
Bình thường thì, cô có thể cười cho qua chuyện, nhưng hiện tại Bạch Lộc lại có suy nghĩ muốn nói lại nữ diễn viên đó.
Cô cũng nhận ra cảm xúc hôm nay của mình không ổn.
Bạch Lộc nỗ lực áp chế những cảm xúc tiêu cực xuống, cô nở nụ cười và nói với đối phương: "Cô cũng gầy lắm rồi."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc đi vào xe, Bạch Lộc ôm lấy Thư Thư, không nói một chữ trong một khoảng thời gian dài.
Lúc tới khách sạn, cô mới từ vai Thư Thư ngẩng đầu lên.
"Hôm nay chị không được ổn."
"Tâm tình vẫn luôn tồi tệ."
"Muốn nổi khùng lên."
Thư Thư vỗ vai cô: "Chị cứ thả những cảm xúc đó ra, đừng nín nhịn."
Bạch Lộc khép hờ mắt, nhìn đôi tay của mình. Cô không để móng tay dài, mỗi lần dài là muốn cắt. Nhưng ở trong
bộ phim《 rời thành 》, nhân vật Mai Như có một đôi tay đẹp, mười ngón nhỏ dài, sơn móng tay màu đỏ. Bạch Lộc nhẹ nhàng nói một câu: "Thư Thư, chị nhớ ông nội."
Chắc là Thư Thư bị trạng thái hôm nay của Bạch Lộc dọa sợ, lúc trở về khách sạn, cô bé "úm ba la" ra một ly trà sữa.

"Uống đồ ngọt, cười lên nào."

Mượn lời Bạch Lộc nói lại. Cuối cùng Bạch Lộc vẫn không động vào ly trà sữa đó. Tuy rằng con tim cô đang gào thét muốn uống hương vị ngọt ngào, dạo gần đây, cơ thể cô luôn thèm đường bột, nhưng Bạch Lộc vẫn tự kìm nén được.
Từ trước tới giờ cô vẫn luôn tự kìm chế.
Chắc là dạo gần đây trong giới giải trí không có tin gì đáng chú ý để mọi người bàn tán này nọ, cho nên hot search về tình yêu của Hứa Bùi Chí hiển nhiên an tọa trên top đầu mấy hôm liền. Ngay cả trong đoàn phim đã phong bế tương đối, cũng thường hay nghe các nhân viên thảo luận về việc này.
Thư Thư buồn bực kéo kéo mấy cánh hoa dùng làm đạo cụ.
"Sao chỗ nào cũng nghe thấy tin về thằng ranh xấu xa đó vậy!" Thư Thư đã từng sống ở Quảng Đông thời niên thiếu, lúc cảm xúc bị kích động thì sẽ nói vài câu Quảng Đông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net