2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y quán gần đây nhận được một bó hoa hồng vào mỗi buổi sáng, tiện thể đi cùng còn có một phong thư tình, Triệu Vinh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Chiến liền cười cười nhận lấy, không nhìn ra chút không kiên nhẫn nào, cũng không cảm thấy được tí yêu thích. Hoa hôm nay nhưng thật ra có chút đặc biệt, là một bó hoa có gam màu cam ấm, mặc dù không biết tên của nó là gì, nhưng chỉ xem tâm tình liền cũng không tệ lắm.

Bất quá tâm ý như vậy không đủ làm cho Tiêu bác sĩ hồi âm wechat Vương Nhất Bác sau giờ làm việc, thẳng đến tan tầm anh mới lấy ra di động, nhìn những tin nhắn chưa đọc, "Tiêu bác sĩ, nay anh có bận không?" "Tiêu bác sĩ, ngày nào anh rảnh vậy? Tôi muốn hẹn anh!" "Tái khám a." Không ngoại lệ đều là cậu gửi tới.

Wechat nam nhân trước đó chẳng qua đều là đồng sự tìm hắn bàn công việc, sau khi tan làm cũng không nhàn rỗi nên không mấy khi đụng đến, chỉ có này điên điên khùng khùng Vương Nhất Bác thường xuyên chiếm spotlight, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán cái này lưu lượng thời đại, mỗi một tin SMS không phải trả tiền, cuộc gọi cũng không tính phí, giá ngược lại rẻ.

Bận bịu cả ngày rốt cục kề đến thời điểm tan tầm, hôm nay ngược lại là có cái bệnh nhân thực đáng giá nghiên cứu, Tiêu Chiến ôm ca bệnh này ngồi tại sau bàn tra xét vài cuốn sách rất lâu, thẳng đến trời đều tối đen mới thu dọn đồ vật, cầm bó hoa tan tầm về nhà, Triệu Vinh ở lại trông coi hiệu thuốc bắt gặp anh ôm hoa liền trợn tròn mắt, "Ca, hoa này thật là đẹp mắt!"

"A? Thích vậy tặng em nha?" Tiêu Chiến thập phần hào phóng hướng hắn vươn tay.

"Không phải không phải, nằm trong tay anh mới đẹp mắt." Triệu Vinh không cách nào giải thích cảm thụ của mình, nhưng hắn biết, hoa này cùng hắn cái này biểu ca đặt chung một chỗ liền rất tốt.

Tiêu Chiến cũng không đùa hắn, cầm chắc đồ vật quay người ra cửa chính. Gọi xe cũng được, hoặc ngồi xe buýt cũng được, đều thuận tiện đi trên đường lớn. Rời tiệm thuốc rẽ hai ngã rẽ, dòng xe cộ tấp nập ở cuối con hẻm tạo nên một sự tương phản rõ rệt với cảnh cửa sau lộn xộn và tối tăm của tiệm, Tiêu Chiến lửng thững đi vào bóng đen phía sau tòa nhà, khi đi ngang qua thùng rác ở cửa sau của nhà hàng, tay thập phần thuần thục ném đi ném bó hoa.

-

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác lúc rảnh rỗi ở lại ngồi xổm trong góc phòng tập nhảy sáng sủa với Du Phi, khắp người toát lên khí tràng các người battle không liên quan đến tôi. Thỉnh thoảng nhìn xem điện thoại, hôm nay lại là ngày không nhận được hồi âm của Tiêu bác sĩ, thế nhưng là Du Phi bên cạnh hết lần này tới lần khác một điểm cùng người thanh tịnh tự giác đều không có, kêu la kéo tóc chính mình.

"Uy, ngươi thực ầm ĩ ài." Vương Nhất Bác thập phần không vui đem Du Phi đương cây rụng tiền lay động, "Mau câm miệng!"

"A ~ a ~ a ~ a ~" Đổi lấy Du Phi càng ầm ĩ hơn.

Trương Khải Hằng vừa luyện qua một ca khúc, mồ hôi dầm dề đi tới đến hai người bên cạnh ngồi xuống, "Hai ngươi ngồi chồm hổm giả bò bao lâu rồi? Đây là làm sao vậy?" Giây tiếp theo, hai người nào đó còn đang nháo nhào cãi nhau đồng loạt quay mặt đi, thế giới rốt cục khôi phục ngắn ngủi im lặng.

"Du Phi, cậu nếu không dỗ được người thì cũng đừng bướng bỉnh cãi nhau với người khác, làm gì có ích hơn được không!"

"Không phải, tôi nói cái gì đâu a, tôi không phải chỉ nói nàng là nửa cây táo còn có bọ sao! Nào biết cô ấy sẽ bỏ tôi lại, không nói không rằng cũng chẳng để lại tên. . ."

"Được, cậu cút đi đi." Người mà Du Phi nói là bạn gái 8 năm của cậu ta, tất cả mọi người đều nói 8 năm có thể phát triển thành mối quan hệ trói buộc lẫn nhau, cố tình Du Phi này ngốc tử là cái vĩnh viễn cũng không lớn, bất quá nhiều như vậy năm mọi người xem như bọn họ náo loạn một trận mà thôi, Trương Khải Hằng quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay xoa mái đầu chưa qua xử lý kia của cậu "Nhất Bác đây là làm sao vậy? Không giành được mũ moto hay là lego à? Nhìn mặt mày cau có, không biết còn tưởng là cậu bị bỏ mặc đi?"

"Ừm, đúng vậy."

"Đúng vậy cái gì nha đúng vậy. . ." Trương Khải Hằng cười lắc đầu, đột nhiên giống như nghĩ tới cài gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cậu, "Vương Nhất Bác cậu yêu đương?!"

Trương Khải Hằng nói chuyện thời điểm âm nhạc vừa vặn ngừng hai giây, lời này được truyền đến tai mọi người như tiếng sóng radio, một số gương mặt xa lạ bất động thanh sắc tiếp tục khiêu vũ, An Tử ngược lại một giây sau đã phóng tới như gió, mấy người ai nấy đều hưng phấn quấn quít lấy cậu hỏi, "Cô nương nhà ai a? Mấy tuổi rồi? Bọn này có quen không? Hình đâu, mau cho tớ xem!"

"Tránh ra tránh ra, tôi thật ra cũng nghĩ như thế."

Tiêu Chiến người này không biết là thật bận bịu hay là làm gì, lần trước cậu nói thêm Wechat cũng không thấy anh cự tuyệt, tất cả tin cậu gửi trong ngày nhận lại được là một câu trả lời tối muộn của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không có câu chúc ngủ ngon. Loại cảm giác này không tốt cho lắm, nhìn nhìn các ca ca buôn chuyện bát quái xung quanh, Vương Nhất Bác cảm thấy được chính mình tiếp theo giây sẽ bị bọn họ phiềnchết, đang muốn phát cáu chợt nghe ở cửa truyền đến giọng nói cứu tinh, "Vương Nhất Bác."

"Ấy, Cố tổng, đến đây!" Vương Nhất Bác phắt một cái đứng dậy, vỗ mông chạy đi mất dạng.

"Có coi trọng, nhưng vẫn chưa nói chuyện với nhau." An Tử nâng cằm rung đùi đắc ý cân nhắc, "Đây là theo đuổi không được?"

"Không phải nói qua, Nhất Bác như này còn phải truy người ta? Cậu ta đứng yên một chỗ tự động có cô nương nhảy tới không phải sao?" Du Phi nhớ tới bạn gái lấy chính mình di động vì xem Vương Nhất Bác khiêu vũ video, cậu ta chính là ăn giấm.

"Cũng không phải không có khả năng a," Trương Khải Hằng cười cười, "Người cậu ta có khi còn kén chọn hơn cậu ta, hơn nữa, tên ngốc này ít khi giao du xung quanh, truy người, cậu ấy sẽ sao?"

Đang nói tới đây, liền gặp cái này đứa nhỏ ngốc nhảy nhót trở về, quét qua trước đó phiền lòng ý loạn, từ đầu đến chân đều đang phát sáng.

"Nha, đây là vui cái gì đâu? Cố tổng cho cậu bố trí đối tượng?"

"Ừm!" Vương Nhất Bác mím môi cười đến con mắt híp lại thành một đường nhỏ, "Không sai biệt lắm!"

-

Có một buổi kiểm tra hàng hóa thông thường vào sáng sớm, Triệu Vinh còn chưa đi làm, Tiêu Chiến chính mình một người mở cửa cầm quyển sách tại trong phòng khám nhìn xem. Không ngờ tới lại đợi được Vương Nhất Bác.

"Tiêu bác sĩ buổi sáng tốt lành a!"

"Sớm."

Trước mắt cái này cười nhẹ nhàng thiếu niên cùng lần trước cái kia chưa tỉnh ngủ bất đồng một trời một vực, Vương Nhất Bác khôi phục dáng vẻ thiếu gia tinh xảo ban đêm, Tóc đuôi ngựa xoăn nhẹ màu nâu nhạt được chăm sóc cẩn thận vào sáng sớm để lộ đường viền cổ áo hai bên sạch sẽ và mảnh mai, bông tai kim cương đơn giản trên dái tai màu trắng không khỏi toát lên vẻ sang trọng.

'Phung phí của trời' trong đầu nảy lên cụm từ không mấy lịch sự, nhưng Tiêu Chiến vẫn là thập phần lễ phép cười cười, âm thầm cảm thấy may mắn vì cái này Khổng Tước không xịt nước hoa, chứ không cùng cái này tiệm thuốc bắc hương vị xen lẫn trong cùng một chỗ không chừng sẽ phát sinh kỳ dị gì phản ứng hoá học.

Mở ra trên bàn sổ sách, thon dài ngón tay nắm bút máy từng tờ một lật lại, lúc rơi vào Vương Nhất Bác tên thì dừng lại, "Thuốc còn chưa uống xong, sao lại đến đây?"

Cái kia thuốc. . . Cậu căn bản là chỉ nếm thử một miếng liền từ bỏ, chột dạ chớp mắt một cái, Vương Nhất Bác vẫn là rất nhanh thu thập xong trên mặt biểu lộ, cười đến một mặt nhu tình như nước, "Đến nhìn Tiêu bác sĩ nha, vừa vặn đi ngang qua."

Còn vừa vặn đi ngang qua, Tiêu Chiến có chút nghiền ngẫm ngẩng đầu lên, một đôi mắt to có thần phảng phất biết nói chuyện đồng dạng khẽ mỉm cười, trêu tức hiện ra kia từng chùm hoa hồng diễm lệ sắc thái, "Đẹp không?"

Như là được mời, Vương Nhất Bác chân dài vừa nhấc liền tà tà dựa vào chiếc bàn phong cách cổ xưa của Tiêu bác sĩ bên cạnh, một tay chống mặt bàn, một tay vén mái tóc trước trán, dùng hết khả năng có thể diễn tả một cách hoàn hảo, "Đẹp, vô cùng đẹp."

"Vậy nếu xem xong rồi, xin mời về." Tiêu Chiến đưa tay hướng ra cửa trước, trên mặt tươi cười không chút sứt mẻ, thập phần khiêm nhường hạ lệnh trục khách.

"Ai ai, chờ một chút, tôi, tôi, tôi có việc!"

Biểu tình được quản lý nghiêm khắc như vậy trong nháy mắt sắp vỡ ra, Vương Nhất Bác thuần túy chạy tới đây là vì ấm đầu, còn chưa nghĩ ra cái cớ nào hợp lý, tròng mắt tích nước lưu chuyển  vài vòng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, đuôi ngựa nhỏ ở sau gáy theo động tác này bỗng nhiên lắc lư mấy lần, "Tiêu bác sĩ, cái kia thuốc, rất đắng! Có thể hay không sửa lại a?"

"A?" Tiêu Chiến buông sách trong tay, lông mày hơi nhíu, trên mặt ý cười càng đậm , "Kia, vị tiểu bằng hữu này, cậu muốn uống thuốc Đông y khẩu vị gì?"

Lời nói này đến ba phần vui đùa bảy phân ngoan lệ, Vương Nhất Bác nhìn anh bỗng nhiên liền lại hồi tưởng lại thuốc kia hương vị, một chút liền xuất mồ hôi lạnh cả người. Có chút hối hận vừa xung động tại Tiêu bác sĩ trước mặt bại lộ mình già mồm. Đầu ngón tay nắm vuốt vạt áo, ánh mắt mơ hồ lộ vẻ thất thần, Tiêu bác sĩ cùng thuốc Đông y nếu nhất định phải buộc chặt theo bó, vậy cậu chỉ có thể nhận, "Cái kia, cũng không có gì. . . Thuốc đắng dã tật thôi, tôi trở về tiếp tục uống. . ."

Tiêu Chiến vốn là không tính cho cậu điều chỉnh, dù sao Tiêu gia cho toa thuốc là có quy củ, sử dụng thuốc từ tinh chất đến nhẹ nhàng, hơn nữa cậu thể chứng khí hư lạnh, lúc trước mở đơn thuốc đã là tối ưu phối trộn. Nhưng là trước mắt chiêu này của tiểu khổng tước bỗng nhiên lộ ra ủy khuất ba ba làm cho anh trong lòng sinh ra một tia không đành lòng, phảng phất giống như một chó nhỏ bị mõm kẹp lại, ô ô oa oa không mở miệng được.

"Ừm," Tiêu Chiến kéo qua bên cạnh đơn thuốc tiên nhanh chóng viết xuống nguyên một trang Vương Nhất bác đồng dạng xem không hiểu chữ, đưa tới trước mặt cậu, "Đi thôi, không có hương vị trái cây, nhưng mà, chắc hẳn sẽ đỡ."

Người này vừa rồi mới cười đến làm cho người ta sợ hãi, anh liếc mắt một cái, Vương Nhất Bác đã chuyển thành vẻ mặt mười phần vui sướng, tiếp nhận phương thuốc phá lệ quý trọng nhìn nhìn, vẫn như cũ cái gì đều xem không hiểu, khóe miệng khẽ nhếch, bỗng nhiên dũng khí từ đâu ập đến, "Tiêu bác sĩ, tôi có thể hỏi thêm một vấn đề không?"

"Nói."

"Bác sĩ bọn anh đều chuyên môn luyện loại này người khác xem không hiểu kiểu chữ là vì chế biến phương pháp giữ bí mật sao?"

"Lại đây, đưa tôi đơn thuốc."

Vương Nhất Bác cho là anh muốn đổi ý, cảnh giác siết trong tay tấm kia giấy thật mỏng lập tức lui về sau một bước dài, dựa vào tường nháy mắt rụt rè nói, "Tiêu bác sĩ, tôi sai rồi, tôi không nên ngấp nghé các anh thương nghiệp cơ mật."

Tiêu Chiến đưa tay nhu liễu huyệt thái dương, xem ra chính mình cùng giới trẻ ngày nay thực sự không phải là một khoảng cách thế hệ có thể nối liền, miễn cưỡng dùng chức nghiệp đạo đức đốc thúc  bản thân bình tĩnh, thời điểm mở miệng hàm răng vẫn nghiến chặt, "Tiệm thuốc không có ai, tôi bốc thuốc cho cậu." Lấy được liền nhanh chóng chạy lấy người.

Bất quá không đợi cậu đẩy ra hiệu thuốc cánh cửa, bên ngoài liền xuất hiện cái đầu mang mũ giáp tay nâng hoa hồng kỵ sĩ tiểu ca ca, thấy Tiêu Chiến thì lộ ra một cái quen biết cười, "Ca, buổi sáng tốt lành, hoa hôm nay tới."

Nghĩ đến đây là do chính mình tìm ra kêu đưa tới, Vương Nhất Bác thập phần hài lòng nhìn bó hoa hồng đỏ tươi ướt át khổng lồ trong ngực vị tiểu ca ca kia, kiêu ngạo ngẩng đầu hướng Tiêu Chiến nhìn, không nghĩ tới nam nhân ngược lại ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa giống như xem kịch vui mà ngó lại cậu, nâng cằm ý bảo cậu quay đầu đi.

Chỉ thấy kỵ sĩ tiểu ca ca từ trong túi tiền lấy ra tấm thẻ, ôm hoa đứng cái tương đối thẳng tắp dáng người, liền lớn tiếng đọc diễn cảm, "Giữa hè dưa ngọt, không có nụ cười sáng lạn của người. Mùa thu như con cua, không có người tâm hồn đầy ắp. Người từ trong tuyết lướt qua, lưu lại đều là tim đập, a, tôi không yêu thịt heo thịt bò thịt lừa thịt dê, tôi chỉ yêu một mình người. Vương Nhất bác dâng tặng."


Thẳng đến khi xe điện của tiểu ca ca biến mất ở cuối ngõ nhỏ, Vương Nhất Bác mới hồi phục tinh thần lại, gân cổ xông bên ngoài hô to, "Ta thao! Đây chính là các ngươi nói tứ hạnh thơ tình ư!!"

"Như thế nào, dùng tiền mua? Tôi còn nghĩ là tự cậu viết." Tiêu Chiến đem hoa đặt ở trên bàn, từ trong tay cậu rút đi tấm kia hơi mỏng phương thuốc xoay người đi bốc thuốc, "Mỗi ngày còn khác nhau, cũng coi như tài hoa."

"Không phải," Vương Nhất Bác có chút dở khóc dở cười đi theo Tiêu Chiến sau lưng đi vào hiệu thuốc, trên mặt đỏ ửng một chút không tiêu ngược lại từng bước lây nhiễm tới rồi mang tai, "Đây là tuyển tập truyện ngôn tình địa phương trên mạng a, anh chưa đọc qua sao? Không đúng, cũng không phải, là thời điểm đặt hoa tôi thấy bọn họ còn có dịch vụ làm thơ bốn chữ nên tôi liền đánh dấu vào, còn tưởng rằng là tấm thiệp hay gì đó. . ."

Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại kéo ra cái này đến cái khác hộp thuốc, sạch sẽ đầu ngón tay cầm bốc lên các vị dược liệu ước lượng xong dần dần đặt ở giấy dầu bên trên. Vương Nhất Bác nhìn thành thạo động tác của anh bỗng nhiên liền không khác gì cầu da xì hơi, hai khuỷu tay chống tại trên quầy bên trên, cúi đầu lẩm bẩm nửa ngày nói câu, "Ca, tôi sai rồi..."

Tay nắm hạt sen run lên, mấy hạt trắng bóng hạt sen lại chạy trở về trong hộp, rầm rầm thanh âm rất êm tai. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, một lần nữa lại đem hạt sen bỏ vào cái khay nhỏ trên cân, sau khi cân chính xác thì hạt sen được chia thành từng miếng. Lia mắt nhìn người mặt mày ủ rủ trên quầy, "Bốc thuốc, im lặng, chờ bên kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net