Chỉ cần cậu không buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi điện vừa cúp, nháy mắt cả lớp mừng như điên, chẳng khác nào trúng xổ số.

Vốn dĩ các bạn học chỉ dám bàn tán xì xào, lúc này tất cả đều đứng lên, hò hét gầm rú hết trận này tới trận khác, hận không thể dở tung mái nhà lên.

"Cúp điện rồi!"

"Say oh yeahh! Cúp điện!"

"Ngọc Hoàng Đại Đế Như Lai Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Hallelujah.... Không cần biết là thần thánh phương nào xin hãy phù hộ con cúp điện hết đêm nay!"

Xung quanh ầm ầm rầm rầm, Yang Jungwon cũng ngẩn người.

Một bàn tay ấm áp khác bao phủ lên: "Sợ không?"

Là Nishimura Riki.

Nương theo ánh trăng, Yang Jungwon vẫn có thể nhìn thấy hắn: "Sợ cái gì?"

Nishimura Riki nói: "Tôi tưởng cậu sợ bóng tối."

Yang Jungwon cười: "Bóng tối thì có gì phải sợ, rất đàn ông."

Nishimura Riki có chút tiếc nuối: "Cũng bạo ghê."

Trong lòng Yang Jungwon vẫn còn băn khoăn, dựa sát vào hắn: "Lúc nãy chưa nói xong, rốt cuộc cậu thích ai thế?"

Trong phòng ngoài phòng đều tối om, nhưng vị trí hai người dựa cửa sổ, ánh trăng bên ngoài chiếu vào như nước chảy, dát lên một thân Yang Jungwon óng ánh.

Nishimura Riki nghịch quang mà nhìn, cảm thấy người kia xinh đẹp như búp bê sứ.

Búp bê...

Búp...

Chữ này vừa toát ra, Nishimura Riki tỉnh lại.
Vì chung quanh rất ồn, Yang Jungwon sợ nghe không rõ nên dựa thêm gần chút nữa: "Lúc nãy cậu vẫn chưa nói xong, người đó tôi có quen không?"

Lúc nãy Yang Jungwon hỏi hắn, cậu thích ai?

Nishimura Riki chỉ cho y một chữ — Cậu.

Nếu không cúp điện, câu này đã đủ viết dấu chấm tròn.

Nhưng lại trùng hợp cúp điện, câu này lại thành dấu chấm lửng, như chưa nói xong.

Hiển nhiên Yang Jungwon đã tự bổ sung là —— Cậu quen.

Nishimura Riki nhìn Yang Jungwon, dưới ánh trăng sáng tỏ, hai mắt trong suốt, ngoài việc hơi tò mò thì không có thất vọng hay lo lắng gì.

—– Vẫn là một tên nhóc.

Nishimura Riki quay đầu nhìn về phía trước.

Yang Jungwon cho rằng hắn không nghe được, nhanh chóng kề sát lỗ tai hắn: "Nói đi nói đi, đừng để người ta tò mò."

Đột nhiên Nishimura Riki quay đầu qua, chóp mũi hai người kề sát nhau.

Yang Jungwon: "!"

Nishimura Riki không chớp mắt nhìn y.

Yang Jungwon như nghe thấy tiếng tim đập của mình.

"Anh Riki anh Jungwon! Mau nhìn em !"

Bỗng âm thanh của Tống Nhất Hủ vang lên từ phía trước.

Yang Jungwon cuống quít quay đầu, thấy được Tống Nhất Hủ để đèn pin dưới mặt.

Yang Thiếu Gia: "..."

Tống Nhất Hủ âm trầm giả ma giả quỷ: "Đừng sợ, để ta cắn một cái thôi, ta sẽ thả ngươi ra..."

Lời còn chưa nói xong, hắn á một cái, đèn pin rơi xuống đất, giận dữ: "Ai đá bố!"

Cùng bàn của Tống Nhất Hủ mặt không đổi sắc: "Không phải tôi."

Tống Nhất Hủ lại nhìn lên bàn trước, hai bạn nữ bàn trước có đèn pin chiếu xuống, không phải, hắn nhìn khắp nơi, khiếp sợ phát hiện ngoại trừ Nishimura Riki và Yang Jungwon thì không ai có khả năng.

Nhưng hắn có làm gì hai người này đâu, mắc gì phải đá?

"Á!" Tống Nhất Hủ lại éc một tiếng.

Cùng bàn của hắn hỏi: "Sao thế?"

Tống Nhất Hủ dọa người không thành, chính mình lại sắp bị hù chết: "Á á á á có ma á á á! Là quỷ đá á á!" 

Nói xong bổ nhào vào ngực ngồi cùng bàn.

Cùng bàn của hắn: Muốn đổi chỗ ngồi, thật sự, nằm mơ cũng muốn!"

Bị Tống Bán Shi ầm ĩ một hồi, Yang Jungwon đã phục hồi lại tinh thần, y không còn lời nào để nói: "Ma đâu mà ma."

Tống Nhất Hủ đã bị dọa mất mật: "Thật đó! Hai người các cậu không đá thì còn ai đá? Ngoại trừ quỷ ma thì còn ai vô đây?"

Giải Khải bàn bên cạnh hóng hớt liền thần thần bí bí lại đây: "Thật là khó nói, tôi nghe ba tôi kể, trước đây trường mình là một bãi tha ma!"

"Đù má!" Có người phụ họa: "Tôi cũng nghe nói y chang!"

"Đúng đúng đúng! Hồi tiết thanh minh trường mình còn đốt vàng mã nữa!"

Tim Yang Jungwon nhảy lên cổ họng.

Thật ra mấy loại truyền thuyết vườn trường này, trường nào cũng có.

Nhất là mấy chuyện như xây trên nghĩa địa, mười trường thì đã có chín trường đồn như thế.

Có điều lúc trước Yang Jungwon là trường hợp đặc biệt, cho nên chưa từng nghe qua mấy chuyện như vậy.

Bây giờ nghe được, tóc gáy dựng đứng.

Y lặng lẽ nhích lại gần Nishimura Riki.

Môi mỏng Nishimura Riki khẽ nhếch, cầm tay người kia.

Yang Jungwon bật người cũng nắm chặt tay hắn, còn nói: "Đừng sợ, thế giới này không có quỷ!"

Nếu Nishimura Riki mà sợ quỷ, đâu thức được nhiều đêm như vậy?

Nhưng hắn lại động tâm, hạ giọng nói: "Vừa nãy là tôi đá Tống Nhất Hủ."

Đá có hai cái, đã rất nể mặt tình cảm bạn bè.

Hai người bọn họ thì thầm thụt thịt, người bên ngoài không nghe được.

Yang Jungwon sửng sốt, cũng đè thấp âm thanh hỏi: "Cậu đá cậu ta làm chi?"

Nishimura Riki thuận lý thành chương: "Ai kêu làm tôi sợ."

Yang Jungwon kinh ngạc: "Cậu bị hù?"

Nishimura Riki hạ mi: "Ừm."

Yang Jungwon nhìn hắn, nhìn một hồi sau bỗng cười ra tiếng: "Riki cậu mà sợ quỷ!"

Nishimura Riki buồn rầu: "Nhỏ thôi."

Ánh mắt mừng rỡ của Yang Jungwon sắp cong thành trăng non, âm thanh lại thấp hơn rất nhiều, nhịn không được lại hỏi: "Cậu thật sự sợ quỷ á?"

Học thần Đông Cao oán trời oán đất không gì không làm được thế nhưng lại sợ quỷ!

Nishimura Riki nói: "Không được sao?"

Mắt thấy đối phương sắp "thẹn quá thành giận", Yang Jungwon không cười nữa, y nắm chặt tay Nishimura Riki: "Được rồi, Riki đừng sợ, tôi bảo vệ cậu!"

Đáy mắt Nishimura Riki hiện lên một chút ý cười: "Đừng có buông ra đó."

"Ừm ừm!" Yang Jungwon cam đoan: "Chỉ cần cậu không buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không buông."

Bọn Giải Khải bên kia đã kể với nhau mấy lời "nghe đồn", kể đến có thể xuất bản một cuốn tiểu thuyết.

Tống Nhất Hủ cổ vũ cực kì nhiệt tình, hắn một bên sợ muốn chết, một bên lại tò mò.

Mấy cái truyền thuyết cứ vậy mà hăng hái ra lò, tới nữ quỷ chết trong phòng thí nghiệm cũng được mò ra...

Lòng bàn tay Yang Jungwon có chút mồ hôi, hỏi Nishimura Riki: "Sợ không? Nếu không chúng ta ngồi gần chút nữa?"

Nishimura Riki lập tức nói: "Sợ."

Yang Jungwon kéo ghế, ngồi cùng hắn một chỗ.

Nishimura Riki thuận thế ôm người vào lòng, Yang Jungwon dán vào người kia mới an tâm chút: "Không sao, đều là giả."

Cũng không biết là đang an ủi Nishimura Riki hay an ủi chính mình.

Nishimura Riki do dự một chút, đặt tay lên lưng người nọ.

Khi hắn chạm đến thắt lưng gầy nhom, nhịn không được mắng mình một tiếng.

Nhưng tay vẫn để đó, không dời ra.

Khi "truyền thuyết" kể đến cao trào, Đường Dục cầm đèn pin siêu sáng đi vào: "Im lặng hết coi!"

Trong phòng vốn chỉ có một nửa học sinh, bây giờ cúp điện liền dồn lại một cục, lớp học càng có vẻ trống trải.

Đường Dục vừa nhìn cũng có chút sợ hãi, lão hắng giọng: "Đường dây điện khu Đông có vấn đề, cả khu đều bị cúp điện, mấy chú thợ đang sửa gấp."

Có bạn học hỏi: "Bao lâu mới xong thế thầy?"

Đường Dục: "Tạm thời thì chưa biết."

Các bạn học hú một tiếng, vui sướng trên mặt không cần nhìn cũng hiểu.

Đường Dục lại nói: "Hôm nay là chủ nhật, mấy thầy cô quyết định cho các em về kí túc xá trước."

Căn bản là không đè được một đám thác loạn quẩy banh nóc ở lớp học, không bằng cho chúng nó về trước.

Các bạn học cực kì vui vẻ, vô cùng vừa lòng với "ngày nghỉ" bất thình lình này.

Yang Jungwon cũng ngẩn ra, y nhìn qua Nishimura Riki: "Riki cậu cũng về nhà luôn à?"

Nishimura Riki nói: "Chắc chỗ tôi cũng không có điện, hôm nay không về."

Nếu là cúp điện nguyên khu, thế thì phỏng chừng phòng trọ của Nishimura Riki cũng không trốn thoát.

Yang Jungwon liền nói: "Cũng được, chúng ta cùng nhau về ký túc xá!"

Nishimura Riki nhếch môi cười: "Đêm nay phải nhờ cậu rồi."

"Yên tâm." Yang Jungwon quá hiểu: "Nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"

Khi hai người đứng lên, Tống Nhất Hủ mắt sắc nhìn thấy tay của bọn họ: "Hai người còn nắm tay, sợ tới vậy cơ à!"

Yang Jungwon đang muốn biện giải, nhưng Nishimura Riki đã nói trước: "Không có sợ."

Tống Nhất Hủ không tin, vui sướng khi người gặp họa: "Thế thì tại sao?"

Nishimura Riki nói: "Thích nắm tay cậu ấy không được sao?"

Yang Jungwon thông minh đột xuất, lập tức hiểu ra là Nishimura Riki sợ mất mặt, không muốn lộ ra chuyện mình sợ quỷ, vì thế cũng hùa theo: "Đúng vậy, tôi cũng thích nắm tay cậu ấy."

Tống Nhất Hủ: "???"

Tống Nhất Hủ rất muốn hỏi: Tại sao hai người lại thích nắm tay nhau vậy.

Nhưng hắn không dám.

Tống Nhất Hủ thẳng nam hàng năm đam mê bán hủ với nhóm bạn gái bỗng dưng lại có chút sợ hãi...

Khi Nishimura Riki và Yang Jungwon trở lại phòng 516, phát hiện trong phòng rất sáng sủa.

Tuy bị cúp điện, nhưng trên bàn học của Lâu Kiêu có một cái đèn nhỏ, ánh đèn màu da cam nhìn qua rất ấm áp, chỉ có điều...

Yang Jungwon hỏi: "Sao không mở cửa sổ ra?"

Không điện không điều hòa, có chút nóng.

Trần Tố về trước Yang Jungwon một bước: "Đã mở."

Lâu Kiêu cũng nói: "Trường học sợ chúng ta nhảy lầu, cửa sổ chỉ mở được phân nửa."

Yang Jungwon nhớ ra, thỉnh thoảng y cũng mở cửa sổ lùa gió, quả thực cái cửa sổ này chỉ có thể mở ra phân nửa, không thể mở ra hoàn toàn.

Ngày thường có máy lạnh, nên không để ý, bây giờ cúp điện mới thấy cái cửa sổ này đáng ghét.

Bỗng Nishimura Riki mở miệng nói: "Vệ Gia Vũ, tôi nhớ cậu có một cái quạt nhỏ đúng không?"

Vệ Gia Vũ đang lục lọi bên kia: "Đang tìm đây!"

Hắn nóng đến bực, cũng không ngẩng đầu, nghe người nói bèn đáp, chờ khi đáp xong mới ý thức được âm thanh này có gì đó sai sai.

Hắn ngẩng đầu lên...
Dưa hấu nho xanh!

Jungwon còn dám dắt vị thần này trở về!

Ngữ khí của Vệ Gia Vũ lập tức thay đổi: "Khụ, anh Riki, khụ, em đang tìm ạ!"

Nishimura Riki nói: "Tìm trong cái thùng màu đỏ xem."

Vệ Gia Vũ không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng mở thùng ra, quả nhiên liền phát hiện cái quạt nhỏ trong góc.

Hắn đưa cái quạt cho Nishimura Riki như hiến tế.

Đây là cái quạt lúc trước Vệ Gia Vũ mua khi đi chơi net, lớn hơn quạt cầm tay bình thường một chút, giống như cái gương, chỗ tốt là sau khi sạc điện thì có thể dùng liên tục một đoạn thời gian khá lâu.

Nishimura Riki mở quạt lên thổi gió cho Jungwon, Jungwon vừa cảm giác được hơi gió liền thoải mái nói: "Sao cậu biết quạt để ở đó?"

Nishimura Riki đáp: "Lúc bảo mẫu của Vệ Gia Vũ dọn đồ cho cậu ấy, tôi có liếc qua nhìn một cái."

Sau đó liền nhớ kỹ?

Thôi ngưng, ngài xem qua là nhớ ngài lợi hại.

Jungwon bò lên tầng năm, thật sự nóng muốn chết, kéo caravat ra cho cổ áo rộng mở.

Quạt trong tay Nishimura Riki cũng thò xuống, thổi vào trong cổ người kia.

Jungwon cảm thấy mỹ mãn: "Mát quá."

Nishimura Riki lại có chút nóng.

Jungwon thấy gió chỉ thổi qua hướng mình, nói rằng: "Tôi không nóng, các cậu mau dùng đi."

Nishimura Riki nhìn qua Vệ Gia Vũ: "Dùng không?"

Ám chỉ cỡ này cũng quá lộ liễu rồi đó anh Riki!

Vệ Gia Vũ đáp: "Không cần, em không nóng!"

Jungwon buồn bực: "Không nóng thế cậu còn lục tung tìm quạt làm chi?"

Vệ Gia Vũ lập tức vứt nồi: "Tôi tìm cho Trần Tố mà."

Jungwon chặn lại: "Trần Tố cậu dùng đi."

"Tôi không cần." Trần Tố mới là người không nóng thật, cậu đã sớm quen khi ở nhà: "Lòng yên tĩnh tự nhiên mát."

Nghe câu nói này, Jungwon nghiêm túc suy nghĩ

Ngược lại, Nishimura Riki lại nói: "Tôi thì rất nóng."

Jungwon nhìn qua phía hắn: "Vậy cậu tự thổi cho mình đi."

Nishimura Riki nói: "Chúng ta cùng nhau."

Tuy cái quạt nhỏ, nhưng hai người xáp lại gần, để quạt ra xa một chút thì vẫn có thể dùng chung.

Jungwon cảm thấy rất có đạo lý: "Được!"

Mắt thấy hai tên kia sắp đầu chạm trán, Vệ Gia Vũ chỉ biết nhìn qua chỗ khác...

Anh Kiêu, may mà anh không ở đây.

Nếu không thì quá nát tâm.

Suy nghĩ này của Vệ Gia Vũ vừa hiện lên, bỗng mùi thuốc lá truyền đến.

Vì thông gió, cửa ký túc xá mở toang ra, giáo bá hai tay đút túi đứng đó, mặt không đổi sắc.

Vệ Gia Vũ: "!!!"

Sao vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới?

Nishimura Riki cũng nhìn thấy hắn: "Sao tự dưng lại về?"

Vệ Gia Vũ hút một ngụm khí.

Lâu Kiêu đi tới, nhướng mày: "Thế sao cậu cũng không về nhà đi?" Sớm biết tên này ở đây hắn cũng không về.

Hai người vừa mở miệng, mùi thuốc súng đã nồng nặc như thế, Lông Xanh đáng thương nhịn không được lùi về sau.

Nội dung cuộc đối thoại không sai, nhưng ngữ khí lẫn biểu tình đều là thị giác của Lông Xanh—-

Nishimura Riki: "Nhà tôi bị cúp điện, đêm nay ngủ ở đây."

Lâu Kiêu cười lạnh: "Quán net không có điện, tôi không có chỗ đi."

Nishimura Riki đâm hắn một dao: "Vậy thì ngủ lại đây đi, tôi chen với Jungwon là được."

Giáo bá tuyệt đối không nhượng bộ: "Trời nóng như vậy, hai người chen chúc rồi ngủ kiểu gì."

Nishimura Riki gặp chiêu phá chiêu: "Cúp điện không lâu lắm, ngủ một hồi sẽ có điện lại."

Lâu Kiêu cũng không cam yếu thế: "Có điện thì đi về nhà đi." Tốt nhất cả hai người cùng đi, đừng có ôm ôm ấp ấp ở đây.

Nishimura Riki nói: "Thế sao cậu không về quán net?"

Lâu Kiêu: "Tôi lười chạy qua chạy lại."

Nishimura Riki: "Tôi cũng lười."

Vệ Gia Vũ nghe không nổi nữa, còn nói nữa chắc đánh nhau bây giờ!

Tiểu quỷ nghèo này đúng là không phải người bình thường, tới mức này còn bình tĩnh ngồi đó!

Không hổ là người được vương giả Đông Cao coi trọng!

Vệ Gia Vũ cố lấy dũng khí xen vào: "Em cảm thấy... Có thể như vầy!"

Nishimura Riki và Lâu Kiêu đồng thời nhìn qua hắn.

Vệ Gia Vũ bị hai người nhìn chằm chằm có chút hoảng, nhưng vì hòa bình thế giới, hắn liều mạng: "Em có thể nhường giường của em ra."

Lâu Kiêu nhìn qua: "Rồi cậu ngủ ở đâu?"

Tim Vệ Gia Vũ đi thẳng đường ngang: "Em ngủ cùng Trần Tố!"

Như vầy được chưa!

Ba người mấy người mỗi người một giường, công bằng chưa!

Lông Xanh rất bội phục mình, hy sinh cái tôi của mình, đại tinh thần thành toàn của mình, thật vĩ đại!

Ai ngờ một giây sau Trần Tố liền đập vỡ mộng hắn: "Không được."

Vệ Gia Vũ quay đầu trừng hắn: "Cái gì?"

Trần Tố nói: "Đừng lên giường tôi, tôi không muốn chen chúc với cậu."

Một câu khiến Vệ Gia Vũ xém chút tức giận bất tỉnh, ai muốn lên giường mi?

Đồ quỷ nghèo không biết tình hình!

"Không để cậu thiệt thòi đâu." Vệ Gia Vũ đáp: "Tôi trả tiền, một đêm ba trăm!"

Trần Tố: "..."

Vệ bá tổng online: "Thiếu? Thế sáu trăm."

Trần Tố nhìn hắn như nhìn thằng ngu.

Đáng tiếc ánh đèn quá tối, Vệ Gia Vũ không nhận ra, vẫn tiếp tục quăng tiền: "Một ngàn!"

"Yang Jungwon ngồi một bên đã muốn thành giao hộ Trần Tố, ai ngờ Trần Tố lại tiếp tục một câu: "Không được."

Vệ Gia Vũ phát hỏa: "Hai ngàn!"

Trần Tố bình tĩnh: "Ngại quá, tôi bán nghệ không bán thân."

Vệ Gia Vũ: "..."

Yang Jungwon không chút khách khí mà cười ra tiếng, còn cười tới ngã trái ngã phải.

Môi mỏng của Nishimura Riki cũng khẽ nhếch.

Lâu Kiêu nhìn về phía Nishimura Riki: "Lại thần kinh cái gì nữa?"                                                                      Lông Xanh cực kì ủy khuất, ủy khuất đến sắp khóc!
Lâu Kiêu vỗ vỗ bả vai hắn: "Thôi tỉnh đi, dưa hái xanh không ngọt."

Nishimura Riki: "..."

May mà có người vươn ra viện thủ, cứu Lông Xanh khỏi tình trạng dầu sôi lửa bỏng.

"Trần Tố ơi Yang Jungwon ơi, chơi nói thật đại mạo hiểm không...." Người chưa tới tiếng đã tới trước, chờ khi Tống Nhất Hủ thẩy rõ mấy người trong phòng mới câm miệng lại: "Anh Riki cũng ở à, ha ha."

Người đến là Tống Nhất Hủ và Giải Khải, trong phòng của bọn họ đang kể chuyện ma, Tống Nhất Hủ bị dọa sắp tè ra quần, kéo Giải Khải đi ra tị nạn.

Trước kia hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không lên tầng năm, nhưng hiện tại quan hệ với Trần Tố và Yang Jungwon đã tốt hơn, cho nên cũng dám chạy lên đây.

Lại nói đa số người ban quốc tế không về phòng ngủ, Tống Nhất Hủ nghĩ cả phòng chỉ có mình Trần Tố và Yang Jungwon, rất đáng thương, vì thế định đi lên rủ bọn họ chơi.

Ai ngờ...

Người nhiều ghê!

Hơn nữa...

Tống Nhất Hủ còn thấy được Lâu Kiêu giáo bá "hung thần ác sát"!

Giải Khải giữ chặt Tống Bán Shi: "Bọn tôi đi nhầm phòng! Quấy rầy!"

Nói xong liền muốn chạy."

"Vệ Gia Vũ phản ứng cực nhanh, giữ chặt Tống Nhất Hủ: "Không phải các cậu đến tìm Trần Tố với Yang Jungwon sao?"

Chạy cái gì mà chạy, mau đi làm dịu không khí giúp bố!

Tống Nhất Hủ cũng nghe qua lời đồn của vị nhị thế tổ này, nghe nói quan niệm phân chia giai cấp của hắn sâu đậm, tất cả học sinh có phí sinh hoạt dưới một vạn đều là quỷ nghèo, còn tùy ý chèn ép, ác ý đùa cợt...

Tống Nhất Hủ cẩn thận nói: "Bọn tôi cho rằng nơi này chỉ có hai người, muốn lên chơi, nếu các cậu nhiều người như vậy thì bọn tôi không quấy rầy nữa, ha ha ha."

Trần Tố Yang Jungwom à, không phải huynh đệ không nghĩ đến mấy người, nhưng thật sự là không thể trêu chọc vào đại lão ban quốc tế a!

Vệ Gia Vũ tuyệt đối sẽ không thả bọn họ rời đi!                                                                                            Có người ngoài ở, nói vậy anh Kiêu với anh Nishimura Riki sẽ thu liễm lại, kiên trì tới lúc có điện, nói không chừng sẽ thái bình.

Vệ Gia Vũ nghĩ thế, bèn nói: "Người cũng không nhiều lắm, hai cậu ở lại chơi đi."

Tống Nhất Hủ và Giải Khải: Không, người rất nhiều! Hơn nữa có sự tồn tại của một người bằng mười người, cả phòng này đều là người!

Vệ Gia Vũ lại nói: "Muốn chơi nói thật mạo hiểm à? Chơi đi, chúng ta chơi chung, còn náo nhiệt."

Tống Nhất Hủ cười khan một tiếng.

Giải Khải cũng cười gượng theo hắn.

Vệ Gia Vũ biết rõ nhân vật chính trong phòng này là ai, hắn trực tiếp hỏi Yang Jungwon: "Có muốn chơi nói thật đại mạo hiểm không?"

Chỉ cần Yang Jungwon gật đầu, việc này liền thành!

Yang Jungwon chớp mắt máy cái: "Nói thật đại mạo hiểm?"

Riki có nghe nói qua, nhưng chưa từng chơi.

Vệ Gia Vũ nói: "Rất thú vị, thời gian còn sớm, chúng ta chơi đi, giết giờ."

Yang Jungwon rất tâm động, y nhìn về phía Nishimura Riki: "Chơi không?"

Nishimura Riki nói: "Cậu chơi thì tôi chơi."

Yang Jungwon đáp: "Vậy được! Chúng ta chơi!"

Vệ Gia Vũ đau lòng mà nhìn qua Lâu Kiêu: "Anh Kiêu?" Thật ra Lâu Kiêu cũng không ý kiến gì, hắn rất thích náo nhiệt là đằng khác, chỉ là mọi người đều cách hắn rất xa, muốn náo nhiệt cũng không náo nổi.

Lâu Kiêu: "Chơi."

Bảy người chơi nói thật đại mạo hiểm, cách chơi là bốc bài.

Tống Nhất Hủ có chuẩn bị mà đến, hắn dùng thẻ từ vựng tiếng Anh làm lá bài.

Cậu ta giải thích quy tắc một chút.

Tổng cộng có bảy lá bài tẩy, trong đó một lá là vương bài, một lá là quỷ bài.

Người rút trúng quỷ bài cần chọn nói thật hoặc đại mạo hiểm.

Nếu chọn nói thật thì phải trả lời câu hỏi của người rút vương bài, nếu chọn đại mạo hiểm, thì làm theo nhiệm vụ mà người rút trúng vương bài đưa ra.

Năm người còn lại là bài trống, toàn bộ hành trình ngồi chờ ăn dưa xem náo nhiệt.

Tống Nhất Hủ nói: "Quy tắc rất đơn giản, chơi một ván là hiểu."

Bảy người xúm cùng một chỗ, ngồi thành vòng tròn.

Nishimura Riki ngồi kế Yang Jungwon, bên phải Yang Jungwon là Tống Nhất Hủ, sau đó là Giải Khải, đối diện là Lâu Kiêu, Trần Tố và Vệ Gia Vũ.

Vòng thứ nhất là Tống Nhất Hủ chia bài, vận khí của hắn rất tốt, vừa chơi đã chia cho mình quỷ bài.

Người có được vương bài là Giải Khải, hắn cười ha ha, hỏi Tống Nhất Hủ: "Muốn chọn cái gì?"

Tống Nhất Hủ: "Đại mạo hiểm!"

Giải Khải đã sớm chuẩn bị: "Đến đây đi, hô to trước mặt mọi người tôi là Tống Bán Shi"

Tống Nhất Hủ: "..."

Năm người còn lại đều nhìn về phía hắn, đối mặt với giáo bá nhị thế tổ và học thần, Tống Nhất Hủ không dám ăn gian, chỉ đành hung tợn trừng mắt Giải Khải một cái, nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net