Sắc lệnh trí hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Chí Dũng thật sự đã mắng thái tử gia, nhưng Kiều tổng là người công tư phân minh, không vì vậy mà giận dỗi đánh người, chỉ có thể tìm vấn đề từ một góc độ khác.

Tìm tới tìm lui, tìm được con trai mình bị tính kế.

Nếu không phải Nishimura Riki làm hết mọi chuyện, Jungwon nào vô năng như vậy?

Nếu không phải Nishimura Riki chủ động hầu hạ, Jungwon nào có vênh mặt hất hàm sai khiến?

Cho nên căn nguyên chính là trên người tên Nishimura Riki này.

Kiều Tông Dân thấy con mình bị u mê, lại thêm một câu: “Con bình tĩnh ngẫm lại đi, con cũng không phải bạn gái nó, sao nó lại phải chăm con cẩn thận cỡ đó?”

Jungwon: “…”

Đúng là không phải bạn gái, nhưng có thể là bạn trai nha lão ba!

Kiều Tông Dân dựa vào thực lực của mình chạm đến chân tướng: “Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, sau này con đừng chơi với nó nữa.”

Jungwon rất rối rắm, có cái nào mà Nishimura Riki không biết làm đâu, giờ bị ba ghét như vậy, sao này phải ngả bài kiểu gì!

Vốn định nói một đống lời hay, giờ thì hay rồi. Còn trông chờ vào làm hè xoát xoát mức độ hảo cảm, để Đại Kiều trợ cấp chút đỉnh tiền, giờ thì…

Jungwon không cam lòng, tiếp tục nói tốt cho bạn trai: “Ba suy nghĩ nhiều rồi, đừng dùng tư tưởng của người trưởng thành định nghĩa bọn con.”

Kiều Tông Dân nói: “Trưởng thành thì làm sao? Trên mười tuổi đã có trí khôn rồi, không được coi khinh bất cứ kẻ nào.”

Yang Jungwon lại nói: "Ở trường cậu ấy cũng rất tốt với con, bây giờ con ăn được uống được cũng là nhờ có cậu ấy!"

Không nói thì thôi, vừa nói Kiều Tông Dân lại càng tức hơn.

A, cũng không thể nói là tức, nhiều hơn là chua xót.

Ngẫm lại… Lão Kiều gia cố gắng lâu như vậy Yang Jungwon cũng không ăn uống được gì, tại sao vừa gặp được tiểu tử họ Nishimura này Yang Jungwon liền càng ngày càng tốt!

Con trai hồi phục Jungwon vui hơn bất cứ ai khác, nhưng mà, nên đau thương vẫn nên đau thương!

Lúc trước là im lặng đau thương, bây giờ sau khi biết Nishimura Riki là một con quỷ tâm cơ, hủ dấm năm xưa của đồng chí Kiều Tông Dân đã không ủ được nữa.

Kiều Tông Dân nói: “Sao phải nhờ có nó, không phải còn có Trần Tố Vệ Gia Vũ Tống Nhất Hủ Giaỉ Khải sao?”

Không sai, Yang Jungwon gặp được bao nhiêu người bạn ở Đông Cao về nhà liền kể lại hết với Kiều Tông Dân.

Yang Jungwon tiếp tục biện giải: “Cái, cái đó không giống nhau!”

Kiều Tông Dân thở dài: “Có gì mà không giống? Nishimura Riki không phải chỉ là ngồi cùng bàn, học tập giỏi thích ăn ngọt thôi sao, còn có cái gì nữa?”

Yang Jungwon có điều cố kị, không dám nhiều lời, bộ dáng ấp úng này như bị Đại Kiều thuyết phục.

Kiều Tông Dân tiếp tục nói: “Đừng có giống như mấy ông hoàng đế ngày xưa bị sắc lệnh trí hôn nữa, tỉnh lại đi.”

Yang Jungwon: “…”

Sắc lệnh trí hôn cỡ này, quả nhiên từ cha tới con.

Dần dần, Yang Jungwon cũng phát hiện.

Mình càng khen Nishimura Riki thì lão ba càng giận, mình càng biểu hiện coi trọng Nishimura Riki thì lão ba càng ghét… Chẳng lẽ y phải làm ngược lại?

Nhưng y cũng không thể nói bậy cho hắn a, không phải không thể nói mà là không có gì để nói.

Qúa khó khăn!

Nghĩ nát đầu cũng không thấy Nishimura Riki không tốt chỗ nào.

May mà tuy Đại Kiều “hâm mộ ghen tỵ hận” Nishimura Riki, nhưng vẫn còn công bằng của người trưởng thành: “Nó còn nhỏ như vậy cũng xem như có năng lực, không phải ba ba nói nó không tốt, nhưng mà con nhìn người phải đứng cao chút, nhìn mới toàn diện. Người không hoàn mỹ, khó phân thiện ác, chỉ xem nó đối xử với con như thế nào.”

Mấy thứ này, lúc trước Kiều Tông Dân sẽ không nói với Yang Jungwon.

Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, kì vọng duy nhất của bọn họ với Jungwon chính là y có thể khỏe mạnh vui vẻ mà sống, những chuyện khác đều không sao.

Nhưng khi y càng ngày càng tốt, Kiều Tông Dân cũng hy vọng y có thể có cuộc sống phong phú hơn.

Chẳng sợ sau này Jungwon không muốn tiếp nhận tập đoàn Thâm Hải, Kiều Tông Dân cũng hy vọng y có thể trưởng thành một tí.

Ba mẹ không bảo vệ được cả đời, chỉ có bản thân mới là vĩnh viễn.

Đối với thành kiến của đồng chí Đại Kiều, Jungwon cũng không có cách nào.

Y không thể nói, làm cũng không được, cứ mặc kệ vài ngày đi.

Có thành kiến thì có thành kiến, chờ sau này chân tướng rõ ràng, Đại Kiều sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra… Hừm, tuy có khả năng sẽ càng tức hơn.

Cả một hồi nghỉ hè, Jungwon không hề tìm được cơ hội trợ cấp cho Nishimura Riki, sau đó y phát hiện mình làm điều thừa, Nishimura Riki đã sớm có kế hoạch.

Sở dĩ hắn đi làm hè, chính là vì mục đích cá nhân.

Cực cực khổ khổ bận rộn cả mùa hè, nửa bộ phận R&D đều công nhận năng lực của hắn.

Mỗi ngành trong một công ty lớn đều có quyền hạn riêng của mình, một ít chuyện không có thời gian xử lý sẽ chuyển ra ngoài, công tác Nishimura Riki nhận được chính là như vậy.

Jungwon thật sự bội phục : “Khó trách cậu lại báo danh làm hè.”

Đối với Nishimura Riki một tháng có thể kiếm hơn sáu con số, mấy ngàn đồng tiền lương đợt hè này thật sự không cần nhắc tới. xin đừng ăn cắp!

Nishimura Riki giải thích : “Cái này chỉ thuận tiện thôi, tôi thật sự cảm thấy hứng thú với tập đoàn Thâm Hải mà.”’

Ánh mắt Jungwon sáng lên : “Bây giờ thôi, thế hai tháng sau còn thích nữa không ?”

Nishimura Riki : “Rất thích.”

Jungwon vui vẻ : “Chờ sau này tốt nghiệp xong, thật sự gia nhập Thâm Hải luôn sao ?”

Nishimura Riki cười cười : “Còn sáu bảy năm nữa lận, không vội.”

Cũng đúng…

Nhưng chuyện Nishimura Riki thích Thâm Hải khiến Jungwon rất vui vẻ.

Nếu Đại Kiều không thích Nishimura Riki, Nishimura Riki cũng không thích Đại Kiều, thế cái nhân bánh bích quy như y sau này biết làm thế nào !

Nishimura Riki chú ý đến tâm trạng của y : “Hy vọng tôi đến Thâm Hải vậy sao ?

Jungwon ăn ngay nói thật : “Đương nhiên, dù sao cũng là công ty nhà tôi.”

Dù sao có nói Nishimura Riki cũng không tin.

Nishimura Riki cười : “Đại thiếu gia làm việc ở công ty nhà mình hai tháng mà không ai biết luôn sao ?”

Yang Jungwon đáp : “Vì ngành chúng ta quá thấp.”

Nishimura Riki nghe nói như vậy càng không tin : “Còn vài ngày nữa là đến khai giảng, bài tập của thiếu gia sao rồi ?”

Yang thiếu gia lập tức sợ hãi : “Còn thiếu rất nhiều !”

Mỗi ngày đều vội vàng đi làm, không có thời gian làm bài tập.

Nishimura Riki hẹn : “Thế ngày mai tới nhà tôi bổ sung bài tập nhé ?”

Yang Jungwon lập tức đáp : “Được nha được nha.”

Mùa hè cứ thế trôi qua, chờ khi ánh nắng oi bức bị gió thu thổi mất, mùa hạ đã đi xa.

Trước một ngày khai giảng, Nishimura Riki đã quy củ hai tháng nhịn không được nữa : “Đêm nay ở lại chỗ tôi đi, sáng mai cậu cũng không cần đi tới đi lui.”

Jungwon không nghĩ nhiều : “Được, thế tôi mang đệm chăn đến trước.”

Cũng đỡ sáng mai Đại Kiều khỏi đưa đến trường.

Nishimura Riki trộm hôn một cái, Jungwon giật mình : “Coi chừng bị người ta nhìn thấy !”

Nishimura Riki đáp : “Chờ tới khai giảng càng không có cơ hội.”

Jungwon đưa ra ba điều quy ước : “Ở trong trường là tuyệt đối không được !”

Nishimura Riki : “Ừm.”

Jungwon cường điệu thêm lần nữa : “Không thể để mọi người nhận ra !”

Nishimura Riki hiểu rõ : “Được.”

Jungwon thở phào, lại dỗ dành : “Về nhà là có thể… Ưm…”

Jungwon bị hôn đến mặt đỏ tai hồng không ngẩng đầu nổi : “Đang ở trên đường đó !”

Nishimura Riki đáp : “Trên đường không có ai.”

Jungwon rất cẩn thận : “Thế cũng không được !”

Y vừa dứt lời, điện thoại Nishimura Riki vang lên.

Nishimura Riki tránh ra một tí nghe điện thoại, mới đầu khóe miệng còn cong lên, nghe một hồi sau khóe miệng liền căng chặt.

Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Jungwon : “Cậu về nhà trước đi, tôi có chút chuyện.”

Jungwon nhận ra thần thái hắn không đúng, hỏi : “Làm sao vậy ?”

Nishimura Riki suy nghĩ : “Lâu Kiêu đánh nhau với người khác, bị nhốt trong cục cảnh sát.”

Jungwon kinh sợ, vội vàng hỏi : “Sắp khai giảng tới nơi rồi, cậu ấy…”

Nishimura Riki ấn nút gọi xe : “Tôi đi xem sao, cậu về trước đi.”

Jungwon không yên tâm, vội vã : “Tôi đi cùng cậu.”

"Nishimura Riki nói: “Cậu đến đồn công an lần nào chưa?”

Yang Jungwon nào có cơ hội đi, lúc y mới về nhà quả thật cần lấy lời khai, nhưng trạng thái khi đó thật sự rất kém, chú cảnh sát trực tiếp hỏi ở bệnh viện, sau đó từ từ chuyển biến tốt đẹp, Yang Jungwon cũng không nhớ rõ chuyện năm xưa, cũng không hỏi lại.

“Không đến…” Yang Jungwon nhìn hắn: “Nhưng đi cùng cậu, chỗ nào cũng được.”

Nishimura Riki rũ mắt nhìn y.

Yang Jungwon nhìn ra mình lại nói lỡ lời trong lòng, nhanh chóng giải thích: “Tôi nói là tôi không sợ, đồn công an có gì phải sợ, đó là nơi chấp pháp chính nghĩa.”

Nishimura Riki giúp y tổng kết lại: “Chỉ cần đi cùng tôi, nơi nào cũng không sợ sao?”

Yang Jungwon: “…”

Nishimura Riki vốn dĩ không muốn dẫn Yang Jungwon đi cùng, nhưng đứa nhỏ này ngoan ngoãn như vậy, sao còn có thể buông tay ra.

“Đi thôi.” Nishimura Riki nói: “Đi xem Lâu Kiêu thế nào.”

Hai người lên xe taxi, trong lòng Yang Jungwon gấp gáp: “Cậu ấy thật sự đánh nhau với người khác sao?”

Lúc vừa quen Lâu Kiêu, Yang Jungwon rất tin giáo bá, cảm thấy nếu người này sinh ở thế kỉ trước chắn chắn sẽ khiêng đại đao đi chém xã hội.

Nhưng bây giờ quen biết lâu rồi, đã sớm xem thấu bản chất mắt mù của hắn.

Lâu Kiêu chỉ lạnh bên ngoài, thật ra trong tâm nở một đóa hoa, đối xử với nhau vô cùng tốt.

Nishimura Riki thò tay lấy chai nước, mượn chai nước che lại, nắm chặt tay Yang Jungwon.

Yang Jungwon vội vàng liếc nhìn anh lái xe đằng trước một cái.

Nishimura Riki nhìn về phía trước không chớp mắt, như người trộm nắm tay không phải hắn, nói chuyện cũng cực kì bình thường: “Sẽ, nhưng không đánh với học sinh.”

Yang Jungwon không dám giãy dụa, sợ bị người nhìn thấy, mặc hắn nắm: “Nhưng tại sao cậu ấy lại đánh với người ngoài trường?”

"Nishimura Riki khựng lại: “Có liên quan với mẹ cậu ta.”

Nói xong câu đó, hắn dùng dư quang liếc nhìn Yang Jungwon.

Khi Yang Jungwon nghe tới chữ đó đồng tử khẽ co lại, nhưng cũng chỉ là như vậy, cảm xúc không dao động quá lớn, thậm chí còn có thể hỏi: “Mẹ cậu ấy?”

Nishimura Riki: “Đến rồi nói sau.”

Tuy tài xế có đeo tai nghe bluetooth, nhưng hai người ngồi sau nói chuyện đối phương cũng nghe được.

Nishimura Riki không muốn nói những thứ này trước mặt người ngoài, Yang Jungwon cũng hiểu.

Không lâu sau, hai người tới nơi.

Mấy trường hợp gây hấn nhỏ nhỏ thế này cảnh sát cũng lười quản, Nishimura Riki và Yang Jungwon vừa xuất hiện, cảnh sát nhân dân phụ trách sửng sốt: “Cậu chính là Nishimura Riki?”

Nishimura Riki: “Là tôi.”

Chú cảnh sát nhìn Yang Jungwon từ trên xuống dưới một cái: “Thẻ căn cước.”

Riki lấy giấy căn cước ra đưa qua.

Chú cảnh sát nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Năm 2, bạn học?”

Riki đáp: “Vâng.”

Cảnh sát nhíu mày, hô một tiếng: “Chuyện gì thế, không phải nói liên hệ phụ huynh sao, sao lại gọi bạn học đến?”

Người phụ trách gọi điện thoại là một tiểu ca thực tập, nghe Riki trả lời: “Trong điện thoại tiểu tử đó chỉ có một số này thôi.”

Nghe nói như thế, Kiều Thiều cũng ngơ người.

Riki nói: “Tôi có thể gặp cậu ấy một lần không, tôi có thể tìm được phương thức liên lạc với người nhà cậu ấy.”

Tuy chú cảnh sát cảm thấy học sinh trung học rất không đáng tin, nhưng ngẫm đến tên đang đâm đầu bên trong cũng không muốn lèng èng: “Đi đi.”

Riki và Yang Jungwon đi đến phòng trong cùng, thấy được Lâu Kiêu ngồi dựa tường trên sàn và một người đàn ông hùng hùng hổ hổ.

Người đàn ông ước chừng mới ba mươi, quần áo cầu kì, chẳng sợ trên đó toàn là nếp nhăn cũng có thể nhận ra giá cả xa xỉ, mặt sưng be bét, nói chuyện không lưu loát: “Nó muốn đánh chết tôi, nếu các anh không đúng lúc ngăn lại nó đã lấy dao đâm chết tôi rồi! Các anh không thể bỏ qua nó chỉ vì còn là vị thành niên! Loại rác rưởi này nên nhốt vào ngục giam, nhốt cả đời!”

Hắn mắng một trận, Lâu Kiêu như không nghe thấy, chỉ ôm đầu ngồi xổm ở đằng kia, cứng ngắc như một pho tượng.

“Ông không mắng mẹ người ta thì sao lại bị đánh?” Yang Jungwon vừa đến đã nói một câu như thế.

Lâu Kiêu vẫn không nhúc nhích đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Người đàn ông kia ngẩn ra, có chút chột dạ: “Sao tôi có thể mắng Lâu tổng được? Là cái thằng này không nên thân! Tính như chó điên, gặp người là cắn!”

Lâu Kiêu lại cúi đầu, buồn không lên tiếng.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Riki làm chuyện này, hắn không quan tâm người đàn ông kia nữa, chỉ nói với cảnh sát: “Chút tranh chấp nhỏ thôi, không bị thương tích gì chứ?”

Thật ra cảnh sát cũng phiền mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này, hắn nhìn về phía người đàn ông: “Hình như Đinh Hiếu tiên sinh cảm thấy mình bị trọng thương.”

Người đàn ông bị Lâu Kiêu đánh thành đầu heo tên Đinh Hiếu.

Riki nhìn qua Đinh Hiếu, ngữ khí bình thản: “Nếu Đinh tiên sinh cảm thấy nghiêm trọng, chúng ta gọi luật sư.”

Vừa nghe đến hai chữ luật sư, Đinh Hiếu xùy một tiếng: “Ỷ mình còn vị thành niên liền làm xằng làm bậy, chờ đi, còn một hai năm nữa thôi, tao xem mày trưởng thành rồi còn lấy cớ gì nữa!”

Nói xong lời này, hắn lấy văn bản trong tay cảnh sát qua, lén lút kí hòa giải.

Cảnh sát nhìn Lâu Kiêu: “Đi, đi thôi, gặp chuyện thì động não chứ đừng động thủ, đánh người liền hết giận sao? Chịu thiệt thòi cũng chỉ là mình!”

Chuyện này bọn họ cũng hiểu sơ sơ, thật ra rất đau lòng đứa nhỏ này.

Trẻ con bình thường nào mà cả danh bạ chỉ có số một người?

Hỏi phương thức liên lạc gia đình hắn cũng không nói, hỏi lại liền nói mình không cha không mẹ, nhốt luôn trong tù cũng được.

Toàn bộ quá trình, Yang Jungwon không nói tiếng nào.

Phỏng chừng mọi người xem y là em trai Nishimura Riki, cũng không để ý lắm.

Lâu Kiêu đi theo bọn họ ra, Yang Jungwon hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Lâu Kiêu mặt không đổi sắc: “Ăn rồi.”

“Ăn rồi cái đít.” Yang Jungwon ngoắc ngoắc chiếc xe: “Đi ăn.”

Giáo bá ôm khuôn mặt cứng ngắc, lãnh khí bốn phía, nếu là người bình thường đã sớm nhượng bộ lui binh, cố tình sao Nishimura Riki không buông tha, đá người vào xe.

Yang Jungwon ngơ ngác, thái độ của Nishimura Riki đối với y hoàn toàn khác nhau: “Muốn ăn gì nè?”

Yang Jungwon: “…”

Chẳng lẽ không nên hỏi bạn học Lâu Kiêu đáng thương sao!

Nishimura Riki liếc mắt một cái liền biết y muốn nói gì: “Không cần quan tâm, cậu ta ăn no rồi.”

Yang Jungwon chớp mắt mấy cái: “???”

Nishimura Riki suy nghĩ, nói một nơi với tài xế, là nhà hàng Nhật Bản bọn họ từng đến.

Tuy vẻ mặt Lâu Kiêu hung thần ác sát, nhưng sau khi ngồi vào ghế phó lái vẫn thắt dây an toàn, động tác còn có chút ngoan ngoãn.

Ai dám ngờ đây là người đâm đầu vào trường lục thân không nhận trong cục cảnh sát!

Vì nhà hàng rất gần, đi bảy tám phút liền tới.

Lâu Kiêu vừa xuống xe đã nói: “Tôi đi hút một điếu.”

Nishimura Riki: “Thế bọn tôi vào gọi món.”

Lâu Kiêu đồng ý: “Ừ.”

Yang Jungwon đi theo Nishimura Riki vào phòng, y tò mò hỏi: “Không sợ Lâu Kiêu chạy mất sao?”

Nishimura Riki đang nhạt nhẽo gọi món, giương mắt nhìn y: “Cậu ta còn có thể chạy đi đâu?”

Yang Jungwon không đáp được…

Nishimura Riki vừa gọi món vừa nói: “Yên tâm đi, cậu ta biết nặng nhẹ.”

Yang Jungwon nghẹn một bụng: “Rốt cuộc Lâu Kiêu đã xảy ra chuyện gì thế?”

Nishimura Riki dừng lại: “Chắc người đàn ông đó là tân hoan gần đây của mẹ cậu ta.”

Yang Jungwon trợn to mắt.

Nishimura Riki khẽ thở dài: “Về nhà rồi nói.”

Yang Jungwon liên tục gật đầu: “Ừm…”

Mãi đến khi thức ăn được dọn lên, Lâu Kiêu mới từ ngoài bước vào.

Một thân toàn mùi thuốc, cũng không biết hút bao nhiêu điếu.

Yang Jungwon kêu gọi: “Mau ăn chút gì đi.”

Lâu Kiêu trả lời, ngồi xuống liền ăn.

Mấy món này phần lớn đều là sống, hắn trực tiếp nhúng cả nửa miếng sashimi vào tương mù tạc, ăn một mồm to hết nửa miếng.

Yang Jungwon nhìn ngây người: “Không… Sặc sao!”

Nhiều mù tạc vậy cũng không sợ sao!

Lâu Kiêu cúi đầu: “Không.”

Nishimura Riki biết rõ tính tình hắn, nói với Yang Jungwon: “Đừng quan tâm cậu ta, cá chình của cậu đến rồi kìa, còn nóng mau ăn đi.”

Yang Jungwon gật gật đầu, trong lúc ăn không nhịn được lại nhìn về phía Lâu Kiêu.

Chỉ có thể nói là Nishimura Riki rất hiểu hắn, hiển nhiên cũng suy xét đến nhà hàng Nhật Bản này.

Nishimura Riki gọi bảy tám phần sashimi, Lâu Kiêu ăn hết.

Hắn không nhấm nháp mỹ vị, mà dùng mù tạc phát tiết tâm tình.

Người từng ăn đều biết, dù dùng tay chạm vào mù tạc thôi đã thấy nóng, ăn như thế quả thực là chịu tội.

Nishimura Riki không ngăn cản, Yang Jungwon cũng không biết nói gì.

Mãi đến khi Lâu Kiêu ăn sạch chén mù tạc mới dừng lại.

Nishimura Riki bỏ thêm cồn vào nồi cho Yang Jungwon, liếc mắt nhìn hắn.

Lâu Kiêu vẫn mặt nghiêm như cũ, nhưng thần thái nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn để đũa xuống: “Lão Hạ, tôi quyết định nghỉ học.”

Nghe nói như thế, Yang Jungwon kinh sợ, vội vàng nhìn qua Nishimura Riki.

Nishimura Riki thần thái bình tĩnh, tựa hồ không hề ngoài ý muốn, hắn chỉ nói: “Nghĩ kĩ chưa?”

“Ừ.” Lâu Kiêu đáp: “Tôi chịu bà ta đủ rồi.”

Yang Jungwon không biết từ này là thế nào, nhưng y cảm thấy bà ta là mẹ Lâu Kiêu.

Nishimura Riki cũng để đũa xuống, hắn nhìn về phía Lâu Kiêu: “Tôi đề nghị cậu tạm nghỉ học thôi.”

Lâu Kiêu lắc đầu: “Không cần, qua vài năm nữa tôi cũng thế này thôi.”

Nishimura Riki: “Quyết định như thế sẽ không có đường lui.”

Lâu Kiêu cười đầy tự giễu: “Thế lúc nào tôi có đường lui.”

Yang Jungwon nhịn không được, y nói: “Rốt cuộc là sao vậy? Không thể nghỉ học được, cậu vẫn còn là vị thành niên…”

Một học sinh trung học không học tập còn có thể làm gì?

Lâu Kiêu không phải Nishimura Riki… Mà dù là Nishimura Riki cũng không được, tầm quan trọng của bằng cấp không phải có tiền là được.

Lâu Kiêu nhìn qua Yang Jungwon: “Tôi đi làm chuyện mình muốn làm, ở lại đây mới là sống uổng năm tháng.”

Yang Jungwon hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Khóe miệng Lâu Kiêu lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Đấu game.”

Kiều thiếu gia trực tiếp ngơ người: “A?”

Nishimura Riki cười: “Cậu ấy không hiểu đâu.”

Lâu Kiêu như hoàn toàn nghĩ thông suốt, tinh thần lẫn diện mạo đều thay đổi: “Không cần biết cuối cùng là như thế nào, tôi muốn liều mạng một phen.”

Nishimura Riki: “Vô luận làm như thế nào, cố gắng hết sức đều là viên mãn.”

Lâu Kiêu hít nhẹ một hơi: “Ừ, tôi đã quyết định!”

Nishimura Riki nhìn về phía hắn, giảm bớt không khí: “Đợi tôi tặng cho một cái mắt kính, đấu giải mà, thị lực không tốt thì không được.”

Sau đó, Kiều thiếu gia mới biết được Lâu Kiêu là nhân vật trâu bò thế nào.

Hóa ra chơi game còn có thể làm vẻ vang nước nhà!

Yang Jungwon mở mang tầm mắt!

Chuyện của Lâu Kiêu Nishimura Riki cũng không giấu Yang Jungwon.

Thứ nhất là giữa quan hệ hai người không cần phải dấu, thứ hai là Lâu Kiêu cũng không ngại Yang Jungwon biết, từ khi hai tên này ở cùng một chỗ, hắn đã coi Yang Jungwon ngang bằng với Nishimura Riki.

Gia cảnh Lâu Kiêu rất tốt, nhưng tình hình gia đình rất tệ.

Đến nay hắn cũng không biết cha mình là ai, từ nhỏ tới lớn chỉ có một người mẹ phong lưu thành tánh.

Tình sử của Lâu Nhữ Nam mà liệt kê ra, đàn ông trong toàn bộ thành phố S cũng không sánh bằng.

Truyền thông Nhữ Nam mà bà thành lập có thế rất mạnh, kiếm đầy bồn đầy bát, nhưng thế nào bà ta cũng không thoát khỏi cái danh “lên giường”.

Từ nhỏ Lâu Kiêu đã không thân cận, mà bà ta cũng không có hứng thú gì với đứa con ngoài ý muốn này, tuy nuôi lớn lên nhưng cũng không có tí trách nhiệm gì của bậc làm mẹ.

Tình cảm của Lâu Kiêu với bà ta cũng rất phức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net