Vì trong mắt hắn, chỉ có y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yang Jungwon vẫn nhớ rất rõ ràng, buồn bực hỏi: “Không phải nói mẹ cậu đi miếu xin sao?”

Sao giờ lại thành ba?

Vệ Gia Vũ làm gì nhớ rõ lúc trước mình đã nói những gì, hàm hồ: “Á, mẹ tôi á?”

Anh Riki là mẹ hắn? Bóp méo giới tính anh Riki, hắn không muốn giống nữa sao!

Sợ tiểu quỷ nghèo lại thổi gió bên gối, Vệ Gia Vũ vội vàng cường điệu: “Cậu nghe lầm rồi, tôi nói là ba!”

Tuy Yang Jungwon thi đảo một, nhưng đầu óc vẫn còn xài tốt: “Rõ ràng cậu nói là mẹ.”

Tên Lông Xanh này làm sao thế?

Vệ Gia Vũ kéo cờ lên: “Tôi nói là ba, không tin cậu hỏi Trần Tố đi!”

Tức thì liền bay qua nhắn riêng với Trần Tố, phát cái lì xì 188: “Lát nữa vào nhóm cậu chỉ cần nói là ba của tôi!”

Nói xong liền kéo người vào nhóm, để Trần Tố chứng minh cho mình.

Trần Tố mới làm cơm xong, nhìn đến tin nhắn như thế, mặt không đổi sắc trả lời một câu “Bệnh thần kinh”. Tiền lì xì vẫn không đoạt.

Vệ Gia Vũ tức điên, trực tiếp phun tào trong nhóm: “Trần mắt kính con mẹ nó mi có biết nói tiếng người hay không?”

Trần Tố cũng hỏi hắn ngay trong nhóm: “Cậu nói ai là ba của tôi?”

Vệ Gia Vũ cả giận: “Tôi nói là ba của tôi!”

Trần Tố: “À, con trai ngoan.”

Vệ Gia Vũ : “…”

Yang Jungwon xem náo nhiệt bị chọc cười, nào còn truy cứu là ba hay mẹ, y nói : “Đừng rộn nữa, hỏi dùm tôi là miếu nào đi.”

Trần Tố nhìn đến Kiều Thiều : “Miếu gì cơ ?”

Yang Jungwon đang muốn giải thích chuyện tạ ơn, Vệ Gia Vũ lãnh khốc vô tình đã đá Trần Tố không nhờ được việc ra khỏi nhóm.

Vệ Gia Vũ : “Tên phế vật này không xài được gì.”

Yang Jungwon cười ra tiếng : “Quan hệ của hai cậu bây giờ thật tốt.”

Hỏa khí của Vệ Gia Vũ lui mất : “Tốt cái đít, tên Trần mắt kính ỷ tính tình bố tốt, được đà lấn tới thì có !”

Hắn nói rất hung, nhưng Yang Jungwon biết rõ đây chỉ là đùa giỡn giữa bạn bè.

Ngẫm lại Trần Tố lúc đầu mới quen với Trần Tố hiện tại, thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Trong lòng Jungwon ấm hôi hổi.

Vệ Gia Vũ gọi điện thoại cho Riki.

Riki vừa nghe liền hiểu hơn phân nửa, khóe miệng cong lên: “Để tôi tự nói với cậu ấy.”

Vệ Gia Vũ không dám nói gì, chỉ có thể nhận ca làm phụ, chờ tiểu quỷ nghèo cười nhạo mình!

Jungwon đợi nửa ngày không thấy Vệ Gia Vũ trả lời, lại nhận được cuộc gọi của Riki.

Riki hỏi y: “Muốn tạ nguyện gì thế?”

Mặt Jungwon nóng lên, giả vờ như không hiểu: “Hả?”

Riki nói: “Tôi nghe Vệ Gia Vũ nói cậu muốn đi tạ nguyện.”

Jungwon siết chặt thẻ tre trong tay: “Cái tên miệng rộng Vệ Gia Vũ này!”

Kêu hắn đi hỏi ba hắn, hắn liền đi hỏi Riki ba ba sao!

Riki thẳng thắn: “Tôi biết cái ống săm đó cầu ở miếu nào.”

Từ nhỏ Jungwon đã được ông ngoại truyền thụ mưa dầm thấm đất, vẫn có chút mê tín, y hật sự muốn đi tạ thần: “Miếu nào?”

Riki cười: “Cậu nói cho tôi biết cậu nguyện cái gì trước đi.”

Jungwon: “…”

Riki thấy người kia không trả lời, trong lòng đã xác định chín phần, nhưng hắn muốn tự Jungwon nói ra.

Jungwon rù rì: “Thì… Điểm thi đó.”

Riki: “Thế thì đừng đi, không chuẩn.”

Jungwon vội vàng la lên: “Rất chuẩn !”

Riki: “Cậu thi như thế còn chuẩn cái gì?”

Jungwon: “…”

Riki lạt mềm buộc chặt: “Nghỉ ngơi sớm đi nha.”

Jungwon nhẹ nhàng thở ra, định cúp điện thoại liền tìm Vệ Lông Xanh tính sổ.

Riki lại nói: “Cậu không cần hỏi Vệ Gia Vũ làm chi, ống thẻ này do tôi đi xin, cậu ta chẳng biết gì đâu.”

Jungwon khiếp sợ, vội vàng hỏi: “Cậu xin?”

Miệng tên Lông Xanh này không có câu nào là thật!

Riki khẽ thở dài: “Lúc đó tôi thấy cậu rất lo lắng, muốn để cậu thả lỏng một tí.”

Jungwon ngơ người: “Thế sao cậu không tự mình…”

Lời còn chưa nói xong, y đã hiểu.

Yang Jungwon cười khổ : “Lúc đó cậu trốn tôi miết, sao tôi dám xuất hiện chọc giận cậu.”

Trong lòng Jungwon vừa ngọt lại chát, nhất thời không nói nên lời.

Riki cảm thấy lửa lậu đã chín, thu lưới : “Đáng tiếc ống săm này không chuẩn.”

Kiều cá nhỏ mắc câu : “Rất chuẩn.”

Riki hỏi : “Không phải cậu rút thẻ đại cát sao ?”

Jungwon ngập ngừng, nhỏ giọng thẳng thắn : “Tôi không có cầu điểm thi…”

Khóe miệng Riki hàm cười : “Ồ ? Thế cậu cầu cái gì ?”

Jungwon dùng sức cầm điện thoại, mặt đỏ đến nhỏ máu, âm thanh cũng nhỏ như muỗi kêu : “Lúc đó tôi….”

Hầu kết Riki lên xuống một cái : “Hửm ?”

Jungwon chậm rãi nhắm hai mắt lại : “Tôi cầu là có thể thành công tỏ tình với cậu hay không.”

Riki mơ hồ đoán được đáp án, nhưng khi nghe Jungwon nói ra, nháy mắt pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Nói xong, Jungwon ngại ngùng muốn chết, nhưng y vẫn kiên trì nói tiếp : “Rất, rất chính xác, cậu xin ở đâu, tôi muốn đi tạ nguyện…”

Riki không nói gì.

Jungwon lại giải thích : “Tôi biết không có quỷ thần, tôi cũng không tin, nhưng mà tiếc  điềm báo tốt này.”

Tỏ tình thành công, cảm thấy mỹ mãn, biết ơn tất cả.

Sao Riki lại không hiểu ?

Hắn hít nhẹ một hơi: “Tôi biết đã khuya…”

Jungwon nghe không hiểu: “Hở?”

Riki ách cổ họng nói cho hết lời: “….Nhưng mà tôi muốn gặp cậu.”

Vành tai Jungwon đỏ như máu, gắt gao chôn trong chăn, cổ họng run rẩy: “Cái gì…”

Riki: “Gửi vị trí cho tôi.”

Jungwon đỏ mặt tim đập: “Sắp mười một giờ rồi!”

Riki: “Cậu không cần xuống dưới, tôi đến nhìn cậu một cái liền đi.”

Jungwon cảm thấy mình cần một cục nước đá hạ nhiệt: “Hơn nửa đêm rồi còn tào lao.”

Riki: “Chỉ nhìn một cái thôi.”

Tim Jungwon sắp bị nước đường làm cho tan chảy: “Ngày mai… Ngày mai tôi đi tìm cậu.”

Riki: “Một giây một phút cũng không chờ được nữa.”

Jungwon sắp không cầm điện thoại được nữa, tên này, tên này… Cũng quá phạm quy!

Nếu không phải không thể bại lộ gia đình, y đã…

Không đúng, sắp mười một giờ rồi, còn để Riki chạy tới nhìn một cái làm gì, có gì đẹp dâu! Dù gia đình y có bình thường đi nữa cũng không nên để hắn bôn ba như thế.

Nhưng mà…

Jungwon chôn đầu sâu vào gối, trong đầu nói khẽ: “Cậu chờ chút.”

Riki nói: “Đừng cúp điện thoại.”

Jungwon đã tắt.

Riki có chút mất mát.

Rất nhanh, Jungwon gọi đến, lần này là gọi video.

Riki lập tức ấn nghe.

Jungwon trốn trong phòng để tạp vật, cũng không dám nhìn vào Riki: “Được chưa?”

Đừng nói là y chọn bức tường trắng bình thường nhất, dù Jungwon ngồi ở phòng ngủ của mình, Riki cũng không nhìn thấy những trang trí xa xỉ ấy.

Yang Jungwon thấy hắn không nói gì, dùng dư quang liếc qua : “Nhìn xong thì tôi cúp đây…”

Đúng là điên rồi, chạy một hơi xuống lầu, cũng không biết có đánh thức dì Ngô hay không.

Nếu bị dì Ngô phát hiện, y nên giải thích chuyện mình trốn ở đây vào lúc mười một giờ rưỡi thế nào ?

Nishimura Riki nhìn y không chớp mắt : “Ngày mai tôi dẫn cậu đi tạ nguyện.”

Jungwon cũng không muốn ấn tắt : “Ừm.”

Riki lại nói : “Bây giờ thật sự không gặp nhau được sao ?”

Jungwon trừng hắn cách cái di động : “Mấy giờ rồi !”

Riki : “Nhưng mà…”

Hai má Jungwon ửng đỏ, giấu cũng không được : “Ngày mai là gặp được rồi.”

Tầm mắt Riki nóng bỏng : “Còn tới chín tiếng nữa.”

Tim Jungwon đập bình bịch : “Ngủ một giấc là tới.”

Riki thành thật : “Ngủ không được.”

Jungwon sợ hắn : “Thế phải làm sao ?”

Làm sao ? Ôm cậu mới ngủ được…

Riki biết rõ đây là chuyện không thể, hắn lui mà cầu cái tiếp : “Hát ru cho tôi đi.”

Jungwon : “…”

Riki đổi ý cực nhanh : “Thôi.”

Jungwon đang lấy hơi vừa định hát !

Riki nhìn y : “Cậu mà hát thật, dù có xốc ngược cả thành phố lên tôi cũng phải tìm được nhà cậu.”

Jungwon : “!”

Riki lại nhìn y một hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói : “Mơ đẹp.”

Jungwon tâm động : “Nếu không tôi…”

Riki cắt ngang : “Đừng.”

Jungwon cắn cắn môi dưới.

Riki nói : “Nếu cậu đến chỗ tôi thật, tôi muốn nghỉ học dẫn cậu đi kết hôn.”

Cái gì vậy trời !

Jungwon thật sự chịu không nổi nữa, bẹp một tiếng cúp điện thoại.

Yang Jungwon đợi nửa ngày trong phòng tạp vật, tìm lại sự bình tĩnh của mình, sau đó mới lề mề đi ra, len lén trở về phòng ngủ.

Trở lại phòng, y nhận được tin nhắn của Nishimura Riki gửi đến : “Ngày mai gặp.”

Yang Jungwon không muốn để ý tới hắn.

Năm giây sau Yang Jungwon mới để ý tới hắn : “Ngày mai gặp.”

Nishimura Riki không dám trả lời lại nữa, hắn cầm điện thoại, tựa lên ban công, hóng gió lạnh nửa đêm.

———– Vận mệnh rất công bằng.

Sau những chuyện đen tối năm đó, ông trời ban cho hắn một vị thiên sứ.

Sáng hôm sau, năm giờ Yang Jungwon đã tỉnh.

Tối hôm qua, sau khi cúp điện thoại với Nishimura Riki đã hơn mười một giờ, y chỉ ngủ sáu tiếng liền tỉnh.

Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì tối hôm qua Nishimura Riki đã nói ——- còn tới chín tiếng nữa.

Yang Jungwon muốn hắn đợi giảm bớt hai giờ.

Y rửa mặt xong liền xuống lầu, Kiều Tông Dân cũng tỉnh : “Dậy sớm thế ?”

Yang Jungwon nói : “Con có hẹn với bạn đi… leo núi.”

Kiều Tông Dân hưng trí bừng bừng : “Sao tối hôm qua không nói ba biết ?”

Yang Jungwon cũng không nói dối, y thanh thanh cổ họng : “Mười giờ tối qua mới quyết định ạ.”

Kiều Tông Dân lại hỏi : “Mấy người ?”

Yang Jungwon đáp : “Con với ngồi cùng bàn.”

Kiều Tông Dân rất thất vọng : “Hai người thôi à ?”

Yang Jungwon : “Vâng…”

Kiều Tông Dân không hề nghĩ nhiều, điều hắn tiếc nuối là : “Sao không rủ thêm nhiều người cho vui ?”

Yang Jungwon mới không muốn rủ… Dù sao đây cũng là đi tạ ơn.

May mà Yang Jungwon còn có chuyện khác, chuyển đề tài : “Đúng rồi ba, có chuyện này con muốn thương lượng.”

Kiều Tông Dân hỏi : “Thế nào ?”

Yang Jungwon nói : “Ngồi cùng bàn của con được tập đoàn Thâm Hải mời đến làm lâm thời trong hè.”

Mắt Kiều Tông Dân sáng lên : “Tiểu tử này không tệ nha.”

Jungwon nghe lời này rất vui, lại nói: "Anh ấy thật sự rất lời hại, còn đứng nhất toàn thành phố nữa đó." Ngữ khí muốn khoe khoang hoàn toàn không giấu được.

Kiều Tông Dân nói: "Thế để ba tìm cơ hội đi..."

Hắn còn chưa nói xong, Jungwon liền nhanh chóng nhắc nhở: "Ba đừng có gặp anh ấy!"

Kiều Tông Dân: "Ba thăm hỏi công nhân thôi mà."

Jungwon: "Chủ yếu là con muốn cùng làm với anh ấy."

Kiều Tông Dân sửng sốt.

Jungwon nói ra rõ ràng câu chuyện: "Con cũng muốn đi làm trong hè, bọn con làm chung, cho nên ba sắp xếp một chút đi."

Kiều Tông Dân đã hiểu: "Yên tâm, đảm bảo sẽ không lòi."

Jungwon cũng không lo lắng lắm, thứ nhất là chức vị làm lâm thời trong hè này rất thấp, căn bản không tiếp xúc được với cao tầng, thứ hai là dù ngẫu nhiên gặp phải, Đại Kiều đã được dặn dò cũng sẽ không lộ tẩy.

Jungwon ra ngoài gọi xe, lúc đến nhà Riki còn chưa tới sáu giờ.

Y nhìn đồng hồ, cảm thấy thật ngại ngùng, tới sớm như thế… Đúng là…

Ai ngờ bỗng nhiên cửa mở, Riki cầm túi rác đứng ở cửa nhà.

Jungwon khô cằn: "Sớm… A…"

Túi rác rơi xuống đất, Riki kéo người vào nhà, đè lên cửa mà hôn.

Jungwon u mê choáng váng, dùng sức đẩy hắn ra: “Mới sáng sớm… Làm gì thế!”

Riki buông ra lại không rời khỏi: “Hôn một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.”

Jungwon không dám nhìn hắn: “Cái, cái gì chứ.”

Riki lại cúi đầu, môi Jungwon run rẩy, vô cùng khẩn trương lại không tránh né, Riki bị sự ngoan ngoãn này làm cho tâm mềm nhũn, chỉ chạm lên trán người nọ: “Sao đến sớm thế, ăn cơm chưa?”

Jungwon nói: “Trời nóng, chúng ta đi sớm đi.”

Thành phố S chỉ có mấy cái miếu, miếu nào cũng nằm trên núi, muốn đi tạ ơn phải leo núi, tuy Jungwon vẫn chưa biết là miếu nào.

Môi mỏng Riki cong cong.

Jungwon bị hắn nhìn thấu tâm sự, giấu đầu hở đuôi: “Tôi không có gấp gáp muốn gặp cậu như vậy đâu!”

Không giải thích thì thôi, vừa giải thích liền lòi đuôi ra hết.

“Cậu không có.” Khóe miệng Riki cong lên rất cao, trong ngữ điệu đều là dung túng: “Là tôi gấp gáp, nhớ cậu cả đêm cũng không ngủ ngon.”

Jungwon: “…”

Bàn về da mặt mày, mười Jungwon so ra cũng kém một Riki!

Jungwon sợ hắn lại nói mấy chuyện đỏ mặt tim đập, chuyển đề tài: “Vừa rồi cậu định ra ngoài à?”

Riki là một người thành thật: “Ngủ không được, năm giờ đã tỉnh, nghĩ cậu sắp lại đây nên thức dậy quét tước dọn dẹp vệ sinh một lần, vừa nãy đi ra đổ rác.”

Mặt Jungwon càng nóng hơn: “Nói lung tung.”

Riki: “Kìa bịch rác còn nằm kìa, đúng rồi, cậu vào nhà chờ tôi một lát nhá.”

Jungwon nhớ ra, quả thực lúc nãy tay Riki có cầm một cái bịch thật.

Riki đi ra ngoài, Jungwon đánh giá phòng trọ một chút.

Hừm… Đúng là rực rỡ hẳn lên.

Ghế sofa sạch sẽ, tạp chí để trên bàn trà được xếp gọn gàng, mặt đất sáng bóng loáng, vừa nhìn đã biết mới được lau chùi xong.

Đúng là quét tước thật a.

Yang Jungwon lại nhìn qua bên phòng bếp, trên bàn cơm trống không, đến máy lọc nước cũng được chà lau qua, trên thùng nước còn dính tí nước, chắc là lau bằng khăn ướt.

Đúng là cái gì Nishimura Riki làm cũng được, quét dọn cũng thuần thục như thế.

Trong lòng Yang Jungwon mỹ mỹ, lại nghĩ tới một câu ——- Trẻ con nhà nghèo thường cũng trưởng thành sớm.

Nishimura Riki cái gì cũng biết, còn không phải tại vì trong nhà không ai làm sao ?

Cũng không biết người nhà Nishimura Riki làm gì, không biết tại sao lại mắc nợ tận một tỷ như vậy, nếu bị nợ như thế, chắc cũng không giàu có đến đâu..

Nishimura Riki Thâm đáng thương, chắc chắn đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

Nishimura Riki bị Yang Jungwon đau lòng nửa ngày xách một bịch to đi lên.

Nishimura Riki kêu gọi : “Ăn sáng trước đi.”

Nói xong liền mở túi ra.

Yang Jungwon đi qua xem, không vừa lòng : “Sao lại mua nhiều như thế ?”

Nishimura Riki nói : “Ăn không hết cũng không sao.”

Lúc mua nghĩ rằng cái này Yang Jungwon sẽ thích ăn, cái kia chắc Yang Jungwon chưa ăn, một cái khác chắc chắn Kiều Thiều sẽ muốn ăn, vì thế liền mua một bọc.

Yang Jungwon ngẫm lại tật xấu đốt tiền như giấy của Nishimura Riki, lại nói : “Không nên lãng phí như thế.” Từ này dùng không sai, Nishimura Riki thật sự là rất lãng phí.

Nishimura Riki : “Không bao nhiêu tiền cả.”

Yang Jungwon tính toán chi li hộ hắn : “Bao nhiêu ?”

Nishimura Riki nhìn y : “Mới năm mươi hai.”

Yang Jungwon trợn to mắt: “Cái gì…”

Ít vậy sao ! Một bàn lớn như vậy chỉ mới năm mươi hai ?

À, cũng đúng, Yang Jungwon phản ứng kịp, y ăn một bữa cơm ở quán chỉ mới ba bốn đồng, năm mươi hai cũng đủ ăn một bọc.

Nishimura Riki xem biểu tình của y tự động đổi thành : “Nhiều vậy sao !”

Dù sao thì cảm xúc giống nhau, đều là kinh ngạc.

Nishimura Riki luôn luôn nhìn y, ánh mắt không chớp, đến chút cảm xúc nhỏ xíu của Yang Jungwon hắn cũng không bỏ qua, cho nên—-

Đứa nhóc này sao có thể là Yang Jungwon được, vị tiểu thiếu gia Yang gia sang quý được nuôi trong nhà kính kia, chỉ sợ còn không biết hai chữ tiết kiệm viết thế nào.

“Ăn cơm đi.” Nishimura Riki sờ sờ mái đầu Jungwon : “Ăn nhiều sẽ không lãng phí.”

Jungwon ăn được không ít thật, cái dạ dày này chỉ cần có Riki bên cạnh, cái gì cũng có thể ăn cái gì cũng ngon cái gì cũng mỹ vị.

Riki lại sợ y ăn nhiều quá : “No rồi thì thôi, đừng cố.”

Jungwon trừng hắn : “Ai kêu cậu mua nhiều làm chi !” Còn ngon như thế.

Riki càng thấy sự ngờ vực vô căn cứ của mình vớ vẩn ——— Sao Yang Jungwon có thể là Jungwon được chứ, đừng nói là Jungwon, dù là đứa nhỏ nhà giàu nào cũng không ăn ngon lành như Yang Jungwon.

Riki dỗ dành y : “Ăn không hết thì để tủ lạnh, tối về tôi sẽ ăn nốt.”

Lúc này Jungwon mới nhẹ nhàng thở ra : “Cũng được.”

Hai người ăn sáng xong liền cùng nhau ra ngoài, Yang Jungwon hỏi hắn : “Rốt cuộc cậu xin ở miếu nào thế ?”

Riki : “Đến là biết.”

Jungwon nhìn hắn : “Thần bí vậy à ?”

Riki cười cười, chuyển đề tài : “Cuối tuần này đến tập đoàn Thâm Hải nộp hồ sơ, được không ?”

Quả nhiên Yang Jungwon nghiêm trang lên : “Thứ hai ?”

Riki : “Ừm.”

Jungwon : “Tôi thì không sao.”

Còn hai ba ngày nữa, chắc chắn Đại Kiều sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Riki : “Đừng khẩn trương, không phải việc gì khó.”

Jungwon khẩn trương là làm thế nào mới có thể lặng yên không tiếng động trợ cấp tiền cho Riki, y thanh thanh cổ họng : “Dù sao cũng là tập đoàn lớn.”

Riki nói : “Thâm Hải rất tốt, lớn nhưng không rườm rà, vẫn luôn duy trì tinh thần có chí tiến thủ.”

Lỗ tai Yang Jungwon dựng thẳng lên : “Cậu thích lắm hả ?”

Riki nhìn về phía hắn : “Không thích sao nghỉ hè lại đến đó xin việc làm ?”

Đương nhiên cũng có chút nguyên nhân khác, có điều Riki thưởng thức tập đoàn Thâm Hải là thật, thậm chí có thể nói là hâm mộ.

Hắn sinh trong gia đình như thế, vẫn rất hiểu biết Kiều thị.

Người trong Yang gia rất ít, bắt đầu từ Lâu Kiêu đã là con một, nghe nói Kiều Tông Dân từng có một người em trai, nhưng bảy tám tuổi đã qua đời vì bệnh, từ đó Kiều gia chỉ còn lại một mình Kiều Tông Dân.

Sau đó con trai độc nhất của Kiều Tông Dân xảy ra chuyện, rất nhiều người đều cảm khái huyết mạch Kiều gia long đong.

Ông nội Riki cũng đề cập đến rất nhiều lần, nhưng hắn biết rõ trong giọng nói của lão nhiều phần là ghen tị.

Đồng dạng chỉ có một đứa con, nhưng nhà Nishimura và Yang gia đúng là cách nhau quá xa. Một là bùn nhão không dính lên tường, một là thanh niên còn trẻ đã liều mạng phát triển gia nghiệp mở rộng gấp mấy lần.

Yang Jungwon giả vờ như vô ý mà hỏi : “Thế sau khi tốt nghiệp, cậu có định đến Nishimura Riki làm không ?”

Riki khẽ khựng lại : “Có nghĩ đến, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không nhận tôi.”

Yang Jungwon nói : “Đừng tự coi nhẹ mình, cậu xuất sắc như thế, chắc chắn không thành vấn đề.”

Riki cười : “Cậu thì sao, có định làm gì trong tương lai không ?”

Yang Jungwon sửng sốt.

Riki : “Cũng muốn đi Thâm Hải sao ?”

Yang Jungwon cảm thấy vấn đề không phải muốn đi hay không, mà là có nghĩ hay không.

“Rồi nói sau đi…” Yang Jungwon nói : “Đại học còn chưa thi nữa kìa.”

Nghĩ thế Yang Jungwon lại phiền muộn : “Thành tích của cậu tốt như vậy, chắc chắn đại học…”

Riki cầm tay y : “Cậu cũng không sao đâu.”

Yang Jungwon thở dài một hơi : Y có sao, y rất có sao, lỡ như Nishimura Riki thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, còn mình xuất ngoại đi Havard Yale thì biết làm sao !

Yêu dị quốc như thế chắc chết!

Không được, nhất định phải tìm cách trả hết nợ cho Riki, dẫn hắn đi cùng !

Thấy Yang Jungwon không nói gì, Nishimura Riki lại nói : “Đừng lo lắng, lúc đó cậu đi đâu thì tôi đi đó.”

Lời này khiến mắt Yang Jungwon sáng lên : “Thật không ?”

Riki cười : “Ừm, đi Lan Sơn Lan tôi cũng đi cùng cậu.”

Yang Jungwon : “…”

Lan Sơn Lan : Trường dạy nghề ở Tế Nam, Sơn Đông, Trung Quốc.

Cái này thì y biết, ngày nào Tống Nhất Hủ cũng gào khóc.

Y bĩu môi: “Tôi không thèm học sửa máy!”

Riki: “Thế chúng ta đi Tân Đông Phương học nấu ăn.”

Yang Jungwon ảo tưởng hình ảnh đó một chút… Bị sét đánh đến bà ngoại cũng không nhận ra!

Yang Jungwon xua tan hình ảnh trong đầu: “Có lý tưởng chút được không!”

Cái gì mà Lan Sơn Lan Tân Đông Phương, rốt cuộc danh giáo Thường Thành Đằng không xứng với bọn họ chỗ nào!

Lúc này hai người đã đến chân núi, Nishimura Riki khẽ thở dài: “Đi cùng cậu chính là lý tưởng của tôi.”

Tâm Yang Jungwon run lên, hạ giọng than thở một câu.

Nishimura Riki không nghe rõ: “Hửm?”

Yang Jungwon nhanh chóng bước vội, bỏ lại một câu hắn nghe không hiểu gì: “Ai mà không muốn!”

Nishimura Riki theo kịp: “Cậu cũng muốn?”

Yang Jungwon không nhìn hắn, vành tai lặng lẽ đỏ bừng: “Ừ.”

Nishimura Riki cầm tay người nọ: “Ửm?” Gỉa vờ không nghe rõ.

Yang Jungwon không chịu nói, nghiêm túc bước lên bậc thang.

Chờ đến đỉnh núi, Yang Jungwon nhìn cái miếu nổi danh thành phố S này, ngu cả người.

Vẻ mặt Nishimura Riki cực kì bình tĩnh.

Yang Jungwon quay đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net