17. Hoàng Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được, bệ hạ sao có thể lập một nam nhân làm hậu? Sau này người cần có con để kế thừa cơ nghiệp.."

"Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ điểm hoàng thượng?" Hầu Gia ngồi một bên đáp lại lời của Tĩnh Bình Hầu, hai trưởng lão lại không ai chịu ai.

"Ta chỉ điểm? Đây chẳng phải là nghĩ cho Hoàng Thượng sao?"

"Nghĩ cái con khỉ nhà ngươi."

"Ngươi nói ai là khỉ? Ngươi không sợ ta san bằng cả phủ Hầu Đô của ngươi sao?"

"Ngươi lại dám lên mặt đòi diệt trừ ta?" Hầu Gia bật dậy cãi lớn, Tĩnh Bình Hầu lại chẳng nhường một câu.

Cả triều được một phen láo loạn.

"Nhưng Mẫn Thành Lĩnh mới là Hoàng Đế." Hầu Gia hạ một câu này cả triều rơi vào im lặng. Sau đó tiếng bàn tán xì xào vang lên, lần thứ hai láo loạn.

Tĩnh Bình Hầu không tin nổi là Hầu Gia lại đem tên Thái Tử đã mất ra đây nói trước mặt Mẫn Doãn Kì, Mẫn Doãn Kì từ đầu đến cuối chỉ ngồi xem một câu cũng không nói vào.

"Bệ hạ, chuyện này...Hầu Gia quá to gan..."

"Đúng đúng, dám mang tên tiểu Thái Tử đã khuất ra đây nói, ngươi...đúng là tên không phép tắc.."

Mẫn Doãn Kì nghe vậy liền khó hiểu mở miệng "Hầu Gia nói không đúng sao? Các ngươi chẳng phải nói Thành Lĩnh là Thái Tử, hoàng vị đương nhiên là của y.."

"Cái kia bệ hạ, Thái tử đoản mệnh ra đi năm năm trước, tiên hoàng đế cũng vì đau lòng mà ra đi. Người như thế nào lại nhắc lại chuyện này?"

Hầu Gia ngứa mắt Tĩnh Bình Hầu đã lâu thấy thời đến liền nói "Thái Tử vẫn còn sống, cất cái độc mồm độc miệng của ngươi đi, cẩn thận ta san bằng Bình Phủ nhà ngươi trước."

"Ngươi nói cái gì?" Tĩnh Bình Hầu hoang mang nhìn Hầu Gia.

"Ngươi không hiểu tiếng người sao?"

___

"Nếu đúng là Thái Tử Thành Lĩnh vẫn sống, năm đó được Tần Thái Sư cứu thì tại sao Thái Sư lại giấu chúng ta?"

Tĩnh Bình Hầu sau một trận cãi với Hầu Gia, lại thấy Thành Lĩnh thật sự đứng cạnh Mẫn Doãn Kì liền chuyển sang Tần Hoài Chương công kích. Tần Hoài Chương bị sờ gáy tất nhiên không muốn chịu tội oan

"Ta năm đó chỉ là một trang chủ nhỏ, làm sao biết đây là Thái Tử? "

Mẫn Doãn Kì cười lớn một tiếng bỗng chốc cả triều liền im lặng chỉ còn tiếng cười nhẹ nhẹ ấy. Cố Tương tuy là nữ nhân nhưng được Mẫn Doãn Kì đặc cách cho đứng sau hắn, thấy hắn cười liền có chút lo lắng nhìn những người bên dưới đại điện.

"Các ngươi đi theo tiên hoàng đế lâu như thế, nay Thái Tử trở về rồi các ngươi tự biết phải làm thế nào đúng chứ?"

"Đúng là như vậy, hoàng vị này là của hậu duệ tiên hoàng đế Mẫn Doãn Minh nay Thái Tử trở về, hoàng vị tất nhiên cũng phải trở về.."

"Tốt, rất tốt." Mẫn Doãn Kì vỗ tay nhìn Tĩnh Bình Hầu.

"Ngươi chẳng phải luôn muốn nữ nhi nhà mình làm Hoàng Hậu sao? Cho dù ta có lui xuống một bước, Bình Phủ nhà ngươi chính là không thể xứng với hoàng tộc. "

Mẫn Doãn Kì biết Tĩnh Bình Hầu muốn gả nữ nhi cho hắn nên mới phản đối hắn cưới nam nhân, nay thấy Thành Lĩnh vừa rồi còn ngạc nhiên giờ lại thay y đòi ngai vị. Mẫn Doãn Kì hắn chưa gϊếŧ chết lão coi như là tích được chút đức rồi. Hầu Gia thấy Tĩnh Bình Hầu bị nói toẹt ra như vậy còn cười lớn hơn Mẫn Doãn Kì.

"Phế ." Thiên Song nhận lệnh, đúng như lời Hầu Gia nói sẽ san bằng Bình Phủ trước, xong chỉ có Tĩnh Bình Hầu bị bắt giam, nữ nhi cùng người nhà lão đều được ân xá cho qua.

Mẫn Doãn Kì nhìn Thành Lĩnh đứng rụt rè mãi, liền tự tay ấn người ngồi vững trên ngai vị.

"Ngồi cho vững, chỗ này từ lúc người sinh ra đã là của ngươi."

Thành Lĩnh xiết chặt tay áo gật đầu, ngay từ khắc ngồi xuống ngai vị một cảm giác quen thuộc chạy qua người.

Chính là trước đây Mẫn Doãn Minh luôn để Thành Lĩnh ngồi lên trên, y ở dưới tán thưởng nhi tử sau này sẽ là hoàng đế tốt. Mẫn Doãn Kì hài lòng phất tay cùng Cố Tương rời triều. Nơi này cũng hắn không bận tâm, điều hắn bận tâm là Phác Trí Mân kìa.

__

"Ngươi nghe gì chưa? Chúng ta thay Hoàng Đế rồi..."

"Ta nghe nói là vị Thái Tử năm xưa bị lạc mất nay đã trở về."

"Lại có chuyện như vậy sao?"

....

"Mừng Vương Gia quay trở lại"

Phủ Ôn Vương một lần nữa được mở cửa lớn. Cố Tương nghe lệnh đến đây phân phó trang hoàng lại phủ, Mẫn Doãn Kì nói Phác Trí Mân thích hoa mai lên trước khi đón người về đây phải trồng thật nhiều. Cố Tương thầm nghĩ phủ này sớm muộn rồi cũng thành rừng hoa mai chật chội thôi...

"A Tương, ta giúp muội trồng."

"Tránh ra, cha ngươi còn chưa vào ngươi chen lên làm gì?" Hầu Gia đạp nhi tử một cái, liền phủi áo đi vào trong gặp Mẫn Doãn Kì lãnh ngân lượng nói chuyện với Tĩnh Bình Hầu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net